Xin Lỗi Nhé! Cả Nhà Đều Là Alpha, Một Mình Tôi Là Omega

Chương 1: Arden


1 năm

trướctiếp

Tinh cầu Arden là một tinh cầu nhỏ trong tinh hệ Carnot, không quá thu hút, kinh tế phát triển trung bình, là một tinh cầu nông thôn bình thường, không khiến người khác phải chú ý.

Ninh An lật tờ lịch trên tường, con số phía trên từ 31 thành 30.

Mặc dù bây giờ khoa học kỹ thuật rất phát triển, thiết bị tồn tại ở khắp mọi nơi trong cuộc sống, Ninh An vẫn làm cho mình một quyển lịch đảo ngày.

Không có nguyên nhân gì khác, chẳng qua là có cảm giác rất nghi thức.

Nhìn lịch tính giờ khiến Ninh An có động lực học tập hơn.

Tuy vậy, động lực lớn nhất của Ninh An vẫn là người bạn trai của cậu, Hoắc Lương Triết.

Ninh An mở trí não trên cổ tay, cậu chỉnh sửa lại những ý chính trong bài tập của môn văn hoá, mặt mỉm cười gửi cho “Lão công”.

Ninh An lưu tên Hoắc Lương Triết là “Lão công”, bên cạnh còn có thêm một biểu tượng hình trái tim, đủ để cho thấy tình yêu của Ninh An đối với bạn trai Hoắc Lương Triết.

Sau khi gửi ghi chép đi, Ninh An lộ ra nụ cười từ đáy lòng, cậu nghĩ nghĩ một chút, lại gửi đi một tin nhắn: “Đây là ghi chép em đã sửa, Lương Triết, học tốt nhé, chúng ta cùng nhau thi vào học viện Yanla đi!”

Học viện Yanla là học viện trung học phổ thông tốt nhất, cho dù có là hoàng tộc, quý tộc hay là bình dân, tất cả đều được đối xử bình đẳng, đa số đều nhất trí.

Bên trên còn có học viện quý tộc Bohr, học viện quý tộc Dorton, học viện Mạn Hoàng gia,...

Những học viện quý tộc này cho dù là giáo viên hay môi trường đều tốt hơn rất nhiều so với học viện phổ thông. Tuy nhiên, nếu không có biện pháp thì rất khó vào. Các trường như vậy hằng năm rất ít thu nhận học sinh bình dân, hơn nữa cũng chỉ tuyển chọn những học sinh có số điểm nổi trội.

Ở xã hội hiện nay, tuổi thọ trung bình của con người đã lên đến hai, ba trăm tuổi, kiến thức cần học tập lớn hơn rất nhiều so với thời đại ở địa cầu. Bất cứ ai trước khi đến năm 21 tuổi đều phải thi được vào cao đẳng, chờ đỗ đại học, đến lúc đó con đường học tập thật sự mới bắt đầu.

Nhưng có một vấn đề, vì điều kiện vật chất được đề cao, mỗi người lại có những yêu thích của riêng mình dẫn đến tỉ lệ sinh sản khá thấp, nên chỉ cần đến năm 20 tuổi là có thể kết hôn.

Ninh An quen Hoắc Lương Triết năm 13 tuổi, đến 18 tuổi thì yêu nhau. Tính thời gian thì hai người cũng đã quen biết nhau 8 năm, yêu nhau 3 năm.

Ninh An đã đưa Hoắc Lương Triết đến gặp bố mẹ mình, hơn nữa còn ước định với Hoắc Lương Triết rằng sau khi lên đại học thì đính hôn trước, chờ đến ngày cả hai tốt nghiệp sẽ kết hôn.

Ninh An là người vô cùng nghiêm túc đối với việc yêu đương, đến bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ chia tay và người mà mình kết hôn trong tương lai lại không phải là Hoắc Lương Triết.

Ninh An đang chờ Hoắc Lương Triết trả lời, đột nhiên, có tin nhắn của đối phương gửi đến…

“Cậu có thể đừng gửi tin nhắn tới cho chồng tôi nữa được không?”

Chồng? Cậu ta nói ai là chồng?

Trong đầu Ninh An “Oành” một tiếng nổ.

“Cậu là ai?”

“Tôi là vợ của Hoắc Lương Triết!”

“Cậu nói bậy!” Ninh An nắm chặt tay thành nắm đấm: “Tôi mới là bạn trai của Hoắc Lương Triết.”

“Hoắc Lương Triết đâu?” Ngón tay Ninh An khẽ run, gửi đi một tin nhắn: “Để tôi nói chuyện với anh ấy!”

"Ồ, cậu muốn vậy sao?” Giọng nói bên kia lạnh lùng: “Vậy chúng ta gặp nhau ở quán cà phê một lát đi.”

Tình cảm của Ninh An với Hoắc Lương Triết bắt nguồn từ một quyển vở.

Ninh An không cẩn thận làm mất quyển vở ghi văn hóa, thành tích hàng năm của Ninh An vẫn luôn đứng thứ nhất, không chỉ thừa kế chỉ số thông minh của nhà họ Kỷ, cậu còn có thói quen học tập rất tốt.

Thực ra Ninh An là đứa con cưng của gia tộc giàu có nhất tinh hệ - gia đình nhà họ Kỷ, là Omega duy nhất trong nhà, vì bảo vệ cậu nên gia đình nhà họ Kỷ mới đưa cậu đến nông thôn sinh sống.

Ninh An vì không tìm được quyển vở mà trong lòng có chút tiếc nuối, dù sao đó cũng là vở mà mình tự tay ghi chép, chỉnh sửa. Nhưng chuyện này cũng không khiến cậu quá mức để ý.

Mất thì mất thôi, kiến thức trong đầu không mất là được…

Nhưng Ninh An không nghĩ tới, sau ngày hôm đó, quyển vở lại xuất hiện trên bàn của mình.

Ninh An mở ra nhìn qua, thấy bên trong còn được viết thêm những ghi chú chằng chịt.

Đa số đều là khen ngợi… “Thì ra chỗ này còn có thể hiểu như vậy.”

“Phương pháp ghi nhớ này thật sự rất tốt.”

“Mốc thời gian rất đầy đủ.”

Trong đó còn sửa đổi một vài chi tiết sai nhỏ nhặt mà ngay cả Ninh An cũng không chú ý đến.

Alpha viết những chú thích này chắc chắn rất có kiên nhẫn, tỉ mỉ, hơn nữa còn tài giỏi hơn người.

Quyển vở có nhiễm mùi tin tức tố của Alpha, mặc dù rất ít nhưng Ninh An vẫn nhận ra được.

Ninh An lật đến cuối vở thì nhìn thấy một dòng chữ tiêu sái: “Tôi có thể hẹn cậu đi uống cà phê được không?”

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Sau đó Ninh An thường xuyên đến gặp Hoắc Lương Triết để thảo luận về việc học, dần dần mới bắt đầu nói sang nhiều chuyện khác như hứng thú, sở thích và đời tư.

Cho đến ngày sinh nhật của Ninh An, lúc đi học, Ninh An đang đi từ tầng trên xuống, ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên đứng dựa vào tay vịn cầu thang.

Hoắc Lương Triết lúc ấy mặc áo sơ mi kẻ sọc, tóc anh ta bị gió thổi lay theo, khuôn mặt tuấn tú được nắng chiếu vào, anh ta nói với Ninh An: “Tiểu An, anh thích em, em có đồng ý uống cà phê cả đời với anh không?”

Lúc đó không biết vì sao cậu lại động lòng.

Hôm nay, Hoắc Lương Triết đưa vợ chưa cưới đến cùng cậu ngồi uống cà phê, Ninh An lộ ra nụ cười châm chọc.

Cậu vươn tay che ngực, trong lòng cảm thấy đau đớn.

“Cậu chủ!” Bối Tử Diệc đẩy cửa phòng Ninh An, trên mặt đầy nắng hô: “Ăn cơm thôi! Hôm nay chú Địch làm món cá chép nấu chua…”

Âm thanh Bối Tử Diệc dần nhỏ đi, cậu chưa từng thấy biểu cảm cậu chủ như vậy bao giờ. Thân thể Ninh An khẽ run rẩy, đôi mắt ngấn lệ.

Bối Tử Diệc cẩn thận quan sát Ninh An. Hôm nay Ninh An mặc một cái áo sơ mi xanh đậm, mở ra hai nút áo trên cùng, vừa hay lộ ra một đoạn xương quai xanh, mái tóc đen nhánh dài đến ngang vai, ăn khớp với ngũ quan xinh xắn, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp trai.

Ai làm cậu chủ ưu tú nhà mình phải đau khổ như vậy?

Trừ Hoắc Lương Triết ra thì còn ai nữa! Bối Tử Diệc tức giận nói: “Cậu chủ, Hoắc Lương Triết lại chọc vào cậu à? Để tôi tìm anh ta liều mạng!”

Nói xong, Bối Tử Diệc vén tay áo, xoay người muốn xông ra ngoài.

“Đợi đã!” Ninh An hít một hơi thật sâu: “Tử Diệc, cậu tìm cho tôi một bộ quần áo đẹp, tôi ra ngoài một chút.”

“Còn nữa, không cho phép cậu đi theo.”

***

Ninh An thay quần áo đi ra ngoài, đúng lúc cha nuôi cậu - Ninh Mộ đang ở phòng khách xem ti vi.

Chỉ thấy trong tivi đang phát hình ảnh của một người đàn ông có mái tóc dài màu bạc. Người đàn ông rất cao, tỉ lệ cơ thể có thể nói là hoàn mỹ. Người ấy là một Omega nhưng so với những Omega khác thì ông cao hơn một chút.

Trên màn hình tivi, người đàn ông đang ca hát, giọng hát của ông kỳ ảo, rất nhiều người hâm mộ dưới sân khấu điên cuồng hét chói tai.

Thân hình Ninh An dừng một chút, Ninh Mộ lúng túng điều chỉnh âm lượng: “Tiểu An, sao vậy? Con muốn ra ngoài à?”

Ngôi sao Omega này tên là Ninh Bách Hiên, là em trai sinh đôi của cha ruột Ninh An.

Sợ Ninh An tức cảnh sinh tình, Ninh Mộ vội chuyển sang kênh khác, một người đàn ông tóc vàng chói xuất hiện trong tivi, vẫn là ca hát, vẫn là tiếng hét chói tai của người hâm mộ.

Ninh Mộ: “...Tiểu An, ba không cố ý.”

Người đàn ông tóc vàng này là anh hai ruột của Ninh An, Kỷ Minh Viêm.

Ninh An cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không sau đâu ạ. Ba, con ra ngoài một chuyến.”

***

Hành tinh Carnot.

Hành tinh Carnot là tinh cầu chính của tinh hệ Carnot, tụ tập rất nhiều tài nguyên. Nơi đây là tinh cầu thịnh vượng nhất tinh hệ, khiến cho rất nhiều người muốn đến.

Gia đình nhà họ Kỷ.

Quản gia Bối Thành Lê đang bưng trà chiều cho cậu cả Kỷ Minh Sơ, cậu hai Kỷ Minh Viêm và cậu ba Kỷ Minh Đạc. Xong xuôi, ông khom người đứng sang một bên.

Mặc dù không chủ động nhả ra tin tức tố nhưng ba vị Alpha mạnh mẽ vẫn cho ra cảm giác áp bức mãnh liệt, đến cả người thường xuyên đi theo bọn họ là Bối Thành Lê còn hơi khó chịu.

“Cảm ơn chú Lê.” Thân hình Kỷ Minh Sơ cao lớn, chân dài vai rộng, tuổi còn trẻ mà đã đứng ở trên cao, là nhân vật chói mắt hiếm có. Anh chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi cũng làm cho người khác cảm nhận được cái uy của anh.

Kỷ Minh Sơ lễ phép cảm ơn chú Lê, người đã chăm sóc ba anh em bọn họ từ nhỏ. Anh nâng ly trà lên, bắt đầu nhìn tin tức trên cái bảng trong suốt. Bất đồng với khí chất của Kỷ Minh Sơ, anh hai Kỷ Minh Viêm có một đầu tóc vàng chói lóa như ánh mặt trời, bên tai trái đeo đinh tai màu bạc vô cùng bắt mắt, sống mũi cao, ánh mắt sáng ngời, lông mi dài tự nhiên, khiến cho người nhìn không thể rời mắt.

Mà anh ba Kỷ Minh Đạc cả người đều là quân trang, ngũ quan như điêu khắc. Mặc dù quân phục khi mặc lên nhìn rất tử tế, nhưng anh lại vén tay áo lên, lộ ra một đoạn bắp thịt trên cánh tay, phô bày sức mạnh hình thể của mình.

Anh hai Kỷ Minh Viêm cúi đầu nhìn xuống ly trà, chống tay lên tay vịn ghế: “Chú Lê, đổi cho cháu ly trà sữa.”

Bối Thành Lê cúi đầu ho khan: “Cậu hai… chú ý calo.”

Kỷ Minh Viêm bày ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc: “Một tháng này vẫn chưa có tin tức gì của Bảo Bảo, cháu không có tâm tư chú ý đến calo… Nhanh lên! Đổi cho tôi ly trà sữa, không say không nghỉ!”

Anh ba Kỷ Minh Đạc liếc mắt: “Đến lúc đấy, người nào đó đừng có mà vừa khóc vừa than mình béo, muốn mượn dụng cụ luyện tập của em.”

Kỷ Minh Viêm không nhường nói: “Ai đó cũng đừng tới phòng anh mượn quần áo nữa!”

“Người nào đó lúc mở concert có quá nhiều người không đối phó được cũng đừng kéo em đi làm bảo vệ!”

“...”

Mắt thấy hai người sắp sửa vén tay áo lên đánh nhau, anh cả Kỷ Minh Sơ như đã thành thói quen, hoàn toàn không nhìn đến hai kẻ kia, ngẩng đầu hỏi: “Chú Lê, gần đây có tin tức gì của Tiểu An không?”

Bối Thành Lê cung kính đáp: “Không có… Tử Diệc cùng chú Địch không gửi tin tức tới cho tôi.”

Kỷ Minh Sơ gật đầu: “Không có cũng tốt. Bây giờ đang là thời kỳ mấu chốt, Tiểu An chuẩn bị thi vào cao đẳng, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.”

Kỷ Minh Viêm bĩu môi: “Nhưng mà em muốn Bảo Bảo!”

Kỷ Minh Đạc cũng không gây sự, gật đầu bày tỏ sự đồng tình, hiếm khi thấy anh nhất trí với Kỷ Minh Viêm.

Kỷ Minh Viêm nháy mắt bỏ qua hiềm khích ban nãy, lại gần Kỷ Minh Đạc: “Hay là, chúng ta đến tinh cầu Arden thăm Bảo Bảo?”

Kỷ Minh Đạc vốn chê, đang muốn đẩy Kỷ Minh Viêm ra nhưng nghe vậy thì dừng lại, tựa như đang nghĩ xem chuyện này có thể hay không, tính toán thời gian của mình.

Lúc này, cửa phòng khách bị mở ra, một người đàn ông vô cùng đẹp trai đi vào.

Ngũ quan Hạ Tư Quân thâm thúy, đôi mắt hẹp dài cùng ánh mắt thần bí được che giấu phía sau cặp kính, dáng người anh ta thon dài, quần áo thẳng thớm, là một thương nhân khôn khéo và giàu kinh nghiệm.

Chú Lê cung kính cúi người: “Cậu chủ Hạ, cậu tới rồi.”

Hạ Tư Quân gật đầu một cái, tự nhiên tìm một vị trí ngồi xuống, nhận lấy ly trà từ tay chú Lê, bộ dáng không chút đề phòng.

Ba Hạ Tư Quân lúc sinh anh vì bị khó sinh nên qua đời, để lại một mình cha anh thương xuân bi thu, lúc nào cũng buồn bực không vui, không có lòng dạ chăm sóc đứa bé vừa mới ra đời. Cha Kỷ cùng ba Hạ Tư Quân vốn là bạn tốt chí giao, nên nhận chăm sóc cho Hạ Tư Quân, dù sao gia đình nhà họ Kỷ nhiều trẻ con, chăm sóc cũng thuận tiện, còn có thêm một người bạn.

Năm năm sau cha Hạ do quá đau buồn mà mất, người thân duy nhất của Hạ Tư Quân là một người chú không đàng hoàng. Mặc dù sau khi đi học Hạ Tư Quân phải trở về nhà họ Hạ nhưng chỉ cần có thời gian, Hạ Tư Quân sẽ đến gia đình nhà họ Kỷ.

Nhà họ Hạ cũng là quý tộc, mặc dù quyền thế không lớn nhưng rất có đầu óc buôn bán, bàn về sản nghiệp hiện tại trên toàn bộ tinh cầu Carnot thì nhà họ Hạ đứng thứ ba.

Hạ Tư Quân trở về tiếp nhận gia tài. Sản nghiệp của gia đình nhà họ Kỷ cũng giao cho anh ta xử lý hộ.

“Dạo này Tiểu An thế nào?” Hạ Tư Quân bê cốc sữa bò lên hỏi một câu.

Lúc Kỷ Minh An ra đời, Hạ Tư Quân đã sáu tuổi, anh và ba anh em gia đình nhà họ Kỷ cùng nhau nhìn Kỷ Minh An lớn lên.

Hạ Tư Quân vừa hỏi thì một người đàn ông xuất hiện ở khúc quanh tầng hai…

Thân hình ông thon dài mà cao lớn, ông có một mái tóc dài màu bạc được buộc lại đằng sau bởi một sợi dây đỏ, mặc bộ đồ trắng, ở ông toát lên vẻ đẹp cấm dục.

Nhưng không ai dám coi thường khí thế quanh người ông.

Đây là một Alpha vô cùng mạnh mẽ.

Bốn vị thiếu gia thấy ông, cung kính đồng thanh hô: “Ba”, “Chú”.

Ninh Bách Cẩn gật đầu: “Gần đây không có tin tức của Tiểu An sao?”

Kỷ Minh Sơ nói: “Không có, một tháng nữa Tiểu An thi vào học viện trung học phổ thông, bọn con không dám quấy rầy em ấy.”

Ninh Bách Cẩn lộ ra thần sắc hài lòng: “Rất tốt, các con nhớ, ý nghĩa của việc sinh các con ra là bảo vệ Tiểu An. Nếu ai quấy rầy Tiểu An, nhà này cũng không cần người đó nữa.”

Giữa lúc mọi người đang trò chuyện, cửa phòng khách lại mở ra lần nữa, một thanh niên mặc áo gió màu xanh da trời bước vào.

Thanh niên có mái tóc màu đen. Anh ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt đen sâu thẳm, tựa như có thể hút linh hồn người khác vào trong đó, khiến cho người ta không thể rời mắt. Quần áo anh có hơi rách, trên tay đeo đôi găng tay bị hỏng nặng, lưng anh còn có một cây đao đen.

“Hàn Hi..”

“Đại hoàng tử điện hạ…”

Kỷ Minh Viêm với chú Lê đồng thời hô lên.

Hàn Hi là con trai của hoàng hậu và hoàng đế. Lúc hoàng hậu mang thai Hàn Hi, tình cảm của hai người đã tan vỡ. Cho nên hoàng hậu thường xuyên đưa anh đến gia đình nhà họ Kỷ, một lần chính là mấy tháng.

Đối với Hàn Hi cùng Hạ Tư Quân mà nói, cảm giác gia đình khi ở gia đình nhà họ Kỷ còn mạnh hơn so với gia đình thực sự của mình, tại gia đình nhà họ Kỷ cũng sẽ vĩnh viễn để lại phòng cho hai người.

Hàn Hi trầm mặc tìm chỗ ngồi, gọi điện thoại cho Bối Tư Diệc.

“Hàn Hi, Tiểu An đang chuẩn bị thi đại học …” Ninh Bách Cẩn mở miệng nhắc nhở.

Hàn Hi vẫn không tắt máy, tiếp tục đeo tai nghe lên nghe điện thoại.

Đột nhiên, sắc mặt Hàn Hi thay đổi: “Cậu nói gì?”

“Tiểu An làm sao?” Ninh Bách Cẩn dẫn đầu hỏi, mọi người khẩn trương tại chỗ.

“Hoắc Lương Triết chia tay với Bảo Bảo.” Hàn Hi tháo tai nghe, sắc mặt trầm xuống, gằn từng chữ: “Ngay trước kỳ thi đại học.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp