Đi Theo Vết Trăng Máu

Chương 15: Bàn chuyện làm ăn


1 năm

trướctiếp

“Vốn cho rằng anh chỉ là người làm công ăn lương trong công ty, không ngờ anh thật sự dám nổ súng!”

Không khí im phăng phắc, người phụ nữ trung niên bị Lục Tân chĩa súng không thử chạy trốn. Mà cô ta từ từ đẩy một người khác ra, rồi lẫn vào trong đám người. Trên khuôn mặt người đối diện với họng súng của Lục Tân không có vẻ sợ hãi, chỉ có ánh mắt thờ ơ, nói: “Súng, chúng tôi cũng có, nhưng không chuẩn bị sẵn. Thật ra bị anh chĩa súng cũng không sao, coi như chúng tôi nhận thua, hôm nay tha cho các người…”

“Nếu sau đó cục cảnh sát bắt anh, sẽ không liên quan còn đến chúng tôi!”

“Nhưng nếu cục cảnh sát không bắt anh, thì chúng ta gặp nhau trên giang hồ!”

“…”

Ở trong thành, cục cảnh sát giám sát súng ống rất nghiêm ngặt, cho nên dù là bọn họ cũng chỉ dám giấu một vài khẩu súng trong thành phố.

Với yêu cầu công việc cần phải thường xuyên ra khỏi thành phố như công ty họ, thật ra sẽ thường thành lập một nơi tiếp viện vật tư bí mật nằm đâu đó ở ngoài kia. Đừng nói là súng, có khi còn có cả một kho vũ khí nho nhỏ. Chẳng qua quân tuần tra trong tường thành quá nghiêm, chỉ cần vào thành thì sẽ không thể nào mang theo quá nhiều vũ khí và súng ống vào trong, nếu không sẽ bị phán tội rất nặng và nghiêm trị.

Đương nhiên, dưới sự giám sát nghiêm ngặt vậy nhưng họ vẫn có cách lén mang một hai khẩu súng dùng để phòng thân. Có điều với loại vũ khí này, bọn họ không thể nào luôn mang theo bên người. Mà dưới tình huống không có chuẩn bị trước, bị Lục Tân lấy súng ra chĩa vào, vì thế họ đã mất đi thế chủ động.

Có thể nói suy nghĩ của người phụ nữ này vô cùng thông minh, kín kẽ không lọt nước. Theo lẽ thường thì Lục Tân nổ súng ở đây, cục cảnh sát không thể nào mặc kệ được. Nói không chừng chốc nữa anh sẽ bị bắt lại, sau đó ném ra khỏi thành đi khai hoang. Nhưng cô ta cũng đã nói rõ, nếu cục cảnh sát không bắt Lục Tân, vậy thì bọn họ sẽ dùng thủ đoạn của mình trả thù, dựa vào quy tắc giang hồ mà tính nợ.

Hai người công chúa Tiểu Tình và Lữ Thành đứng bên cạnh lúc này đã sợ đến mềm nhũn cả chân, mặt mày tái mét.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tân lấy súng ta, tam quan của họ dường như đã bị phá hủy.

Những người lớn lên trong thành luôn cảm thấy súng là thứ đồ rất xa vời với họ.

Mà nghe thấy vị giám đốc nữ nói vậy, đám lưu manh đã thả Lữ Thành và công chúa Tiểu Tình ra, hơn nữa còn chừa ra một con đường.

Chẳng qua là ánh mắt rất lạnh lùng, nhìn Lục Tân giống như nhìn người chết.

Nhưng Lục Tân lại không có ý quay đầu, nói: “Tôi không đi, chúng tôi chưa bàn xong công việc!”

Người phụ nữ bị chĩa súng đã trở nên sửng sốt, nói: “Đã đến nước này rồi, anh còn muốn bàn chuyện công việc với tôi?” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Đúng!”

Lục Tân gật đầu, nói: “Nhưng phải thương lượng lại giá cả, không thể để mấy người nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu được!”

Anh hơi ngừng lại, rồi bổ sung thêm: “Phải công bằng!”

Vẻ mặt của người phụ nữ đã lập tức trở nên vô cùng phức tạp.

Biểu cảm của mọi người xung quanh cũng trở nên phức tạp giống vậy.

“Số lần tôi chĩa súng vào người khác để bàn chuyện làm ăn không ít, cũng đã từng treo đối tác lủng lẳng trên mặt hồ nước đầy người tinh thần biến dị để bàn chuyện làm ăn, nhưng bị người khác chĩa súng vào người phụ nữ của mình để bàn chuyện làm ăn thì đúng là lần đầu tiên…”

Vào ngay lúc này, trong một gian phòng phía sau có một người đàn ông loạng choạng bước ra. Chỉ thấy cơ thể anh ta rất cao to, khuôn mặt đầy bụi bẩn, trong miệng ngậm điếu thuốc, trên người mặc một bộ đồ dơ dáy bẩn thỉu, nhưng vừa nhìn đã biết đó là một bộ đồ ngụy trang rất là chắc chắn, trên đầu đội cái mũ Beret màu đỏ, nhưng đây không phải là trang phục của quân tuần tra thành phố Thanh Cảng, cũng không biết anh ta lấy nó từ đâu.

Vừa thấy anh ta đến, mọi người quanh đó đều cúi thấp đầu theo bản năng.

Đến cả người phụ nữ bị súng chĩa vào cũng nói một tiếng với anh ta: “Ông chủ, người này…”

Người đàn ông kia xua tay, nói với Lục Tân: “Bỏ súng xuống, anh chiếm lợi thế, hôm nay tôi sẽ không gây rắc rối cho anh!”

“Ồ!”

Lục Tân nghe vậy thì bỏ súng xuống, còn nhét vào ba lô.

Công chúa Tiểu Tình và Lữ Thành đã trợn trừng mắt, trong mắt ngập tràn khó hiểu.

“Chuyện làm ăn sẽ theo ý mấy người!”

Người đàn ông kia hơi gật đầu với người phụ nữ vừa bị chĩa súng vào đầu khi nãy, sau đó nói với Lục Tân: “Người anh em, anh đi vào với tôi!”

Mọi chuyện phát sinh ngoài dự đoán, tất cả mọi người cảm thấy không hiểu nổi.

Lữ Thành và công chúa Tiểu Tình lập tức bị đẩy mạnh vào văn phòng lúc nãy, còn Lục Tân cũng thành thật vào theo. Anh đi theo người đàn ông kia vào một căn nhà trệt, chỉ thấy trong phòng trang trí không tệ. Sàn nhà lát gỗ, trên trần là chùm đèn rũ, bên trái để một cái ghế sô pha lớn, trước sô pha là một bàn trà bằng thủy tinh. Trên bàn đặt một đĩa sủi cảo, mấy cái màn thầu và một đĩa ớt đỏ muối.

Người đàn ông kia ngồi xuống, rồi chăm chú ăn thức ăn của mình. Cách ăn của anh ta rất kỳ lạ, nhai rất chậm, giống như là đang hưởng thụ quá trình này, mang theo một cảm giác tham lam lạ thường, rõ ràng thức ăn không ngon, nhưng cố tình anh ta lại ăn rất ngon miệng.

Lục Tân không vội vã trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ liếc mắt đánh giá bàn đầy thức ăn của anh ta theo bản năng.

“Ở lâu trong hoang dã, vào được trong thành tôi cảm thấy ăn thế nào cũng không đủ!”

Tần Nhiên cắn một miếng màn thầu, gắp một cái sủi cảo nhét vào trong miệng, nhìn Lục Tân: “Anh ăn miếng không?”

Lục Tân vội lắc đầu: “Tôi không đói bụng!”

Với sự yêu thích đặc biệt của Tần Nhiên, Lục Tân cũng có thể hiểu được.

Bên trong thành và ngoài thành là hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau. Trong tường thành, nhất là thành phố Thanh Cảng là nơi đầu tiên giải quyết được vấn đề lương thực. Nghe nói chuyện này có liên quan đến sự khôi phục của vài kỹ thuật khoa học nông nghiệp và một loại lương thực mọc hoang thần bí.

Trong tường thành, có một vài trại chăn nuôi, còn có nông trường rộng, thậm chí còn có một phần đã chuyển qua cơ giới hóa. Nhưng ở ngoài kia, những thứ này là chuyện có mơ cũng không dám mơ.

Ngoài thành còn có rất nhiều tổ chức đang rơi vào tình trạng thiếu ăn. Thậm chí đói khát đối với người sống ở nơi hoang dã là một trạng thái rất bình thường.

Mà cách duy nhất để bọn họ có được ấm no đó chính là từ bỏ trang bị vũ khí ở ngoài hoang dã, vào sống trong thành.

Có điều tuy rằng của cải thành Thanh Cảng cũng coi như là phong phú, có thể dùng tiền để mua lương thực, thậm chí còn là thịt thà dầu muối. Nhưng chuyện này cũng chỉ hạn chế ở trong thành, muốn mua sắm đồ ăn bên trong thành rồi đưa ra ngoài là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Người trong thành ai cũng biết hai tội nặng nhất đó là!

Thứ nhất vận chuyển súng ống vào thành.

Thứ hai vận chuyển lương thực ra khỏi thành.





“Trải qua những ngày vùng vẫy giành giật sự sống nơi hoang dã, chỉ cần có được cơm no, một giấc ngủ an ổn, lúc “ngủ” với phụ nữ không lo lắng cô ta móc một quả lựu đạn ra khỏi háng giết mình là được. Còn ở trong thành, nếu tôi có thể bớt chuyện gì thì sẽ cố bớt chuyện đó, mọi người đều làm theo pháp luật, anh nhường tôi một bước, tôi nhường anh một bước, cuộc sống của mọi người cũng có thể coi như trôi qua bình an, đúng không nào?”

Tần Nhiên chỉ hơi cảm thán một chút rồi cắm cúi ăn, không thèm liếc nhìn Lục Tân mới khơi chuyện lấy một lần:

“Cho nên, người anh em, thử nói xem, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Đôi mắt của anh ta mang theo vẻ lười nhác, nhưng lại tỏa ra hơi thở khiến người khác cảm thấy nguy hiểm, tựa như đã sớm nhìn thấu Lục Tân, anh ta lạnh nhạt nói: “Ở ngoài bức tường kia, tôi đã gặp rất nhiều người cầm súng bàn chuyện làm ăn, nhưng người như anh, vừa nhìn đã biết chưa từng ra khỏi thành, vì thế nói thật đi!”

“Là ai phái anh đến đây, có mục đích gì?”

“…”

Lục Tân cẩn thận đánh giá anh ta trước, sau đó so sánh với hồ sơ, rồi mới nói: “Anh chính là Tần Nhiên?”

Người đàn ông kia liếc Lục Tân một cái, không trả lời ngay, mà cười hỏi: “Đến để giết tôi?”

Tay anh ta nhìn như còn cầm đôi đũa, nhưng một tay khác đã rũ xuống, với vào hộp gỗ dưới bàn trà.

“Không phải!”

Lục Tân lắc đầu, nói: “Tôi đang muốn hỏi anh, có phải là anh đã gặp một vài việc lạ đúng không?”

Tần Nhiên nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, dường như có vẻ sợ hãi, nói thầm: “Anh đang tính kế tôi?”

Trong lúc nói chuyện, cái tay đang giấu dưới bàn của anh ta đột nhiên giơ lên, trong tay là một khẩu súng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp