Đi Theo Vết Trăng Máu

Chương 23: Bàn tay to nắm bàn tay nhỏ


1 năm

trướctiếp

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trong kênh nói chuyện truyền đến câu hỏi với giọng điệu cấp bách của Trần Tinh.

Chất lượng âm thanh trong tai nghe vốn đã rất cao, nhưng lúc này lại có vẻ không rõ ràng.

Dưới trăng máu, hình như tất cả những con cá kia đều đang cao giọng gào thét, giống như một hình ảnh điên cuồng không có cách nào diễn tả được bằng lời. Chúng giãy giụa, miệng cá khép mở, vây và đuôi đập mạnh xuống mặt đất, từ trong miệng chúng không ngừng phát ra tiếng nói giống như tập trung thành một loại lực lượng khủng khiếp, âm thanh kia phát ra từng đợt nối tiếp nhau lại giống như kim nhọn đâm vào trong đầu, không ngừng công kích vào trong tai của đám người Lục Tân.

Ở dưới tình hình như thế, ba thành viên của tổ điều tra đều hoảng loạn nắm chặt súng nhìn xung quanh, thậm chí quên cả trả lời.

"Là nguồn lây nhiễm..."

Trong lúc vội vàng, Lục Tân chỉ kịp hô lên mấy chữ như vậy.

"Mau..."

Giọng nói của Trần Tinh vang lên ngay sau đó, giống như đang vội vàng truyền ra mệnh lệnh gì đó.

"Ào..."

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên có một thủy triều màu đỏ lao nhanh về phía Lục Tân và ba thành viên của tổ điều tra.

Thủy triều màu đỏ này giống như ánh trăng máu từ trên bầu trời rũ xuống, có ý thức riêng của mình, trong lúc có cuốn lên rất nhiều con cá đang giãy giụa kêu gào ở đáy hồ. Nó tới nhanh lạ thường, gần như chỉ trong nháy mắt đã lao tới trước mặt đám người Lục Tân. Cùng lúc đó, có tiếng nổ "đùng đùng" vang lên. Dưới lực lượng này, tất cả những con cá kia đều trực tiếp nổ tung, mang theo máu loãng và thịt nát bắn sang một bên.

Lục Tân và ba thành viên của tổ điều tra gần như không kịp phản ứng, đã bị lực lượng này đánh trúng, sau đó bay về phía sau bốn năm mét, ngã vào trong nước bùn, trên người cũng không biết dính bao nhiêu vảy cá và nước bùn, thoạt nhìn đều vô cùng chật vật.

Nhưng như vậy còn chưa kết thúc. Dưới trăng máu, dường như có mấy bóng mờ hiện lên.

Gần như chỉ trong nháy mắt, ba thành viên của tổ điều tra lại chợt bay lên giữa không trung, liều mạng giãy giụa.

Những thiết bị máy móc trong tay bọn họ đều rơi xuống đất.

Trong tai nghe trên nước bùn còn đang truyền ra tiếng kêu to của Trần Tinh: "Nhanh chóng rút lui, nhanh..."

...

...

Ba chiến sĩ được võ trang đầy đủ đột nhiên bay lên giữa không trung, cảnh tượng này vừa quỷ dị lại đáng sợ.

Các chiến sĩ chịu trách nhiệm phong tỏa phía xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều trợn tròn mắt.

Lục Tân ngược lại không bị nhấc lên giữa không trung. Vừa rồi, lúc anh từ dưới đất bò dậy, đã nhìn thấy có một cái bóng xông tới trước mặt.

Cái bóng này hiện ra màu đỏ sậm, giơ hai cánh tay ra như muốn lao tới ôm lấy anh.

Ở dưới tốc độ này, Lục Tân gần như không có cách nào né tránh được. Nhưng trong lúc vội vàng, chợt có một bàn tay nhỏ bé, lạnh như băng nắm lấy bàn tay của Lục Tân. Cũng trong chớp mắt này, tốc độ của Lục Tân đột nhiên nhanh tới mức kỳ lạ. Anh chống một tay xuống đất, vừa uốn lưng đã lật người sang bên trái, sau đó lập tức lùi lại hai, ba mét, mới tránh thoát được “cái ôm” của cái bóng kia.

Chính là em gái đúng lúc đi tới bên cạnh anh, kịp thời kéo anh ra.

Đến lúc này, Lục Tân lại nhìn về phía trước, đồng tử không khỏi co lại.

Lúc này, ba thành viên của tổ điều tra đều đã bay lên giữa không trung, tư thế của bọn họ cứng đờ lại vặn vẹo, vẫn duy trì ở tư thế giãy giụa, nhưng có vẻ như không thể làm theo ý mình. Anh nhìn kỹ lại phát hiện ra phía sau ba người bọn họ đều có một cái bóng màu đỏ mơ hồ lại kỳ lạ đang ép chặt vào phía sau lưng bọn họ, nắm lấy cánh tay của bọn họ, xoắn chân của bọn họ.

Mà anh lại có thể mơ hồ nhìn thấy phía sau lưng của những cái bóng này có sợi dây leo kéo dài về phía chỗ vũng nước ở giữa hồ.

...

...

"Là công kích tinh thần..."

Trong kênh nói chuyện nhanh chóng vang lên giọng nói của chuyên viên phân tích thông tin Hàn Băng. Giọng cô ta vốn có hơi mềm mại và nhút nhát, vào lúc này lại gần như thay đổi âm điệu vì sốt ruột: "Từ số liệu mà thiết bị vừa truyền lại, ít nhất có lực lượng tinh thần cấp gần hai trăm năng lượng phát ra, xác định quái vật tinh thần vượt qua cấp một đã xuất hiện, xác định ôn dịch tinh thần đang bùng phát!"

"Mức độ lây nhiễm của nguồn lây nhiễm được điều chỉnh tới cấp trung bình, mức độ nguy hiểm tạm thời được điều chỉnh tới cấp cao nhất..."

"..."

Trần Tinh nghe được những lời này, bất giác hít sâu một hơi, trong miệng kêu to: "Lục Tân lui lại!"

Giọng nói của Hàn Băng cũng vang lên ngay sát sau đó: "Cẩn thận bạn đồng hành trong tổ điều tra..."

Ngay sau khi giọng nói của bọn họ một trước một sau vang lên, các chiến sĩ đang canh phòng xung quanh đã nhìn thấy ba nhân viên của tổ điều tra trên không trung đang đau khổ giãy giụa, kìm nén tới mức mặt tái xanh, tay chân của bọn họ lại dường như đang bị một lực lượng vô hình thao túng, chậm rãi xoay người, sau đó dùng một động tác vặn vẹo lại kỳ quái giơ khẩu súng trong tay lên.

Bọn họ dường như cố gắng chống lại nhưng không chống nổi lực lượng đang khống chế mình, trong phút chốc, nòng súng đã bắn ra.

Trong giây lát, đạn bắn ra như mưa, mơ hồ còn có thể nghe được tổ trưởng để râu quai nón gian nan kêu một tiếng: "Tránh ra!"

"Vù"

"Vù"

"Vù"

Đạn rơi xuống, từng mảng nước bùn văng lên.

Trong chớp mắt khi những viên đạn này bắn xuống, Lục Tân đã xông tới phía sau một dốc bùn cao, nằm sấp người xuống.

Giọng nói của Hàn Băng đang kêu to: "Mục tiêu dường như là quái vật tinh thần vượt qua cấp một. Ba thành viên của tổ điều tra đã bị lây nhiễm, đề nghị những nhân viên điều tra còn may mắn tồn tại lập tức rút về, cũng điều động đội tuần tra thành phố dùng cách thức hỏa lực bao phủ để tiến hành tiêu diệt quái vật tinh thần!"

"Đồng ý!"

Giọng nói của Trần Tinh lạnh lùng vang lên: "Mặt khác, lập tức chuẩn bị máy bay trực thăng, tôi muốn tới hiện trường!"

Cùng lúc đó, cô ta lại lập tức nói với Lục Tân: "Lục Tân, anh lập tức rút về, ra lệnh cho mọi người lùi lại năm trăm mét..."

"Tôi không thể đi được!"

Nhưng vào lúc này, Lục Tân đột nhiên ngắt lời cô ta, khẽ nói.

Trần Tinh cảm thấy kinh ngạc: "Cái gì?"

Lục Tân nói: "Ba thành viên của tổ điều tra còn chưa bị lây nhiễm, chỉ là bị khống chế. Mặt khác..."

Anh bỗng nhiên quay đầu nhìn, chỉ thấy những người của đội tuần tra thành phố cách đó một nghìn mét đang ngơ ngác nhìn ba người trên không trung. Ba người còn sống bay trên không trung, hơn nữa đột nhiên nổ súng về phía đồng bạn của mình. Cảnh tượng đó làm bọn họ bị sốc.

Lục Tân khẽ nói: "Trốn không thoát được!"

Trần Tinh đột nhiên nghĩ tới điều gì, kêu lên: "Anh..."

"Tôi đi giải quyết!"

Vào lúc này, Lục Tân đã nói ra quyết định của mình.

"Nguy hiểm..."

Lúc Trần Tinh hô to hai chữ này, Lục Tân đã nhìn về phía bên trái của mình.

Em gái đang ngồi xổm bên cạnh anh, lộ ra một gương mặt rõ ràng rất xấu, rất kỳ quái nhưng lại có vẻ rạng rỡ về phía anh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Sau đó, anh lại khẽ gật đầu với em gái và chợt lao ra.

Lúc này, ba thành viên của tổ điều tra ở vị trí cũ trên không trung không thể bắn tới chỗ Lục Tân trốn phía sau dốc bùn cao, dưới sự thúc đẩy của một lực lượng vô hình đang chậm rãi lướt về phía trước, cố gắng tìm kiếm một góc bắn thích hợp. Nhưng không ngờ, Lục Tân đột nhiên tự nhảy ra ngoài, hơn nữa còn dùng cách thức vô cùng quật cường liều mạng, lao thẳng về phía bọn họ.

Dưới sự khống chế của lực lượng nào đó, súng của bọn họ đồng thời nhắm ngay vào Lục Tân.

Ba người thậm chí không đành lòng nhìn tiếp, đành nhắm mắt lại, nhưng vẫn bị khống chế bóp cò súng.

Đạn điên cuồng trút về phía Lục Tân.

Nhưng sau khi Lục Tân lao ra dốc bùn cao, trong lúc chạy nhanh đã đưa tay sang bên cạnh.

Em gái chạy bên cạnh anh cũng đưa tay ra.

Hai bàn tay một lớn một nhỏ nắm lấy nhau, bóng dáng Lục Tân lại lập tức trở nên mơ hồ.

Anh giống như từ người hóa thành quỷ vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp