Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 37: GIỮ NGUYÊN NỤ CƯỜI VÀ TỪ CHỒI


1 năm

trướctiếp

Vương Như phóng khoáng, không rụt rè một chút nào, giọng nói trong veo:

- Chào bà nội Chu, con tới tìm bà nội ạ!

Trúc Lan: “...”

Dựa theo tuổi tác hiện đại, Vương Như còn lớn hơn cô ba tuổi đấy!

Lý thị nói chen vào trước:

- Hóa ra là Tam Nha à! Nếu không phải thấy con còn gầy còn đen, ăn mặc dơ dáy, thì suýt chút nữa ta cũng không nhận ra con rồi. Mới có mấy ngày, Tam Nha can đảm hơn nhiều, cái miệng nói chuyện cũng ngọt ngào hơn.

Trúc Lan cứng đờ, Lý thị nói chuyện cũng không ra hồn, hèn chi trong chuyện nàng ta là người hứng chịu lửa giận của Vương Như nhiều nhất, cái miệng gây thù chuốc oán trọn điểm.

Trong lòng Vương Như vô cùng phẫn nộ, người của Chu gia không những máu lạnh mà còn cực phẩm. Hôm qua ăn cơm ba bữa không thèm mời cha, chẳng có tình người gì cả.

Nếu như Trúc Lan biết trong lòng Vương Như đang nghĩ như vậy, chắc chắn cô sẽ bật cười thành tiếng. Lương thực mỗi nhà có hạn, trong thời đại này, trừ khi mối quan hệ cực kỳ thân thiết mới mời ở lại ăn cơm, còn không thì có mấy ai có lòng tốt chứ.

Trúc Lan ngăn cản Lý thị đang muốn gây thêm thù hận:

- Lý thị, không phải con nói muốn ngâm ít cà tím với tỏi sao? Còn không mau đi làm đi?

Lý thị hết sức tò mò, không biết Tam Nha tới tìm mẹ chồng làm gì, nhưng nàng ta không dám cãi lời mẹ chồng, đành phải chậm chạp đi ra sân sau. Trúc Lan mặc kệ Lý thị có nghe trộm không, hỏi Vương Như:

- Ngươi tìm ta có việc gì?

Thái độ không mấy thân thiện, hờ hững lạnh nhạt, rất thích hợp với mối quan hệ hai nhà.

Vương Như nở một nụ cười cô ta cho rằng ngọt ngào, nói:

- Bà nội Chu, lần sau bà nội Chu và Chu gia đi lên huyện thành, có thể dẫn con theo không?

Trong lòng Trúc Lan reo hò, tới rồi, tới rồi, kim chi tới rồi! Nhưng ngoài miệng nói:

- Ngươi cùng không còn nhỏ lắm, chắc biết quan hệ giữa nhà chúng ta, ta dẫn ngươi theo, chắc chắn bà nội của người sẽ chạy tới đây làm ầm lên cho coi.

Cô không phải là nguyên thân, trong truyện, nguyên thân cảm thấy Vương Như đáng thương cho nên sảng khoái đồng ý. Thế nhưng Vương Như không hề quan tam Chu gia có gặp chuyện gì hay không, vả lại Vương Như không phải Tam Nha, không biết quan hệ giữa hai gia đình. Vương Như quang minh chính đại tới đây, cùng thầm mong muốn Vương Trương thị chạy tới sinh sự, cho nên cô không rảnh chơi.

Vương Như cảm thấy Chu Dương thị không giống như trong trí nhớ của mình cho lắm, tuy nhiên nghĩ lại Tam Nha không có tiếp xúc quá nhiều với Chu Dương thị cho nên cô ta không nghĩ nhiều nữa. Cô ta mím môi, đáng thương làm sao:

- Bà nội Chu, con sẽ lén đi, bà nội của con không biết được đâu!

Còn lâu Trúc Lan mới tin chuyện ma quỷ này, nếu cô thật sự dẫn cô ta theo, Vương Như sợ Vương Trương thị đánh mình, chắc chắn sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên trên đầu cô. Cô cố nhìn không chửi “mẹ nó!”, giữ nguyên nụ cười:

- Tam Nha à, không phải bà nội Chu không tin tưởng ngươi, mà là ta và bà nội của ngươi là kẻ thù của nhau đấy. Hay là thế này, ngươi bảo bà nội của ngươi tới nói với ta, ta sẽ dẫn ngươi đi theo.

Vương Như muốn chửi ầm lên, cái khó bị ném trở lại, làm sao Vương Trương thị sẽ đồng ý cơ chứ, mụ còn ước gì có thể trói chặt cô ta trong nhà ép buộc làm việc nhà cơ. Hai mắt Vương Như rưng rưng:

- Bà nội Chu! Bà nội Chu cũng biết bà nội con rồi, con mà nói ra chắc chắn sẽ bị bà nội đánh chết.

- Ta cũng sợ mụ ta tới đánh ta lắm, sức khỏe của bà nội Chu không tốt, đánh không phải bà nội cọp cái của con.

Vương Như: “...”

Đừng cho rằng cô ta không biết gì, mới mấy ngày trước, Chu Dương thị còn đánh Vương Trương thị một trận, nhưng cô ta lại không thể nói ra, chỉ có thể nghẹn muốn chết.

Trúc Lan đảo mắt nhìn thấy Lý thị đang cố nhịn cười, cô quay đầu lườm nàng ta một cái: (ủng hộ truyện trên app tyt)

- Không lo làm việc, chỉ biết lười biếng!

Rồi quay đầu nói với Vương Như:

- Bà nội Chu phải đi trông chừng bác gái của công làm việc, con muốn đi lên huyện thành cũng được, chạy về bảo bà nội con tới đây nói với ta nhé.

Nói xong, Trúc Lan giả vờ rượt theo Lý thị.

Vương Như hận đến nghiến răng ken két. Không thể lợi dụng Chu gia, cô ta đành phải suy nghĩ cách khác. Còn chuyện đi lên huyện thành một mình, cô ta không hề nghĩ tới. Cổ đại không phải hiện đại, trong núi có sói hàng thật giá thật. ( truyện trên app tyt )

Trúc Lan ra tới sân sau, Lý thị đang hái những quả cà tím nho nhỏ trên cây cà tím, nói:

- Mẹ, mẹ thật là cao tay ấn!

Trong lòng Trúc Lan giật thót:

- … Cao tay ấn chỗ nào?

Lý thị khua tay múa chân:

- Dù sao thì con cũng thấy mẹ rất lợi hại, nói chuyện nhẹ nhàng điềm tĩnh, nhưng vẫn có thể từ chối người ta, thế là lợi hại rồi đấy.

Trúc Lan: “...”

Cô cho rằng nguyên thân cũng đánh giá sai về Lý thị, suýt nữa đã nghĩ Lý thị là kiểu giả heo ăn thịt hổ. Bây giờ xem ra, Lý thị vẫn là Lý thị, người duy nhất trong nhà không được thông minh lắm. Đối xử với người không thông minh, Trúc Lan cảm thấy bản thân có thể khoan dung một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp