Xin Lỗi Nhé! Cả Nhà Đều Là Alpha, Một Mình Tôi Là Omega

Chương 3: Giải cứu


1 năm

trướctiếp

Hàn Hi đi theo sự chỉ dẫn của Bối Tử Diệc, đỗ xe bay ở đối diện quán cà phê Duy Mỹ.

Anh mở trí não, chuyển cho Bối Tử Diệc một khoản tiền: "Tử Diệc, cậu lái xe trở về trước."

Bối Tử Diệc cũng biết Hàn Hi muốn một mình gặp Ninh An, đáp: "Được."

Một giây sau nhìn con số ở trên trí não, Bối Tử Diệc không cách nào bình tình được: "Điện hạ ... Không, anh Hi, thế này cũng quá nhiều tiền rồi!"

Hàn Hi nhìn quán cà phê Duy Mĩ, cũng không quay đầu lại: "Một triệu mà thôi, những năm nay cậu đã cực khổ chiếu cố Tiểu An."

Bối Tử Diệc thầm nghĩ, đây là tiền tip cho mình sao? Nhưng mà, tiền tip này cũng quá nhiều... cậu kho khan một cái.

Hàn Hi đứng ở bến xe, quần áo cũ rách không đổi, kiếm đen đã để trí não thu vào.

Anh nhìn cửa sổ của quán cà phê, nhìn thấy một bóng người mình hằng đêm mong nhớ.

Ninh An hai mươi mốt tuổi, mới vừa thoát khỏi tuổi niên thiếu trẻ trung, có chút sự quyến rũ trưởng thành nhưng vẫn còn mang bóng dáng của thiếu niên, ở giữa thiếu niên và người trưởng thành.

Từ góc độ của Hàn Hi vừa có thể nhìn thấy vóc người hoàn mỹ cùng gò má của Ninh An.

Thấy Ninh An trong thoáng chốc, Hàn Hi lại nhớ lại mười lăm năm trước.

Hôm đó trời rất lạnh, mình mặc áo khoác của Tiểu Ninh An.

Bởi vì chuyện này... mà Tiểu Ninh An bị nhận thành mình mà bị bắt cóc!

Hàn Hi vĩnh viễn không quên được tình cảnh đen tối của Ninh An lúc đấy.

Tiểu Ninh An co rúc trong căn phòng tối, cả người toàn dây điện cùng máu tươi.

Trong phòng không có cửa sổ, không có đèn, chỉ có một chiếc cửa sắt lớn

Một khắc kia làm cho thế giới của Hàn Hi dừng lại.

Ý thức quay trở về, thậm chí tay Hàn Hi còn hơi run.

Hàn Hi chỉ lẳng lặng nhìn Ninh An, trong cặp mắt đen là sự nhớ nhung cùng áy náy.

Rất nhanh Hàn Hi nhăn mày, hình như Ninh An cãi nhau kịch liệt với hai người đối diện.

Hàn Hi nhấc chân đi về phía trước, anh đi hai bước lại quay lại, Du Liệp Thủ thường ngày anh dũng quả quyết nay lại do dự.

Bối Tử Diệc cũng chưa lái xe đi, nhìn qua kính cậu thấy Hàn Hi quay về.

Trong đầu Bối Tử Diệc đột nhiên hiện lên một câu nói: "Này, tôi muốn lấy lại tiền."

Bối Tử Diệc lắc lắc đầu mình, mình nghĩ gì vậy!

Nhưng mà... chắc Hàn Hi áy náy muốn bồi lại tình cảm với vị thanh mai trúc mã, giống như còn muốn cho đi nhiều hơn.

Người luôn muốn thấy ở trướng mắt, lại đột nhiên sợ hãi muốn lùi bước.

Bối Tử Diệc bằng tuổi Ninh An, là cháu trai của chú Lê, cũng cùng lớn lên với Ninh An.

Cho nên truyện của Hàn Hi với Ninh An, Bối Tử Diệc cũng biết.

Năm đó sau khi tình cảm của hoàng hậu cùng bệ hạ tan vỡ, hoàng hậu sau khi sinh ra Hàn Hi liền mang theo Hàn Hi chạy đến nhà họ Kỷ, ở rất lâu.

Hàn Hi chỉ lớn hơn Ninh An một tuổi, các anh nhà họ Kỷ đều lần lượt đi học, Hàn Hi ở với cậu chủ hai năm.

Năm đó tình cảm của hai người rất tốt! Cho đến khi phát sinh sự kiện kia, cho đến lúc cha xứ tới nhà họ Kỷ...

Bối Tử Diệc cũng hơi đau đầu, không nghĩ rằng sẽ nhớ lại những ký ức này.

Những ký ức này, cũng chỉ có đau khổ với máu tanh...

---

Quán cà phê.

Cố Tư Niên cầm cốc cà phê nóng, giơ tay hất lên người Ninh An!

Lúc này, một người mặc áo gió màu xanh đậm nắm lấy cổ tay Cố Tư Niên, Cố Tư Niên ăn một trận đau, cổ tay bị bẻ cong, cà phê đổ vào một bên đất trống.

Tiếp theo, người đàn ông buông cổ tay Cố Tư Niên ra, giơ tay tát Cố Tư Niên.

Cố Tư Niên ngây người, Hoắc Lương Triết cùng Ninh An cũng ngây người.

Cố Tư Niên che má trái bị đau của cậu ta, tức giận hét lớn: "Anh là ai?"

Mặt người đàn ông không thay đổi nhìn Cố Tư Niên: "Tôi vốn không đánh Omega, chỉ là cậu làm tôi thấy ghét."

Hoắc Lương Triết muốn ra mặt cho Cố Tư Niên, dù sao Cố Tư Niên cũng là vợ chưa cưới của mình, vợ chưa cưới ở trước mặt mình bị đánh, cũng thật quá mất mặt!

Hoắc Lương Triết muốn động thủ, chẳng qua một giây kế tiếp anh ta lại thay đổi ý định.

Người đàn ông trước mặt quá mạnh mẽ.

Giữa Alpha cũng có quy luật sinh tồn. Cho dù người đàn ông trước mặt cố gắng không tỏa ra tin tức tố nhưng ngửi một chút tin tức tố cũng làm cho Hoắc Lương Triết biết mình không phải là đối thủ của đối phương!

Hoắc Lương Triết kiềm chế mình, Cố Tư Niên bị một cái tát này làm cho mất lý trí, cậu ta nhìn quần áo rách nát của Hàn Hi, liền kết luận Hàn Hi không có hậu thuẫn phía sau: "Anh dám đánh tôi? Anh biết tôi là ai không? Tôi là người nhà họ Cố!"

"A." Hàn Hi xoay xoay cổ tay: "Nhà họ Cố, chưa từng nghe qua."

"Anh..." Sắc mặt Cố Tư Niên tái xanh, ở thành Minra, cậu ta còn chưa thấy ai không cho nhà họ Cố mặt mũi!

Hoắc Lương Triết đè Cố Tư Niên đang bị kích thích, tỉnh táo lại: "Anh là gì với Tiểu An?"

Người này rõ ràng là bảo vệ Ninh An, có thể thấy có quan hệ không cạn với Ninh An.

Ninh An ngẩng đầu nhìn Hàn Hi, trong lòng có hơi kích động đồng thời cũng ngũ vị tạp trần: "Hàn ..."

Hàn Hi nâng ngón trỏ lên, dán lên môi Ninh An: "Suỵt."

Anh quay đầu lại, cười nói: "Tôi là ai? Tất nhiên tôi là người thầm mến Tiểu An. Tôi thích Tiểu An lâu như vậy, Hoắc Lương Triết, cảm ơn cậu đã chia tay Tiểu An."

Ninh An ngẩn người, cậu biết Hàn Hi nói như vậy là bảo vệ mình nhưng trong lòng cậu vẫn có một tia ấm áp.

Thật ra thì Hàn Hi nói thật, nắm đó sau khi anh biết Ninh An cùng Hoắc Lương Triết yêu nhau, anh với anh em nhà họ Kỷ có bao nhiêu khó khăn, để Tiểu An tự do bọn họ không thể can thiệp.

Cảm ơn Hoắc Lương Triết chia tay Ninh An, Ninh An mới có thể hoàn toàn trở về bên người bọn họ.

Để bọn họ đền bù cho Ninh An, có cơ hội thương yêu Ninh An.

Trong lòng Hoắc Lương Triết lại không buông lỏng, cho tới nay Ninh An là Omega duy nhất ở bên cạnh anh ta, hôm nay lại có người cảm ơn anh ta chia tay Tiếu An? Còn nói thầm mến Tiểu An?

"Tiểu An là anh!" Vừa rồi Hoắc Lương Triết không dám lên tiếng, lúc này không biết lây đâu ra dũng khí.

Trong ngáy mắt Hàn Hi đè tay Hoắc Lương Triết trên bàn, không thấy rõ Hàn Hi xuất thủ ra sao.

"Cậu lặp lại lần nữa?" Hàn Hi từ trên cao nhìn xuống, ròng mắt thâm thúy lạnh như băng, tin tức tố Alpha tản ra, ép những người tại đây không thở nổi.

"Hoắc Lương Triết, cậu biết cậu sai ở đâu không?" Giọng Hàn Hi lạnh như băng.

"Cậu sai không phải chia tay Tiểu An, cậu sai là trước kỳ thi tốt nghiệp chia tay Tiểu An, ảnh hưởng đến trạng thái của Tiểu An, thậm chí hủy đi cuộc sống của Tiếu An!"

"Cậu sai là đã đưa vợ chưa cưới đến trước mặt Tiểu An, để cho em ấy thương tâm đau khổ."

"Nếu như cậu còn nghĩ cho Tiểu An cậu sẽ không làm như vậy. Ở lúc mấu chốt chia tay em ấy, cậu cũng sẽ không mang người mới để Tiểu An bị tổn thương hai lần!"

Nhìn ánh mắt Hàn Hi lạnh như băng, Hoắc Lương Triết từ từ nắm tay, lúc này Cố Tư Niên mới hoàn hồn lại, không nhìn rõ thực tế thì cậu ta chính là kẻ khờ, người trước mặt này cậu ta không chọc nổi, Cố Tư Niên liền bày ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu: "Lương, Lương Triết đã chia tay với Ninh Anh, anh buông anh ấy ra đi!"

Cố Tư Niên cố gắng bày ra bộ dáng cầu xin với Hàn Hi, nhìn Hàn Hi từ từ buông Hoắc Lương Triết, Cố Tư Niên mới thở phào nhẹ nhõm: "Hoắc Lương Triết, đừng để cho tôi thấy cậu xuất hiện bên cạnh Tiếu An, nếu không tôi sẽ cho cậu biết hậu quả."

Cố Tư Niên cũng Hoắc Lương Triết trốn trong góc, toát mồ hôi lạnh. Cảm giác bị áp chế này thật khó chịu...

Không để ý đến hai người, Hàn Hi đi đến bên cạnh Ninh An. Anh hơi cúi người xuống, đầu ngang với Ninh An, giang hai tây: "Cục cưng, Ninh An của anh, em có đồng ý cho anh cơ hội chăm sóc em không?"

Trong lòng Ninh An rất cảm động, cậu biết Hàn Hi cố ý nói yêu thầm mình cho mình chỗ dựa, bây giờ nói "chăm sóc" cũng là chăm sóc giữa hai người bạn. Mặc dù nhiều năm không gặp, có thể tình cờ trong lúc facetime với các anh, Ninh An có thể cảm nhận sự yêu mến của thanh mai trúc mã Hàn Hi với Hạ Tư Quân.

Ninh An nắm tay đặt vào lòng bàn tay Hàn Hi, Hàn Hi kéo Ninh An, đưa cậu ra quá cà phê.

Bầu trời không đẹp, vừa rồi còn quang đãng nhưng lúc này lại âm u, còn có hạt mưa rơi lất phất.

Ninh An điều chỉnh tâm tình, lộ ra nụ cười: "Hàn Hi... cảm ơn..."

Mặc dù mình đã chuẩn bị để bị hắt cà phê nóng nhưng nếu Hàn Hi không tới sẽ có một trận dây dưa mệt mỏi.

Hàn Hi nắm bả vai Ninh An: "Là tớ nên nói xin lỗi với cậu, Bảo Bảo."

Trong lòng Ninh An đau xót, cậu còn có chút trí nhớ lúc năm tuổi ở nhà họ Kỷ. Bởi vì cậu nhỏ tuổi nhất, cậu nhớ các anh cùng Hàn Hi và Hạ Tư Quân luôn chọc cười cậu "Bảo Bảo, Bảo Bảo..." "Bảo Bảo tới đây..." "Bảo Bảo nhìn anh này..."

Ở quán cà phê không có cơ hội, bây giờ Hàn Hi mới tỉ mỉ quan sát Ninh An. Omega đáng yêu nay đã trưởng thành trở nên cành xinh đẹp, không có thương tích, cũng không có máu tươi. Rất tốt, Tiểu An của anh, hôm nay rất khỏe mạnh ...

"Hàn Hi?" Ninh An hơi nghi ngờ hỏi: "Cậu sao thế?"

Hàn Hi phục hồi tinh thần: "Không sao, đi, tớ đưa cậu đi mua áo mưa."

Bên cạnh quán cà phê là trung tâm CBD*, các vật nổi tiếng đều có.

*CBD: trung tâm kinh tế và thương mại của một thành phố

Hai người đi thẳng tới cửa hàng Triones ở tầng cao nhất.

Triones, chòm sao Đại Hùng, là một trong những chòm sao nổi tiếng nhất trong dải ngân hà.

Trong tiệm, ở giữa trưng bày hai bộ áo mưa trong suốt.

Một bộ là màu sọc vàng sáng, bên trên là hình vẽ của đại minh tinh Kỷ Minh Viêm.

Một bộ là màu đỏ rực rỡ, bên trên là chữ ký của tay đua hạng nhất FIA Ngụy Viêm.

Ninh An không nhịn được nói một cái nói: "Ảnh của anh hai quá xấu."

Hàn Hi nghe vậy vô cùng hài lòng, dù sao Kỷ Minh Viêm chính là "đại dịch" cướp Bảo Bảo với anh.

"Vậy Bảo Bảo muốn bộ kia?"

"Ừm..." Ninh An xoắn xuýt một hồi: "Đương nhiên là Ngụy Viêm!"

Phải biết Ninh An rất thích đua xe, hiện nay độ khó đường đua cao hơn rất nhiều so với địa cầu, phần thưởng cũng nhiều hơn, tay đua phải cân nhắc trọng lực, lực hấp dẫn chờ thời cơ...

Coi đua xe như việc làm yêu thích sau giờ, Ninh An rất thích Ngụy Viêm!

Lúc Ninh An đi ra mặc áo mưa trong suốt bản limited của Trinoes, ở đây một bộ quần áo tùy tiện cũng phải hơm trăm ngàn, đừng nói trên người Ninh An là bản limited.

Ninh An không ngượng ngùng kéo tay áo Hàn Hi: "Cái này có phải quá đắt không..."

Hàn Hi không vấn đề nói: "Tớ có tiền."

Ninh An: "...Nhưng mà tiền của nhà họ Hàn không tốt đâu."

Hàn Hi giải thích: "Là tiền tớ tự kiếm."

A! Được rồi, cũng là đại gia, Ninh An thở dài nói.

Lúc này Hoắc Lương Triết cùng Cố Tư Niên cũng đi ra từ CBD, trong tay Cổ Tư Niên cầm cây dù xinh đẹp dương dương tự đặc, cái dù này rất đắt, năm ngàn nguyên Hoắc Lương Triết cũng cho mình không chớp mắt, quả nhiên cậu ta lựa chọn Hoắc Lương Triết là đúng.

Nghĩ tới đây, Cố Tư Niên trong lòng cũng hết giận không ít.

Chẳng qua, cậu ta vừa mới giơ cây dù lên, ngẩng đầu liền thấy Hàn Hi với Ninh An ở phía đối diện, chỉ thấy áo mưa trên người Ninh An đúng là áo mưa bản limited...

Phải biết Ngụy Viêm là tay đua hạng nhất, luôn luôn khiêm tốn lạnh lùng, áo mưa của anh ấy có thể nói là tuyệt bản!

Người đàn ông kia là ai? Mặc dù nhìn hơi rách rưới nhưng lại mạnh như vậy, còn có tiền như vậy!

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bên cạnh Ninh An đều có những Alpha ưu tú, còn tốt hơn so với Hoắc Lương Triết...

Hoặc Lương Triết thấy Cố Tư Niên không đúng, hỏi: "Tư Niên, sao thế?"

"Không sao, chúng ta đi thôi!" Trong lòng Cố Tư Niên nổi lên ghen tỵ, kéo Hoắc Lương Triết, cậu ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, không thể để Hoắc Lương Triết nhìn thấy Ninh An.

Dĩ nhiên Hàn Hi cùng Ninh An không nhìn thấy hai người, Ninh An nhíu mày: "Hàn Hi, tớ chỉ có một cái áo mưa, cậu thì sao?"

Hàn Hi ngồi xổm xuống: "Tớ cõng cậu, cậu che mưa cho tớ."

Ninh An: "..."

Mình đã hai mươi mốt tuổi như vậy không hợp đi!

Giống như mình trong mắt Hàn Hi vẫn là một đứa bé?

Ninh An nhìn Hàn Hi bất động rất lâu, hay là cúi người nằm lên.

Mười lăm năm không gặp, Hàn Hi như vậy mình cũng có thể hiểu được...

Ninh An một mét bảy, Hàn Hi một mét chín, anh cõng Ninh An không tốn chút sức nào.

Ninh An ở trên lưng Hàn Hi giật giật, đội mũ áo lên, cố gắng che kín người Hàn Hi không để anh bị dính nước mưa.

Lúc lâu, Ninh An nằm trên lưng Hàn Hi ngủ.

Mùi ngọt ngào độc nhất của Omega cùng hơi thở của Ninh An truyền tới, Hàn HI hơi dừng bước, lại tiếp tục cõng Ninh An đi về phía trước.

Mùi của Ninh Anh rất thơm, nếu dùng ba chữ để hình dung, Hàn Hi nghĩ tới là "Ánh mặt trời", "Cỏ xanh" cùng "Mùi trái cây".

Ninh An nằm mơ trên lưng Hàn Hi.

Trong mơ Hàn Hi sáu tuổi cõng mình năm tuổi, ở trước một ao cá lớn không ngừng chạy, không ngừng chạy...

"Tiểu An, cố lên..."

"Tiểu An, nhất định tớ sẽ cứu cậu..."

---

Hàn Hi cõng Ninh An, nghiêm túc, từng bước từng bước đi về phía trước, giống như đi qua một lời hứa rất dài.

Hàn Hi nghiêng đầu nhìn Ninh An ngủ say, nghe nhàng nói: "Tiểu An, tớ sẽ không để cậu bị thương nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp