Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 42: KHÓ KHĂN CHỒNG CHẤT KHÓ KHĂN


1 năm

trướctiếp

Mấy ngày thu hoạch vụ thu, thức ăn buổi tối rất ngon. Thể trọng của mấy người Chu gia tăng vọt, đến cả Lão Đại và Lão Nhị làm việc quần quật cũng hơi béo lên. Rõ ràng nhất là Lý thị, nàng ta vốn là một người ăn thích ăn đồ ngon, gà rừng bắt được trong lúc thu hoạch vụ thu không ít. Trúc Lan cho phép, Lý thị phát huy hết mình, cuối cùng Lý thị càng lúc càng tròn, đường nét gương mặt vốn không lập thể, vành vạnh như một chiếc bánh nướng to.

Thường thì Trúc Lan không nhìn vào mặt Lý thị, nhất là khi cười nàng ta nhắm tít cả mắt trông rất vui vẻ. Lý thị không có cảm giác gì cả, nàng ta tự hào nhất là khuôn mặt mình, đi đâu cũng tự thiếp vàng lên mặt rằng mình có tướng hưởng phước.

Thu hoạch vụ thu nhanh chóng kết thúc, hạt thóc được gặt từ cây mạ được xếp ngay ngắn tứng túi một. Giờ chỉ còn chờ trong thôn thu hoạch xong hết, bọn họ mới cùng nhau nộp thuế mùa thu.

Trong khoảng thời gian này bọn bọ bẫy được không ít gà rừng, trong thôn cũng bắt chước họ, cho nên thu hoạch vụ thu năm nay vô cùng náo nhiệt. Mặc dù Trúc Lan thèm thịt, nhưng ăn gà rừng liên tục cũng đã đủ rồi. Cuối cùng, Chu Thư Nhân đã từng được ăn món vịt sấy khô, anh dựa theo các nguyên lý đó mà chế biến gà rừng ăn không hết thành thịt gà rừng sấy khô hết. Còn về phần vì sao không nuôi gà rừng, bởi vì gà rừng hoang dã, giữ lại trong nhà có khi tự mình tức giận đến chết mất thôi, hoàn toàn không có cơ hội nuôi nó.

Thu hoạch vụ thu đã xong, Lão Đại và Lão Nhị ra đồng thu gom rơm rạ và thân cây ngô già về làm củi đóm. Trúc Lan cũng đang chuẩn bị quà tặng tới ngày về nhà mẹ, nhằm hỏi thăm thời gian cụ thể của chuyến vận tiêu để tiện chuẩn bị hành lý cho Chu Thư Nhân. Cô không có thời gian nên giao cho Lý thị quán xuyến việc nhà, lỗ tai của cô cũng được yên tĩnh.

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, Trúc Lan vừa mới nghĩ về Lý thị, Lý thị đã hộc tốc chạy vào nhà, tóc tai có chút rối loạn:

- Bị chó rượt hả? Đi đứng bình thường không được hay gì?

Vốn dĩ Trúc Lan cảm thấy Lý thị là người duy nhất không được thông minh, cô sẵn sàng khoan dung nàng ta một chút, cuối cùng lòng tốt của cô qua bộ não của Lý thị đã trở thành thứ gì đó làm cho nàng ta nơm nớp lo sợ cả ngày, chỉ còn thiếu việc dập đầu với cô nhận sai mà thôi. Rất nhiều lần bị hàng xóm bắt gặp, bọn họ ra sức nói xấu sau lưng cô, cái danh rộng lượng mà khó khăn lắm cô mới gây dựng được tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt. Cô rất tức giận, nhưng xem như cũng đã hiểu ra được. Lý thị có số bị ngược, khi mắng nàng ta, trái lại nàng ta còn mỉm cười vui vẻ. ( truyện trên app T Y T )

Lý thị không hề sợ hãi, vuốt lại tóc tai, gương mặt trầm xuống của mẹ cũng không cản được sự kích động trong nàng ta:

- Mẹ, Tam Nha nhà Vương lão tứ kiếm được một khoản bạc lớn, Hứa gia nghe thấy tiếng cả bao đồng xu trút xuống, bảo là có rất nhiều ngân lượng đấy!

Trúc Lan:

- … Chắc nguyên cả thôn đều biết chuyện này đúng không!

Nhà họ không dính dáng tới, độ khó trên đường nghịch tập của Vương Như ngày một tăng lên. Đầu tiên là Vương lão tứ thay đổi, tiếp đến là kiếm được tiền, nguyên thân trong truyện không phải là người nhiều chuyện, nguyên thân giữ mồm giữ miệng cho nên trong thôn không biết Vương Như kiếm tiền. Bây giờ đổi thành Hứa gia, thoạt nhìn Hứa gia thành thật giống như kín tiếng, thật ra là không giữ được bí mật, bọn họ chẳng khác gì Lý thị cả, hai bên đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.

Lý thị cảm thấy mẹ chồng bắt không đúng trọng tâm rồi:

- Mẹ, Tam Nha kiếm ra tiền đấy, kiếm được rất nhiều tiền đấy!

Điểm này Trúc Lan tán thành, Chu gia làm lụng quần quật quanh năm suốt tháng trên hai mươi mẫu đất cũng chưa kiếm được hơn 10 lượng bạc. Trong truyện nói rằng Vương Như kiếm được tới mười lượng bạc, toàn bộ là nhờ cô ta bán đi mười công thức làm kim chi dưa món. Giá cả rẻ bèo, thế thì đừng mong cổ đại có ý thức về bản quyền. Mà cũng là vì kim chi có vẻ mới mẻ, nếu không công thức của một món ăn bán được một trăm văn tiền đã là nhiều rồi.

Trúc Lan không ngừng mặc niệm trong lòng, thịt ba chỉ hầm với kim chi, kim chi xào, chờ quán ăn mua công thức nấu ăn của Vương Như bán ra, trong nhà có thể làm rồi!

Lý thị thấy mẹ thất thần, nàng ta đang rất nóng lòng không biết làm gì, đành phải nhỏ giọng gọi: - Mẹ, mẹ!

Trúc Lan hoàn hồn, cô không quan tâm phản ứng dây chuyền cho Vương Như kiếm tiền gây ra, cô chỉ quan tâm đến kim chi thôi. Tiện thể lợi dụng dịp này kiếm thêm một khoản nho nhỏ, dù sao bọn họ cũng có thù oán với Chu gia rồi, thêm nữa cũng không sao cả:

- Con đi gọi Lão Đại và Lão Nhị về đây!

Lý thị ngơ ngác, nhưng mẹ chồng đã xoay người vào nhà. Trong lòng nàng ta bồn chồn, không biết có chuyện gấp gì, nàng ta hấp tấp chạy đi. Trông nàng ta hơi thừa cân, thế nhưng vẫn là một người thừa cân nhanh nhẹn.

Trúc Lan về phòng lấy tiền, hai mắt sáng rực:

- Tôi bảo Lão Đại và Lão Nhị thu mua nhiều cải thảo một chút, chúng ta có thể nhân cơ hội này kiếm thêm chút tiền.

Chu Thư Nhân nhíu mày, nói:

- Đừng vội, chờ Vương gia nói ra kim chi được làm từ cải thảo trước đã.

Trúc Lan vỗ trán:

- Ừ nhỉ! Anh nói chí lý. Lát nữa tôi bao Lý thị đi hỏi thăm xem, nàng ta tương đối thành thạo chuyện này.

Nói tới cũng đỡ, trong nhà thật sự không thể không có một người giống như Lý thị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp