Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 46: KHÔNG THỂ SỬA ĐƯỢC


1 năm

trướctiếp

Giọng của Lý thị oang oang, Trịnh thị nhà bên nghe thấy có chuyện bèn chạy ngay đến chân tường, thị dẫm lên gốc cây và trèo qua tường, nói:

- Cháu gái lớn à, nhà con không buôn bán gì, nói cho thẩm nghe với nào.

Trúc Lan sững sờ nhìn bức tường cao chỉ bằng một người, trong lòng thầm tính chờ Chu Thư Nhân đi Giang Nam, cô sẽ bảo Lão Đại và Lão Nhị xây tường quanh nhà cao lên, tránh cho Trịnh thị ăn no rửng mỡ suốt ngày hóng hớt chuyện trong nhà mình, nghĩ lại không khỏi lo lắng.

Chuyện liên quan tới bản thân, Lý thị biết giữ bí mật hơn nhiều:

- Thẩm nghe lầm rồi, ta đang nói là Tam Nha buôn bán.

Sự chú ý của Trịnh thị dồn hết lên người Tam Nha, chuyện sốc nhất trong làng hiện nay còn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt:

- Ôi, Tam Nha làm ăn buôn bán nhớ phải dìu dắt thẩm nha, nhà thẩm không có buôn bán, Tam Nha thuê người làm công thì cứ đến tìm thẩm!

Thời gian Trúc Lan xuyên tới không lâu, và cô cũng chẳng dám coi thường người cổ đại. Mỗi một thời kỳ, còn người có những bản năng sinh tồn riêng mình, nhất là nhóm người dưới đáy xã hội, bọn họ biết rõ những điều bên trên kiêng kị.

Trịnh thị là con dâu nuôi từ bé, cho nên trực tiếp theo họ của chồng. Con trai út của Trịnh gia năm nay 8 tuổi, đã vào học đường được hai năm nay. Không có tham vọng quá lớn, nhưng cũng hy vọng có thể thi đậu tú tài kiếm được một chút lợi ích thực tế, tất nhiên không thể tự mình buôn bán. Trong nhà có ruộng, trong làng lại có khá nhiều công việc lặt vặt, thế thì không thành vấn đề.

Về phần Trịnh gia, tuyệt đối không có khả năng để ý Tam Nha cho con trai út của mình chỉ vì mong muốn có được cuộc sống khá hơn. Đến đây cần phải nhắc lại một chút quy chế khoa cử dành cho người thân của thương nhân, con rể thương nhân không được tham gia khoa cử, không được làm quan, trực tiếp loại bỏ trường hợp một số quan nhỏ vì tiền mà liên hôn với thương nhân. Còn nếu gả làm thê thiếp thì không ảnh hưởng, dù sao con cái của thương nhân vốn có địa vị thấp kém, con cái của thiếp thất cũng bị coi thường như nhau. Ở thời cổ đại, thân phận đi theo một người cả đời. Muốn trở mình mà không có tài nguyên và bị chèn ép khắp nơi, người có tương lai cực kỳ hiếm thấy. Đương nhiên, thương nhân cũng có thể gả con gái cho người bình thường, đầu tư đời cháu. Có điều gia đình bằng lòng lấy con gái nhà buôn làm vợ cả không nhiều lắm, xác suất không cao. Huynh đệ thương nhân cũng không thể tham gia khoa cử, nếu như huynh đệ nảy sinh dã tâm, chặt đứt con đường làm quan của huynh đệ mình cũng thành kẻ thù, giữa chừng bắt đầu buôn bán càng có nhiều điểm cần phải kiêng dè. Tuy nhiên, người trong thiên hạ đều vì lợi ích, thương nghiệp làm chủ kinh tế, quy củ luôn luôn rất nhiều lỗ hổng. Hoàng đế rất hiểu lòng người, không muốn áp bức quá mức dẫn đến phản nghịch, chỉ cần khống chế đến một mức độ nhất định là đủ! Sau khi vương triều thành lập, những nhà có người đọc sách nắm rõ việc này, tránh cho tương lai xán lạn tắt ngấm rồi ảnh hưởng đến toàn bộ gia tộc. ( truyện trên app tyt )

Trúc Lan nhíu mày, nam chính là quan lại, sao có thể có cảm tình với Vương Như nhỉ? Vương Như làm kim chi chẳng qua chỉ là một ngón nghề nhỏ nhặt, sau đó Vương gia chia của, bọn họ không được phân cho ruộng đất, cũng không có mua ruộng đất, trái lại đi thẳng vào thành trở thành dân buôn. Nam chính là con vợ cả, ý thức gia tộc chắc chắn cực kỳ sâu sắc, Trúc Lan nghĩ có lẽ là do tiểu thuyết nhầm lẫn, quá nhiều lỗ hổng cuối cùng không thể sửa được.

Lý thị thấy mẹ chồng lại thất thần, thân là con dâu cả trong nhà, nàng ta còn có thể làm được gì ngoài nhắc nhở mọi lúc mọi nơi:

- Mẹ! Vương lão tứ tới rồi.

Trúc Lan “ừm” một tiếng, mới chợt nhận ra không biết Vương lão tứ đã đến đây từ bao giờ rồi, cô nói:

- Lão Tứ à, không phải thẩm trách gì ngươi, Tam Nha rất có bản lĩnh, ngươi nên quan tâm con bé nhiều hơn một chút. Nhìn xem ngươi làm gì mà con bé sợ hãi tới mức không biết bản thân chết như thế nào, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi nhớ bảo bọc con bé kỹ hơn, nhanh đón con bé về nhà, đừng làm cho nó sợ nữa!

Da mặt Vương lão tứ nóng bừng, Chu thẩm chưa hề nói gì khó nghe, sao hắn ta cứ cảm thấy lời nói càng mềm mỏng càng dễ làm cho người t a mất mặt thế này?

- Chào thẩm, ta đi về trước, hôm khác tới đây cảm ơn.

Trúc Lan đáp lại:

- Thôi đừng, thân thể của ta không khỏe, muốn sống lâu hơn một chút, không muốn dính dáng tới chuyện trong nhà Vương gia các ngươi. Sau này trông kỹ con gái và mẹ của ngươi đi!

- Dạ, biết rồi thưa thẩm.


Vương lão tứ cảm thấy tức giận vì bị mất mặt, hắn ta kéo áo Tam Nha rồi xách ra ngoài với vẻ xám xịt.

Trúc Lan cười nhạo một tiếng, Vương lão tứ không có thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, tính tình nóng nảy không dễ khống chế, thảo nào Vương Như muốn tìm người khác hợp tác.

Trúc Lan thấy Chu lão nhị cứ nhìn cô chằm chằm nãy giờ, cô cúi đầu nhìn lại mình:

- Sao vậy?

Chu lão nhị lắc đầu: - Dạ không sao ạ!

Chẳng qua là ấn tượng về mẹ trong hắn đã thay đổi rồi, sau này hắn không cần lo lắng mẹ sẽ bị lừa. Trong lòng mẹ có cân nhắc không giống tượng tượng của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp