Sách Giáo Khoa Thức Mê Đệ Truy Thê

Chương 2: Vui mừng


1 năm

trướctiếp

Chân trời nhuốm một màu xanh thủy mặc, ánh ban mai yếu ớt lặng lẽ tiến vào Nhân Minh Điện.

Thẩm Nghiên chậm rãi buông mỹ nhân mới ngủ say trong lòng, nhẹ nhàng xuống giường, tự mình mặc quần áo.

Đi tới của điện, hắn ra hiệu im lặng với thị nữ canh cửa, trầm giọng phân phó: “Hoàng hậu đêm qua ngủ muộn, các ngươi tới Thái An cung bẩm báo với thái hậu một tiếng, còn nữa Hoàng hậu một canh giờ sau sẽ đi thỉnh an nhớ nói là trẫm dặn."

“Vâng.” Các cung nữ đáp lời chúc phúc.

Sau khi Thẩm Nghiên rời đi, chưa đầy một canh giờ sau Nguyễn Thanh Hồi cũng tỉnh dậy, gọi Thanh Loan vào hỏi thời gian, vừa nghe tới đã gần hết giờ Thìn, vẻ buồn ngủ trên mặt lập tức tỉnh táo.

“Đã sắp tới giờ Tỵ rồi, sao ngươi không tới gọi bổn cung?”Nàng hốt hoảng xuống giường.

Thanh Loan vừa tiến lên giúp nàng thay y phục, vừa giải thích: “Nương nương yên tâm, hoàng thượng đã phái người đi bẩm báo với Thái hậu, nói người một canh giờ sau sẽ tới thỉnh an.”

Nghe vậy, Nguyễn Thanh Hồi sững sờ trong giây lát, một dòng nước ấm vô thanh vô thức len lỏi vào tim nàng.

Nàng không tự giác được khẽ cong môi lên, nhưng lập tức thu lại: "Có truyền lời cũng không được, ngày đầu tiên đã đến thỉnh an ​​muộn, thái hậu khó tránh khỏi không vui, mau mang nước tới đây."

"Vâng."

Rửa mặt xong, các cung nữ dùng tốc độ nhanh nhất có thể thay phiên nhau trang điểm cho nàng, sau đó ngồi phượng liễn đến Thái An cung.

Trên đường đi, tâm tình của Nguyễn Thanh Hồi còn cảm thấy lo lắng hơn ngày hôm qua.

Ngày đầu tiên nàng làm Hoàng hậu đã tới thỉnh an trễ, người khác nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy nàng thiếu lễ giáo, trong lòng thái hậu nhất định sẽ không vui.

Hơn nữa, bệ hạ lại phái người đi truyền tin, mặc dù có ý tốt, nhưng đứng ở góc độ của Thái hậu hẳn sẽ có hương vị “có tức phụ quên mẫu thân”.

Nghĩ tới điều đó, trong lòng thái hậu khẳng định sẽ có cảm xúc không tốt.

Nguyễn Thanh Hồi vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị Thái hậu trách phạt, nhưng không ngờ vừa bước vào trong điện, nàng định hành lễ còn chưa kịp quỳ xổm xuống, đã được Thái hậu tới đỡ lên.

"Miễn lễ, miễn lễ."

Người trước mặt khí chất ung dung cao quý, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt nở nụ cười, nắm tay nàng, ánh mắt vô cùng từ ái.

“Ngươi và mẫu thân ngươi thật đúng như được khắc ra từ một khuôn.” Thái hậu cười nói.

Nàng hơi sửng sốt: "Người biết mẫu thân của thần thiếp sao?"

“Không phải chỉ là quen biết thôi đâu?” Thái hậu kéo nàng ngồi xuống, trong mắt lộ ra ôn nhu cùng thân thiết:“Khi ai gia còn trẻ, ta và nàng chính là khuê mật, nàng không nhắc qua với ngươi sao? "

Nguyễn Thanh Hồi lắc đầu.

Mẫu thân đúng là chưa từng nói chuyện này với nàng, tuy trong nhà có thể coi là danh gia vọng tộc ở kinh thành, nhưng trên thực tế cũng chỉ có mình tổ phụ làm quan.

Tổ phụ lại qua đời sớm, phụ thân không làm quan, sau khi kế thừa tước vị liền trở thành một hầu gia nhàn tản.

Cho nên đừng nói là quen biết thái hậu, cho dù lần nhận được thánh chỉ lập hậu của hoàng thượng, cả nhà trên dưới bao gồm cả mình cũng mất mấy ngày chậm trễ hoài nghi tất cả chỉ là giấc mộng.

Thấy nàng lắc đầu, thái hậu thở dài nói: "Xem ra mẫu thân ngươi còn nhớ rõ chuyện năm đó, quên đi, ngày khác ta sẽ đích thân tới thăm nàng."

Việc năm đó?

Bốn chữ này khơi dậy một tia hiếu kỳ trong lòng nàng, nhưng nhìn dáng vẻ của thái hậu không có ý muốn nói, nên nàng cũng không thể vượt qua quy củ mà hỏi thêm.

“Đừng nói chuyện mẫu thân của ngươi nữa, hoa viên trong Ngự Hoa Viên đang nở rộ ngươi có muốn cùng ai gia tới thưởng hoa không?”

Nguyễn Thanh Hồi cúi đầu, nhẹ giọng đáp:“Có thể cùng mẫu hậu thưởng hoa là vinh hạnh của thần thiếp, thần thiếp đương nhiên rất sẵn lòng.”

Dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy thật đúng là hài tử do Nguyễn gia dạy dỗ, khiến người càng nhìn càng thích.

Thái hậu hài lòng mỉm cười, khẽ gật đầu.

Sau đó, cả hai cùng ngồi kiệu tới Ngự Hoa Viên.

Bây giờ đang là mùa xuân, đỗ quyên và mẫu đơn đang ở độ diễm lệ nhất, phóng mắt nhìn quanh chính là một biển hoa đỏ.

Thái hậu tùy ý hái một đóa mẫu đơn, đặt gần bên tai Nguyễn Thanh Hồi so sánh: "Loài mẫu đơn này được mệnh danh là hoa trung chi vương, nhưng theo ai gia mà nói, nó quá diễm tục, không xứng với vẻ thanh lệ như ngươi."

Thái hậu đưa đóa hoa đã hái cho cung nữ phía sau, rồi cùng nàng tới vườn hoa hải đường đang nở,.

"Quả nhiên, hải đường vẫn thích hợp với ngươi hơn." Thái hậu vẫy vẫy Thanh Loan ở sau lưng, phân phó: "Hái nhiều một chút đem về đặt ở Nhân Minh điện, Nghiên Nhi cũng thích hoa này."

Nói đến Thẩm Nghiên, thái hậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện:“Đúng rồi, hôm qua ngươi và Nghiên Nhi ở chung có tốt không?”

Nguyễn Thanh Hồi rũ mắt mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Hồi mẫu hậu, bệ hạ đối với thần thiếp rất tốt, cũng rất hòa thuận."

“Ngươi đó, không cần xa lạ như thế với ai gia.” Thái hậu nắm tay nàng đi về phía trước nói:“Nếu như Nghiên nhi đối với ngươi không tốt, phải nói chuyện đó cho ai gia biết, ai gia sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn."

Lời vừa dứt, Nguyễn Thanh Hồi đột nhiên đứng sững lại, sắc mặt nghiêm túc cúi đầu: "Thần thiếp không dám."

Người đối diện không biết vì sao đột nhiên thở dài: "Ngươi... Nguyễn gia cái gì cũng tốt, nhưng lại quá chú trọng lễ giáo, dạy dỗ nữ nhi ngoan ngoãn thành cứng nhắc như vậy. Đợi ngày nào đó ai gia tới thăm nhất định phải nói cho mẫu thân ngươi biết."

Dứt lời, bà tới nắm tay nàng tiếp tục đi đường: “Ngươi cũng đừng trách ai gia nói nhiều, Nghiên nhi tính tình ôn hòa, đối đãi với cung nhân rất rộng rãi. Bởi vậy so với thời tiên đế hiện tại ở trong cung không có nhiều quy tắc như vậy, không cần thời thời khắc khắc tuân theo lễ nghi, thỉnh thoảng cũng nên thả lỏng một chút, như vậy mới giống như người sống."

"Vâng, thần thiếp xin làm theo lời mẫu hậu chỉ bảo."

"Ngươi nhìn ngươi đi, ai gia vừa mới nói xong, ngươi lại tới rồi."

Nguyễn Thanh Hồi mím môi, do dự một chút rồi đổi lời: "Vâng, thần thiếp nhớ kỹ."

“Hài tử ngoan.” Thái hậu cong khóe mắt, tiếp tục nói tới đề tài vừa rồi:“Giữa nam nhân và nữ nhân, nam nhân luôn trưởng thành muộn hơn, mà Nghiên nhi so với ngươi nhỏ hơn hai tuổi, khó tránh khỏi sẽ không được ổn trọng như ngươi. Nếu hắn có làm gì khiến ngươi tức giận, ngươi cứ nói với ai gia, ai gia giúp ngươi dạy hắn.”

“Vâng, thần thiếp đã biết.” Ngừng một chút, nàng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lời nói trôi xuống cổ họng, cuối cùng lại bị nàng nuốt trở vào trong bụng.

Thái hậu sống trong cung mấy chục năm, việc xem mặt đoán ý đã trở thành bản năng, bộ dạng Nguyễn Thanh Hồi do dự muốn nói lại thôi bà đều thu vào trong đáy mắt.

Hơn nữa, trong lòng bà cũng biết những lời Nguyễn Thanh Hồi nuốt xuống là gì.

“Hoàng hậu, có phải ngươi muốn hỏi ai gia vì sao các đại thần trong triều đều tiến cử ngươi làm tân hậu đúng không?” Thái hậu cười nhạt.

Đột nhiên bị đoán trúng tâm tư khiến nàng thật sự có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn gật đầu: “Thần thiếp đúng là muốn hỏi việc này. Thứ cho thần thiếp nói thẳng, chuyện này từ khi nhận được thánh chỉ vẫn luôn khiến thần thiếp bối rối, thần thiếp cũng không phải cố chấp, chỉ là…”

"Chỉ là không hỏi rõ ràng, ngươi sẽ cảm thấy không thoải mái đúng không?"

Dường như Thái hậu có thể nhìn ra tất cả suy nghĩ những trong lòng nàng, thấy nàng gật đầu, liền thay nàng trả lời vấn đề: “Ở kinh thành danh gia vọng tộc hơn Nguyễn gia đúng là có rất nhiều, nhưng cũng chính bởi vì Nguyễn gia ngươi không có quyền thế, cho nên bọn họ mới lựa chọn ngươi."

Lời nói đã nói tới mức này, nhưng Nguyễn Thanh Hồi vẫn không hiểu rõ ràng, ngây ngốc nhìn Thái hậu.

Hiếm khi thấy một người cứng nhắc như nàng lộ ra biểu tình đáng yêu như vậy, Thái hậu không khỏi cười nhẹ vài tiếng, lại nói tiếp:“Tổ phụ ngươi là lão thần khai quốc, có công lớn với Đại Hạ. Hơn nữa gia phong và phẩm hạnh của Nguyễn gia là điều không thể nghi ngờ."

“Thứ hai, phụ thân của ngươi có tước vị nhưng không có chức quan, cũng không có quan hệ gì trong triều, có thể ngăn cản khả năng có ngoại thích can thiệp vào chính sự. Đây là suy nghĩ của các cựu thần trong triều, người trong kinh thỏa mãn hai điều kiện này cũng chỉ có mình ngươi."

Thì ra là như vậy, Nguyễn Thanh Hồi cuối cùng đã cởi bỏ được những nghi ngờ trong lòng. Nàng còn tưởng rằng, người có thể ngồi ở trung cung đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, mẫu tộc là người có quyền có thế.

Dù sao tân đế mới lên ngôi không lâu, tất nhiên phải cần thế lực của mẫu tộc hoàng hậu giúp hắn bảo vệ ngôi vị. Như thế mà nói, là do chính nàng suy nghĩ việc trong cung này quá hiểm ác.

Nghĩ một hồi, nàng cúi người nói: “Đa tạ mẫu hậu đã giải đáp, là thần thiếp suy nghĩ nhiều.”

"Không thể trách ngươi, từ xưa đến nay bên trong bức tường cung cấm này đúng là đã có quá nhiều tinh phong huyết vũ*."

(Tinh phong huyết vũ:  đẫm máu tanh nồng, gió tanh mưa máu)

Thái hậu đỡ nàng dậy, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng trấn an: “Chỉ là, Nghiên nhi thừa hưởng tài đức sáng suốt của tiên đế, cũng từ đó hắn còn kế thừa một nhóm quần thần vì nước vì dân, sau này hậu cung sẽ không còn gió tanh mưa máu nữa."

Nguyễn Thanh Hồi gật đầu, nghe xong mấy lời này, tâm trí vốn nặng nề của nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều .

Thái hậu nói đúng, hoàng cung bây giờ đã khác với lúc tiên đế còn tại thế, triều đình thanh minh, bá tánh an khang, quốc gia phồn thịnh.

Cho dù sau này bệ hạ có thêm nhiều phi tần thì nàng cũng sẽ không khó khăn với bọn họ, hẳn là nên xử lý tốt việc hậu cung cùng Bệ hạ phân ưu, làm một hoàng hậu hiền lương thục đức.

Có như vậy mới không phụ lòng mong đợi của Thái hậu, triều thần và bá tánh.

  -

Buổi trưa.

Thẩm Nghiên đi thẳng đến Nhân Minh điện, thâm chí trên đường đi còn có mấy lần muốn thúc giục cung nhân nâng kiệu đi nhanh hơn, nhưng hắn không đành lòng, đành phải một mình nhẫn nhịn.

Cuối cùng cũng tới Nhân Minh điện, kiệu còn chưa hoàn toàn đặt xuống, hắn đã không nhịn nổi đi nhanh vào điện, trong miệng còn không quên gọi lớn: “A Hồi!”

“Bệ hạ, ngài đi chậm chút, chú ý bậc cửa dưới chân…” Chu Toàn An một đường chạy theo sát phía sau, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Nghiên vội vàng cứ lo sợ hắn sẽ sơ ý vấp ngã.

Nguyễn Thanh Hồi nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy ra nghênh đón nhưng lại bất ngờ đụng vào ngực một người, vừa định lùi lại phía sau thì đột nhiên bị người đó ôm vào lòng.

“Có A Hồi ở đây thật tốt.” Thẩm Nghiên ôm thân thể mềm mại vào trong ngực, sau khi cảm nhận được sự xúc cảm chân thực, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Thanh Hồi có hơi khó hiểu: "Sao ta lại không có ở đây, bệ hạ có chuyện gì sao?"

Sau khi buông nàng ra, hắn liếc mắt các cung nhân trong diện, sau đó đưa hai tay chụm lại ghé sát bên tai nàng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay khi vào triều, ta ngủ gật, mơ thấy hôm qua khi ta định hôn ngươi, ngươi đột nhiên tan thành mây khói biến mất, sau đó Toàn An xuất hiện nói cho ta biết, hoàng hậu của ta không phải Nguyễn Thanh Hồi..."

Khi mỹ nhân trước mặt nghe rõ nội dung, trên đôi má trắng nõn hiện lên vẻ ngượng ngùng.

Nhưng người nào đó lại hoàn toàn không biết, tiếp tục độc thoại: "Ngươi có biết ta làm sao tỉnh lại không? Ta bị dọa cho tỉnh lại! Thế nhưng Toàn An lại nói hoàng hậu ta lập chính là hắn!"

Vừa dứt lời, nàng liền nhịn không được, lập tức cười thành tiếng.

“A Hồi, ngươi còn cười.” Thẩm Ngôn vô cùng ủy khuất nói tiếp: “Hôm nay chỉ vì ta ngủ quên, nên còn bị mấy gián viện kia thay phiên nhau giáo huấn đó.”

"Được, được, ta không cười nữa."

Nàng cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình, nhưng lại càng không thể khống chế, câu nói vừa rồi không ngừng đi vào đầu thậm chí còn khiến nàng không tự chủ được nghĩ tới khuôn mặt trang điểm đậm của Chu Toàn An.

Vì thế cười càng thêm lợi hại, không có cách nào ngăn lại được.

Nhìn thấy Nguyễn Thanh Hồi vui vẻ, lúc này Thẩm Nghiên vốn nên cảm thấy quẫn bách, không những không cảm thấy không vui, ngược lại còn vì nụ cười của nàng mà vui vẻ theo.

Tâm tình vui sướng khiến hắn đột nhiên đi tới bế nàng lên, không coi ai ra gì xoay vòng vòng: "A Hồi, ngươi có biết khi ngươi cười lên trông rất giống như tiên nữ trong thoại bản không."

Nàng bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, nhất thời không những không cười nổi, hơn nữa nhìn quanh một vòng thấy các cung nữ đang che miệng cười trộm, vành tai bạch ngọc lập tức đỏ bừng như hạt mã não.

"Bệ hạ mau thả ta xuống, mọi người đang nhìn..."

Thẩm Ngạn nhìn thoáng qua bên trái bên phải một cái cung nhân lập tức cúi đầu, lại nhìn thấy đôi tai đỏ như rỉ máu cả Nguyễn Thanh Hồi, cười càng thêm vui vẻ, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Hắn đặt mỹ nhân xuống ôm vào lòng, thấy nàng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hôn lên má đối phương còn kèm theo một tiếng "ba" thật lớn, tất cả mọi người đều nghe thấy.

"Nhìn thì cứ nhìn đi, ta không muốn che giấu niềm vui của mình dành cho A Hồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp