Hành Trình Nhận Cáo Mệnh Của Mẹ Chồng Nhà Nông (Bản Dịch)

CHƯƠNG 24: KHÔNG CÙNG TẦN SỐ


1 năm

trướctiếp

Lý thị càng thấy phiền hơn, từ khi Triệu thị bước chân vào nhà, vẻ mặt cứ như đưa đám, động một chút là khóc, chẳng khác nào nhà có tang. Nàng ta bực bội thét lên:

- CÂM MIỆNG!

Triệu thị im bặt, cuối cùng không đứng bên cửa sổ khóc thút thít nữa, chuyển sang âm thầm rơi lệ.

Trúc Lan không khỏi hài lòng, chỉ cần lỗ tai của cô được thanh tịnh là được. Cô không có ý định ra ngoài dòm xem Triệu thị, mạch não của Triệu thị và cô không cùng một tần số, nói đúng hơn là cả gia đình này và cô không cùng một tần số.

Triệu thị thấy không ai để ý tới mình thì càng thêm bi thương tột độ, nghĩ đến con gà bị giết nàng ta hết sức khổ sở. Trước kia mẹ chồng đã nói để dành cho nàng ta ăn trong lúc ở cữ, bây giờ giết thịt, là không cho nàng ta ăn còn gì. Nàng ta không khỏi ấm ức, rồi nghĩ đến hoàn cảnh gia đình bi đát của mình, không kìm được nước mắt.

Trúc Lan trộm nhìn một cái, không khỏi khâm phục nàng ta. Tính ra đã khóc được mười lăm phút rồi, tuyến lệ dồi dào thật sự!

Lý thị cơm nước xong hết, nhìn bát mì trắng liếm môi: - Mẹ, cơm nấu xong rồi.

Trúc Lan: - Bảo Triệu thị đi dọn cơm đi, Lão Đại và Lão Nhị sắp về tới rồi.

Lý thị thèm ăn nên rất đói bụng: - Dạ mẹ.

Trúc Lan đi gọi Chu Thư Nhân, gọi tới hai tiếng Chu Thư Nhân mới dậy. Anh ngủ khá ngon, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Chu Thư Nhân quan sát Trúc La , thấy khuôn mặt cô đã hồng hào hơn, khẽ cười:

- Lão Đại, Lão Nhị trở về rồi sao?

Trúc Lan dìu Chu Thư Nhân một cái:

- Chưa đâu, nhưng mà cũng sắp về rồi.

Chu Thư Nhân hoạt động gân cốt, nói:

- Vương gia sẽ không tới sinh sự chứ?

- Vương gia chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, không dám làm gì kẻ mạnh.

Chu Thư Nhân vui mừng. Lão Đại và Lão Nhị không phải là người có năng khiếu học hành, hồi nhỏ đã từng học võ cùng với vợ mình, vả lại quanh năm làm việc ngoài đồng cho nên rất có sức khoẻ. Một người địch lại mấy người không thành vấn đề, Vương gia sợ bị đánh thật sự không dám tới đây gây chuyện.

Hai người vừa nói vừa cười đi vào nhà chính, Lão Đại và Lão Nhị đã trở về rồi. Bát mì đang chờ Trúc Lan sớt ra, Trúc Lan chia thành hai phần, mỗi bàn một phần, sau đó tiếp tục chia đều cho mỗi con dâu và các cháu một chén. Còn bàn Chu Thư Nhân thì Trúc Lan không quản, Chu Thư Nhân tự múc cho mình, sau đó nói với hai đứa con trai còn đang ngơ ngác:

- Tự múc đi chứ.

Lão Đại Chu Xương Lễ quay đầu lại hỏi:

- Mẹ, hôm nay là ngày gì vậy?

Trúc Lan không muốn giải thích:

- Cho con ăn thì cứ lo ăn đi, không ăn đỡ tốn.

Lão Đại Chu Xương Lễ lập tức ngậm miệng, đã làm cả rồi cớ gì không ăn. Hắn rất sợ sẽ không được ăn nên nhanh chóng múc cho mình một chén, có điều không dám múc nhiều hơn cha mình. Lão Nhị Chu Xương Nghĩa bắt chước, còn cười một cách ngây ngô.

Chu Thư Nhân đã đói nãy giờ, nói: - Ăn đi.

Trúc Lan dậy từ sáng sớm, sau đó đi đánh một trận, cô húp vội vài miếng mì, dạ dày mới thấy thoải mái chút đỉnh. Thức ăn thuần thiên nhiên, không ô nhiễm, hương vị quá ngon.

Tuyết Hàm thấy mẹ ăn hết một chén, muốn múc thêm một chén nữa, nàng sửng sốt hỏi:

- Mẹ, cái này không phải chừa lại cho Tam ca và Tứ ca sao?

Tay Trúc Lan hơi khựng lại, kỹ thuật cổ đại không tốt, bột trắng rất quý, hiếm khi được ăn mì trắng, càng không cần phải nghĩ đến canh xương hầm. Nhìn phần còn lại trong bát, cô thật sự không muốn chừa cho lắm, nhưng không thể không chừa phần. Hôm nay con dâu còn được một bát, huống chi là hai đứa con trai đang tuổi đến trường. Cô không thể lệch ra khỏi thiết lập của nhân vật được, làm vậy có phần hơi quá.

Chu Thư Nhân đặt chén xuống bàn, nói: - Bàn bên này có chừa lại rồi thây.

Trúc Lan quay đầu, thấy Chu Thư Nhân đã đặt chén xuống và đang ăn bánh bột ngô. Anh không đụng vào bát mì, hai đứa con trai cũng không dám đụng, trong lòng không khỏi chửi thầm ngày gì thế này! ( truyện trên app T Y T )

Chu Thư Nhân giải vây, Trúc Lan nhìn mì trong bát trước mặt, còn đủ hai chén nho nhỏ. Lúc nãy chia xong ai cũng có phần, Trúc Lan và Chu Thư Nhân nhìn nhau. Chu Thư Nhân không nói gì, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp, chậm rãi bưng bát mì lên tiếp tục thưởng thức.

Ngoài cửa có tiếng người gọi:

- Cô cô! Cô cô!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp