Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 35: SUY NGHĨ SÂU XA


1 năm

trướctiếp

Chu Thư Nhân đã có kinh nghiệm:

- Còn lại làm sạch, tranh thủ thời tiết còn tốt mang đi phơi nắng để dành ăn trong mùa đông, bảo Lão Đại và Lão Nhị vớt nhiều tôm sông một chút, mùa đông ăn canh tôm khô cũng ngon.

Trúc Lan hoàn toàn tán thành, cổ đại không giống hiện đại, mùa đông hiện đại không thiếu rau xanh, hầu như mùa đông cổ đại toàn là dưa muối, cực kỳ khó ăn.

Chu Thư Nhân vô cùng nhiệt tình, ở hiện đại, anh ép buộc bản thân học hành để có cuộc sống tốt hơn, không dám nghỉ ngơi dù chỉ một phút. Cuối cùng cũng được thả lỏng khi đến cổ đại, lại có ký ức tích trữ lương thực những ngày còn nhỏ, cho nên anh mới hết sức phấn khích với việc bắt cá.

Bữa tối gồm có cá chiên mỡ heo, canh cá đậu hũ, cá diếc kho tộ, món chính là cháo gạo và bánh bột ngô. Trúc Lan nghe Chu Thư Nhân nói:

- Là cá bắt được ban sáng cả đấy, buổi trưa không ăn, chờ cả nhà có mặt đông đủ rồi ăn chung luôn. Được rồi, ta không huyên thuyên thêm nữa, coi cháu trai trưởng của ta thèm tới cỡ nào rồi!

Cháu trai trưởng Minh Vân không ngờ mình bị gọi tên, sắc mặt đỏ bừng, cậu nhóc có chút xấu hổ, không dám làm nũng với ông nội nên chỉ có thể thốt lên: - Nội này!

Chu Thư Nhân vui vẻ nói: - Được rồi, ăn cơm thôi nào.

Ánh mắt Trúc Lan vẫn luôn khóa chặt trên người Xương Liêm và Xương Trí. Niềm hạnh phúc trên mặt bọn chúng khó mà giấu được, suy nghĩ của Chu Thư Nhân sâu sắc hơn cô rất nhiều. Cho dù không cần nói huỵch toẹt ra, cả hai đứa con trai đều cảm thấy bản thân rất được coi trọng.

Sau khi ăn xong, Chu Thư Nhân mới nói:

- Mấy ngày nay không cần phải ra đồng làm việc, đang lúc rảnh rỗi, tranh thủ sửa lại giường đất và tường ấm trong nhà hết đi.

Lão Đại Chu Xương Lễ cau mày, nói:

- Cha, ba người chúng ta làm sao có thể làm xong chỉ trong mấy ngày.

Thấy vụ thu hoạch sắp đến, trong nhà không ít ruộng rẫy, sức lao động chính hiện nay là hắn và Lão Nhị. Năm ngoái có mẹ, năm nay sức khỏe của mẹ không tốt, hai người bọn họ thật sự không có dư dả thời gian đi sửa giường đất.

Chu Thư Nhân nói:

- Mấy ngày nay trong thôn cũng không bận bịu, các con tìm vài người tới hỗ trợ, một ngày trả 5 văn tiền không bao cơm nước, hai ngày là làm xong rồi.

Sau đó anh tiếp tục nói với Lão Tam và Lão Tứ:

- Lát nữa về phòng gom gọn quần áo và sách vở của mình, ngày mai đừng để bị đụng trúng đấy.

Sách là những thứ quý giá.

Lão Tam và Lão Tứ cùng đáp: - Đã biết, thưa cha.

Lão Nhị Chu Xương Nghĩa hỏi vào trọng tâm:

- Cha muốn tìm bao nhiêu người?

Chu Thư Nhân không có quá nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, hỏi lại: - Con thấy thế nào?

Đầu óc Lão Nhị có nhiều ý kiến hơn Lão Đại.

Chu Xương Nghĩa có chút kích động, trước giờ cha chưa từng hỏi tới hắn, vội vàng thể hiện bản thân:

- Nếu trong hai ngày thì cần ba người là đủ, còn nếu muốn xong luôn trong một ngày thì cần năm người.

Chu Thư Nhân âm thầm thở dài, suy nghĩ vẫn chưa thấu đáo:

- Một ngày mà làm xong à? Xây xong có nằm được không?

Nhất là chiếc giường đất được xây cuối, chờ tới khi nào nó khô mới đi ngủ được.

Chu Xương Nghĩa mím môi, suy nghĩ một lúc, hai mắt bỗng nhiên sáng rực:

- Làm giường đất của cha mẹ trước ạ, rồi đến Đại ca và con, chờ đến tối là đã khô cả rồi. Tiếp đến là hai đệ đệ, giường của Lão Tam ít nhất có thể khô đến một nửa, hai đệ đệ chịu khó ngủ cùng một đêm nhé. Cuối cùng là muội muội, nếu còn chưa khô thì có thể ngủ đỡ trong phòng cha mẹ một đêm.

Chu Thư Nhân khẽ cười, đúng là đầu óc cũng khá nhanh nhạy:

- Tính toán như vậy ổn rồi, có điều lần này xây lại tường ấm sẽ không dùng gạch vuông phơi nắng không nung, trực tiếp đổi thành gạch xanh, vận chuyển gạch xanh cũng rất tốn sức, cứ chia ra làm hai ngày!

Chu Xương Lễ nói:

- Cha, gạch xanh không rẻ đâu đấy!

Chu Thư Nhân không cảm thấy Lão Đại không hào phóng, con trai cả xét nét nhiều hơn là chuyện bình thường:

- Tiết kiệm tiền của không cần phải làm như thế, gạch xanh dẫn nhiệt rất tốt, chờ đến mùa đông người lớn người nhỏ cũng bớt chịu khổ một chút.

Lão Đại và Lão Nhị đưa mắt nhìn nhau, bọn họ tự nghĩ trong đầu, e rằng cha sợ mẹ họ chịu khổ thì có, nhưng không ai hé răng nửa lời.

Trúc Lan chờ Chu Thư Nhân quay lại, mới đào lọ thiếc đựng tiền đồng ra:

- Chờ tới buổi tối, tôi sẽ đi giấu toàn bộ số bạc.

Mất vài ngày để tìm được chỗ giấu, chắc chắn là nơi an toàn.

Hôm sau ông trời phối hợp, thời tiết rất tốt. Ăn xong bữa sáng, Chu Thư Nhân và Lão Đại đi mua gạch xanh, Lão Nhị đi tìm người đến giúp đỡ. Trúc Lang không ngờ Vương lão tứ - cha của Vương Như, cũng đến làm công. Xưa nay Chu gia và Vương gia rất ít lui tới.

Lý thị ngạc nhiên ré lên:

- Vương lão tứ, lá gan cũng lớn quá nhỉ? Ông không sợ Vương Trương thị xé xác ông sao?

Triệu thị nhỏ giọng nói: - Chắc là vì con trai đấy.

Trúc Lan liếc xéo Triệu thị một cái, mặc dù nguyên thân vẫn luôn xem thường Triệu thị, thoạt nhìn nàng ta nhát gan, tính tình yếu đuối mít ướt, nhưng cô cảm nhận rất rõ trong lòng nàng ta rất sáng, nói ra câu nào là đúng trọng tâm câu nấy.

Vương lão tứ bị nhìn chằm chằm thì thấy hơi mất tự nhiên, nhưng hắn ta sợ không được thuê làm công, trong lòng hốt hoảng: - Thím, thím hai!

Lão nhị Chu Xương Nghĩa sợ mẹ không thích, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho mẹ: - Mẹ…

Trúc Lan không phải là người đầu óc đơn giản giống như nguyên thân, mắt cô rất sáng, Lão Nhị và Vương lão tứ có chút sâu xa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp