Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 26: MỘT MẠNG NGƯỜI ĐẤY!


1 năm

trướctiếp

Lý thị thấy sắc mặt mẹ chồng tái nhợt, vội vàng bước tới đỡ người:

- Mẹ, mẹ thấy không khỏe chỗ nào?

Trúc Lan lắc đầu: - Không có việc gì, chẳng qua là mẹ nhìn trời cảm thấy sắp mưa rất to, nhớ tới Lão Tam và Lão Tứ thôi, bọn nó đi học không có mang dù.

Lý thị hụt hẫng trong lòng, buổi trưa ăn canh thì không thấy nhớ tình thân, cuối cùng mẹ chồng vẫn luôn nhớ thương hai đứa con trai út, uổng công nàng ta quan tâm.

Trúc Lan không biết con dâu cả đang thầm oán trách mình, cô đang nghĩ về cốt truyện. Hôm nay là ngày Chu gia bắt đầu xuống dốc, trong truyện chỉ đề cập có một đoạn. Cuối cùng Võ Xuân không trở về được, một canh giờ sau trời đổ mưa to, bởi vì y có xe bò cho nên đi đón hai đứa nhỏ học ở thôn bên. Nào ngờ mưa to dẫn đến lũ quét, cây cầu bắt qua thôn bên bị gãy, con bò bị lũ cuốn đi. Võ Xuân muốn kéo bò lại, bất cẩn cũng bị cuốn theo dòng nước, khi tìm thấy người thì đầu bị vỡ chảy máu không còn hơi thở.

Tình cảm giữa nguyên thân và nhà mẹ đẻ rất tốt, còn là con gái duy nhất, Chu gia không bị người ta coi thường không chỉ nhờ có những người có học, mà còn là vì Dương gia có chút võ nghệ, lại có tiếng là sinh nhiều con trai. Anh của nguyên thân tạo dựng được chút tên tuổi trong thời chiến loạn, làng trên xóm dưới không dám dám đụng, Chu gia nhờ vậy cũng được dán mác không nên dính vào. Thế nhưng cháu trai trưởng Dương Võ Xuân quan đời, hai nhà xuất hiện rạn nứt không thể chữa lành. Sau này danh tiếng của nhà nguyên thân càng lúc càng tệ, trong nhà xảy ra rất nhiều vụ việc đau đầu, bọn họ dần dần xa cách Dương gia, cho đến khi Dương gia dọn đi nơi khác. Đúng, dọn đi nơi khác! Trúc Lan cao mày, những mô tả về Dương gia trong truyện nghịch tập quá ít, có lẽ là vì muốn hỗ trợ cho nữ phụ nghịch tập, cho nên mới cố tình viết Dương Võ Xuân chết, cuối cùng thuận lợi tiễn Dương gia đi xa. Nếu không, nguyên thân là con gái duy nhất của Dương gia, sao ông bà cụ nỡ lòng rời đi. Có Dương gia đây, nữ phụ nghịch tập Vương Như muốn biến Chu gia trở thành nhân vật lót đường rất khó.

Trúc Lan nhẩm tính thời gian, một canh giờ bằng hai tiếng ở hiện đại, xe bò đi khoảng hai mươi phút sẽ đến thôn bên, thế thì hai tiếng đủ rồi. Cô muốn thay đổi kết cục cho cả gia đình, buộc phải thay đổi số phận của Dương Võ Xuân. Huống chi bây giờ không còn là tiểu thuyết nữa, mà là thế giới hiện thực. Cho dù không liên quan gì đến cốt truyện, cô cũng không thể trơ mắt đứng nhìn một mạng người mất đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trúc Lan nhanh nhẹn dọn hết thức ăn từ trên xe xuống, Lý thị ngơ ngác:

- Mẹ, mẹ đang làm gì thế?

Trúc Lan làm gì có thời gian mà quan tâm Lý thị, cô gọi với vào trong nhà:

- VÕ XUÂN ƠI, CÔ CÔ MƯỢN XE BÒ DÙNG CHÚT NHA!!!!

Võ Xuân lập tức đáp lại:

- Cô thích mượn gì thì mượn đi, muốn dùng kiểu gì cũng được ạ!

Trúc Lan gọi Lão Nhị vừa mới cơm xong, không phải là cô không muốn gọi Lão Đại, mà là bởi vì có khách đến nhà, Lão Đại không thể rời đi, hắn phải ở lại chiêu đãi, đây là tầm quan trọng và địa vị của con trai cả:

- Lão Nhị, con đánh xe bò đi đón hai đứa em của con về đi!

Xuất phát từ lòng tin, Chu Thư Nhân biết Trúc Lan sẽ không làm chuyện vô ích, bèn nói với Lão Nhị đang há hốc mồm:

- Nghe lời mẹ con, đi đón hai đứa em của em về đi!

Lão Nhị còn đang lo lắng cha sẽ nổi giận, không ngờ cha cũng tán thành, nhất thời ngây ngẩn cả người. Thoạt nhìn cha mẹ trong nhà có tình cảm rất tốt đẹp, nhưng mẹ chưa từng nhúng tay vào việc giáo dục con cái, nhất là trong chuyện học hành, tất cả đều nghe theo cha. Cha coi trọng học hành cỡ nào, hắn đã được trải nghiệm sâu sắc. Hắn và đại ca học hành không giỏi, nên thường xuyên bị đánh vì không thuộc bài. Hôm nay mẹ lại xen vào yêu cầu đón hai đệ đệ về, trong khi không có chuyện gì quan trọng, thế nhưng cha không nổi giận mà còn ủng hộ? Hắn thấy có chút bàng hoàng.

Lão Đại Chu Xương Lễ dùng chân đá đệ đệ một cái, nói: - Còn không mau đi đi!

Không thấy sắc mặt của cha đã trầm xuống rồi hay sao?

Lão nhị Chu Xương Nghĩa trộm liếc nhìn cha, khẽ run một cái, sau đó lập tức chạy nhanh ra ngoài. Trúc Lan dặn dò Lão Nhị sắp sửa đánh xe:

- Đón mấy đứa em, rồi trở về nhanh!

Lão Nhị Chu Xương Nghĩa đã nhận thấy trọng lượng của mẹ, đến cha cũng phải nghe mẹ, hắn đáp:

- Dạ mẹ, con đã biết rồi.

Chu Xương Nghĩa đánh xe bò, nhớ lại ngày xưa, hình như không phải là mẹ sợ cha, mà là trước giờ mẹ chưa từng hỏi ý kiến của cha, thế mà bọn họ cứ luôn cho rằng mẹ rất sợ cha. Bây giờ ngẫm lại, mới thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều. Mẹ không thèm quản thì có, hắn không khỏi điều chỉnh lại địa vị của mẹ ở trong lòng mình.

Ở Chu gia, không chỉ Chu lão nhị nghĩ vậy, mà tất cả mọi người đểu đã đưa Trúc Lan lên vị trí cao nhất rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp