Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 39: GÂY THÊM THÙ OÁN


1 năm

trướctiếp

Chu Thư Nhân ngạc nhiên:

- Em không có ký ức về chuyện này sao?

Trúc Lan lắc đầu, nói:

- Trong ký ức của nguyên thân không có, tôi nghĩ là nguyên thân không quá để tâm đến những chuyện này.

Chu Thư Nhân nhớ lại vợ của nguyên thân, không phải là không để tâm, anh cười và nói:

- Một số là được tổ tiên để lại, một số rất ít là do nguyên thân sao chép. Tổ tiên Chu gia đã từng có một cử nhân, sách vở sưu tầm từng chút từng chút một. Cha của nguyên thân và ông nội đều là những người có học, tiếc là không có tài năng cho nên gửi gắm tâm nguyện lên người nguyên thân. Vào những năm cuối vương triều, xảy ra bạo loạn nhiều nơi, bọn họ sợ loạn lạc làm lạc mất sách, cho nên chép lại một bản, cuối cùng trong nhà mới có nhiều sách như vậy đấy.

Trúc Lan không khỏi bội phục: - Quả là có tầm nhìn xa!

- Đúng là có tầm nhìn xa, tiếc là những sách sưu tầm ở đây chưa đủ, muốn thi khoa cử buộc phải mua thêm.

Trúc Lan tiếp lời:

- Nói tới nói lui đều đụng đến tiền, tôi thật sự không nghĩ ra cách. Hiểu biết của tôi về thời cổ đại như con số không, tôi chỉ có thể trông cậy vào anh.

Chu Thư Nhân nắm đầu ngón tay trong lòng bàn tay, nói:

- Sĩ Nông Công Thương, buôn bán là không được rồi, nhà chưa tách ra ở riêng, còn có ba người đi học, tuyệt đối không thể bị dính cái mác thương nhân. Cách an toàn nhất hiện tại chính là mua đất, mua cửa hàng mặt tiền, rồi cho thuê lại.

Khoé môi Trúc Lan giật giật:

- Mua đất mà cho sản lượng thấp cũng đâu kiếm được bao nhiêu tiền, nhỡ đâu có năm gặp phải thiên tai thì lỗ chết luôn. Mua cửa hàng cho thuê lại còn được, có điều trong nhà có hơn 100 lượng là không đủ mua, có mua cũng chỉ mua được cửa hàng nhỏ, tiền thuê mỗi năm không đủ cho số chi ra.

Chu Thư Nhân thở dài:

- Về thời cổ đại mà không buôn bán thì khó kiếm tiền làm sao!

Trúc Lan nghĩ đến số châu báu bị chôn, nói:

- Còn không hay tính đến số châu báu đang bị chôn vùi, kiếm đủ tiền vốn mua cửa hàng hoặc thôn trang thôi, một năm kiếm được không ít tiền tời, chắc là đủ để chi tiêu trong lúc đi thi! Anh thấy thế nào?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy cách này được!

Bỗng nhiên Chu Thư Nhân có cảm giác như mình đang được bao nuôi vậy. Anh hy vọng bản thân có thể trở thành chỗ dựa cho Trúc Lan hơn, anh suy nghĩ cẩn thận xem bản thân có thể làm gì, bất chợt cười xòa:

- Võ Xuân từng nói sau khi thu hoạch vụ thu có chuyến vận tiêu đến vùng Giang Nam, tôi định đi theo bọn họ.

Trúc Lan có chút không bắt kịp suy nghĩ của Chu Thư Nhân, hỏi: - Anh đi theo làm gì?

Chu Thư Nhân chỉ vào đầu mình, nói:

- Em quên chuyên ngành của tôi là gì rồi sao? Khảo cổ học đấy, nếu là khảo cổ thì tất nhiên sẽ biết cách giám định đồ thật đồ giả, tôi rất có năng khiếu ở lĩnh vực này. Phương Nam phát triển kinh tế, người giàu vô sô, thương nhân muốn có thể diện hoặc là nhận hối lộ hoặc là mua tranh chữ đồ cổ về. Thế nhưng phương Nam cũng có rất nhiều hàng giả, tôi muốn tới đó xem thử, nhặt những món hời hoặc giúp người ta giám định đồ vật. Chỉ cần vài vố là có thể kiếm được không ít bạc rồi, chờ tôi tích góp đủ vốn sẽ trở về mua cửa hàng và thôn trang để có nguồn thu ổn định.

Trúc Lan rất ngưỡng mộ chuyên môn của Chu Thư Nhân, nhưng cô không thể không cảnh báo anh:

- Đừng mãi nghĩ theo chiều hướng lạc quan như thế, nhỡ đâu không vớ được hàng ngon thì sao? Hoặc không có ai tìm anh giám định đồ cổ thì sao?

Chu Thư Nhân nhìn cô đầy ẩn ý, cười:

- Tôi cho rằng em đã có hiểu biết nhất định về tôi rồi chứ.

Trúc Lan: "..."- Đúng là đã có hiểu biết sâu sắc, người này lòng dạ thâm trầm, dụ dỗ người ta trơn tru, cô thật sự không cần phải lo.

Trúc Lan không còn lo lắng vì chuyện tiền nong nữa, buông xuống gánh nặng trong lòng là bắt đầu thấy buồn ngủ, cô ngáp một cái:

- Tôi chờ anh kiếm tiền về nuôi gia đình đấy, ngủ đây.

Chu Thư Nhân cười càng tươi hơn. Bây giờ bản thân ăn no, cả nhà cũng không bị đói. Bây giờ có người chờ anh về nuôi, trong lòng có chút chộn rộn, cũng có chút thoả mãn.

- Được, chờ tôi kiếm được nhiều tiền sẽ về nuôi em.

Trúc Lan hoàn toàn không ý thức được, Chu Thư Nhân chỉ nói nuôi cô, chứ không nói nuôi gia đình, cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ rồi. ( truyện trên app tyt )

Sau khi dùng xong bữa sáng, Lão Nhị ra ngoài thuê người. Trong thôn Chu gia, nhà nào cũng đông con cái, nhưng không phải nhà nào cũng có nhiều rộng nương, bước vào thu hoạch vụ thu không ít người còn rảnh rỗi. Chu lão nhị ra ngoài một chuyến, nhanh chóng gom đủ bốn người.

Trúc Lan liếc mắt một cái là thấy Vương lão tứ ngay, cô không khỏi kinh ngạc. Trong trí nhớ này, thu hoạch vụ thu mỗi năm, hầu hết công việc đều do Vương lão tứ làm. Cô hỏi:

- Mẹ của ngươi bảo ngươi ra ngoài làm việc hay sao?

Vương lão tứ lúng túng gãi đầu: - Có mấy nha đầu trong nhà là đủ rồi.

Trúc Lan: "..."

Lần này Vương lão tứ đã hoàn toàn chọc giận Vương Trương thị rồi, hiện tại thu hoạch vụ thu chắc chắn chỉ có một nhà Vương lão tứ. Không có Vương lão tứ, còn lại ba đứa con gái. Vương gia có mười mẫu ruộng, người lớn còn phải bận bịu một khoảng thời gian, huống chi ba đứa con gái tuổi tác không lớn. Đây là gián tiếp gây thêm thù oán với Vương Như sao? Cho dù cốt truyện thay đổi, Chu gia vẫn còn bền bỉ gây thù chuốc oán với Vương Như cơ đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp