Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Dọc theo đường đi, Cẩm Lý cứ khuyên Liễu Chẩm Thanh đừng đi sòng bạc, hình như Liễu lão gia tử không thích con cháu trong nhà bài bạc.

“Ta nghe kẻ bắt cóc ta nhắc tới sòng bạc này nên mới muốn tới xem có manh mối gì không.” Liễu Chẩm Thanh dứt khoát nói.

Cẩm Lý lập tức căng thẳng nói: “Vậy người chúng ta dẫn theo có đủ không, có cần đi báo quan nữa không? Chủ tử, sao trước đó người không nói với lão gia!”

Bởi vì ta lâm thời bịa ra ấy mà.

“Được rồi, ta chỉ đi xem một chút. Tới đây, xoay mấy vòng ta xem nào, coi như thêm chút may mắn.”

Cẩm Lý lại ngơ ngẩn bị chủ tử của hắn kéo xoay một vòng.

Xe ngựa lắc lư đi tới thành đông, lúc đi ngang qua con phố trung tâm, chỉ cần vén rèm lên là đã thấy được cột ngọc khắc rồng cao ngất trên quảng trường phía xa. Đó là do mấy đất nước ở tám phương cùng hợp lực xây nên cho cặp đế hậu thành tựu phi phàm mấy trăm năm trước, tượng trưng cho thời kỳ phồn vinh nhất của Đại Chu.

Tầng trên cùng khắc tên đế hậu lúc bấy giờ bằng chữ vàng, tầng giữa là để khắc các thánh nhân, trên đó khắc tên của các triều quân chủ Đại Chu. Thật ra theo lý mà nói thì nên khắc quân chủ có công, nhưng cuối cùng biến thành chỉ cần không có lỗi sai quá lớn là được khắc lên, ví dụ như hoàng gia gia của đương kim hoàng đế là Chu Thuận Đế cũng được khắn trên đó.

Mà tầng phía dưới chia cột trụ ra làm 3 mặt: trung thần lương tướng - tài tử giai nhân - gian nịnh tội nhân. Muốn lên được ba mặt này thì cần có tiêu chuẩn nghiêm khắc.

“Chủ tử, đừng nhìn thì hơn, tránh cho thấy buồn.” Cẩm Lý lo lắng nói.

Liễu Chẩm Thanh khẽ cười nói: “Ngươi đã quên là ta mất trí nhớ.”

Tất nhiên Liễu Chẩm Thanh biết ý của Cẩm Lý là gì, có lẽ mỗi khi Liễu Tiêu Trúc nhìn đến tiếng ác của họ hàng xa nhà mình ở trên đó đều sẽ cảm thấy như trên người mình có vết nhơ rửa mãi không hết, chắc là khó chịu lắm.

Ngay cả Liễu Chẩm Thanh cũng tự thấy thế sự vô thường, lúc trước tiểu hoàng đế còn hứa hẹn với y là không cần đợi tới trăm năm sau, hắn sẽ khắc tên của y vào bẳng trung thần lương tướng.

Điều đối là thù vinh lớn lao đối với mỗi một thần tử, rốt cuộc phân nửa cái tên được khắc trên cột ngọc khắc rồng đó đều là chết rồi mới cân nhắc ưu khuyết điểm mà khắc, hiếm có ai lúc còn sống đã được nổi danh trên cột ấy.

Đang nghĩ ngợi, y đã nghe thấy Cẩm Lý kinh ngạc “ôi”một tiếng: “Hóa ra lời đồn là thật.”

Liễu Chẩm Thanh tò mò nhìn hắn, chỉ thấy mắt hắn vừa mới dời ra khỏi cột ngọc khắn rồng, Cẩm Lý hưng phấn nói: “Chủ tử, ta vừa mới nhìn thấy cung nhân chuyên đi khắc tên, trước đó nghe đồn bệ hạ đã ra lệnh khắc tên Hoắc tướng quân lên đây. Cả nhà họ Hoắc đều là người trung liệt, không biết có bao nhiêu tướng quân họ Hoắc được khắc tên lên đây, nhưng còn sống mà đã được khắc tên thì cũng chẳng có mấy ai, Hoắc tướng quân thật là lợi hại!”

Liễu Chẩm Thanh hơi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Vậy phải tích cóp bao nhiêu công tích cơ chứ?” Năm đó sau khi Hoắc Phi Hàn chết, chính y là người chủ trì khắc tên hắn lên.

“Chủ tử, người đã quên rồi. Tướng quân rất giỏi, sau trận chiến năm 18 tuổi đã phong thần, lúc ấy Tây Hằng tới xâm phạm, tướng quân báo thù cho huynh trưởng, làm thịt ba vị tướng của Tây Hằng, dẫn tới đại quân của Tây Hằng nhất thời như rắn mất đầu, không người dẫn binh, chỉ đành ủ rũ phái người tới hòa đàm.”

18 tuổi? Khi đó y còn đang bay trên trời đây này.

“Sau đó man di ở phương bắc tranh thủ Đại Chu đang loạn mà tới quấy nhiễu, Hoắc tướng quân chỉ huy quân lên phía bắc, lúc này trực tiếp đánh tới biên cảnh Mạc Bắc, làm Mạc Nam cũng không còn vương đình, khôi phục lãnh thổ phía bắc của Đại Chu chúng ta về như lãnh địa ngày xưa. Nghe nói ngài ấy còn cử hành lễ tế trời ở bên Suối Trời mà ngày xưa tiền bối của Hoắc gia từng giục ngựa qua, từ đây danh tiếng của Hoắc tướng quân bay xa bốn bể.”

Cẩm Lý càng nói càng hưng phấn, “Sau đó bệ hạ cố ý phong Hoắc tướng quân thành Bắc Định Vương, kết quả Hoắc tướng quân không nhận, chỉ nhận danh hiệu Trấn Quốc đại tướng quân. Nhưng dân chúng đều coi ngài ấy là Bắc Định Vương, còn có một ca khúc tên là “Khúc ca Bắc Định Vương nhập trận” viết riêng cho ngài ấy. Nghe nói là do năm xưa lúc Hoắc tướng quân đi chi viện cho thành trì bị vây khốn, ngài ấy dẫn theo một ngàn kỵ binh xông vào vòng vạn người vây thành, phá được vòng vây, dẫn tới sĩ khí của quân và dân đại chấn, liên tục đánh lùi kẻ địch. Một vị nhạc sư trong đó đứng ở trên tường thành nhìn mà nhiệt huyết viết ra Khúc ca Bắc Định Vương nhập trận, từ đây truyền đi khắp nơi. Từ đó có lời đồn là nếu có người gặp nạn nơi biên cương cát vàng này, phàm là có tiếng ca truyền tới từ trong gió thì sẽ khiến kẻ xâm phạm sợ tới mức tè ra quần, không dám xớ rớ gì nữa. Có thể nói là một ca khúc để bảo vệ người dân bình an. Chủ tử, người còn học đàn ca khúc này đấy.”

“Còn một trận chiến hai năm trước cũng chấn động. Ba đất nước ở biên cảnh Tây Nam cùng hợp sức tấn công chúng ta, Hoắc tướng quân dẫn theo đại quân đánh bọn họ tới mức quân lính tan rã. Một câu “nếu không rời khỏi ranh giới núi sông, sẽ cho ngươi hồn về quê cũ” đã dọa cho đám cướp bóc kia khóc luôn. Hiện giờ ở biên quan, cứ cách một khoảng là có tượng đá hình sói to như con người, kẻ địch đến một cái là bị uy hiếp ngay! Cho bọn chúng trợn to mắt chó lên mà nhìn! Mà kính sợ!”

Không ngờ sau khi y chết, nhị cẩu lại trở thành một người giỏi tới vậy. Liễu Chẩm Thanh đưa tay lau nước miếng bắn lên mặt mà Cẩm Lý phun ra do kể quá nhiệt huyết. Tiểu tử này không đi kể chuyện đúng là quá đáng tiếc, thần thái sinh động y như hắn tận mắt chứng kiến mấy trận chiến ấy.

Có thể thấy Cẩm Lý thật sự là người hâm mộ cuồng nhiệt của Hoắc Phong Liệt. Liễu Chẩm Thanh nghiêm trọng hoài nghi người như Liễu Tiêu Trúc lại dám to gan theo đuổi sát thần Hoắc Phong Liệt không thể thiếu nhân tố do Cẩm Lý ngày nào cũng thổi phồng thần tượng nhà mình, điên cuồng tẩy não.

Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ tiện tai thì nghe một chút, rốt cuộc mấy chuyện này đã sớm không còn quan hệ gì với y.

Không lâu sau đã tới sòng bạc Long Hưng.

Cẩm Lý muốn dẫn cả hai hộ vệ cùng vào với Liễu Chẩm Thanh, nhưng thế thì sao mà được. Liễu Chẩm Thanh chỉ đành tốn một phen lừa gạt mới để cho bọn họ ở lại canh bên ngoài xe ngựa.

Rốt cuộc thì chuyện mà y định làm không thể để người khác biết được.

Sòng bạc Long Hưng là sòng bạc lớn nhất kinh thành, ban ngày ban mặt đã có tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt, ở cửa ra vào có người khóc có người cười, muôn hình muôn vẻ, đúng thật là cuộc sống muôn màu muôn vẻ.

Liễu Chẩm Thanh đi vào, dùng cây quạt trang sức để che nửa mặt, trực tiếp đi tới một góc chuyên dùng để chơi trọi gà trên lầu hai. Ánh mắt y cẩn thận đảo qua mọi người ở đây, rốt cuộc thấy được người có đeo mộc bài hình tam giác ngược bên hông.

Người nọ đang kích động hô hào, tận đến lúc một con gà trống trong đó bị thua, hắn ta mới mắng to vài câu, ủ rũ lùi sang một bên: “Mẹ nó, lại thua rồi! Hôm nay đen đủi, không cược nữa.”

Tuy nói là không cược nữa, nhưng nam nhân vẫn không định rời đi mà nhìn khắp nơi, dù sao hôm nay có nhiệm vụ đợi hắn ta ở đây.

Đột nhiên một luồng hơi thở tươi mát tới gần, khác hẳn với bầu không khí chướng khí mù mịt nơi đây. Lão Triệu đang tò mò bèn nghe được một giọng nói đè thấp dò hỏi bên tai: “Không cầu trời, mặc bộ đồ mới?”

Lão Triệu giật mình, quay đầu bèn thấy một công tử trẻ tuổi đang dùng quạt che mặt. Người làm nghề như họ đều hiểu quy tắc là không nên nhìn cố chủ chằm chằm, hắn ta chỉ nhìn lướt qua, xác định đúng người đang nói chuyện bèn cúi đầu đáp lại ám hiệu: “Chỉ cầu người, may bộ đồ mới.”

“Làm một bộ.” Giọng điệu chứa ý cười hài lòng.

“Công tử có yêu cầu gì ?”

“Nam, hơn hai mươi tuổi, một mình, thư sinh, có thể hành tẩu khắp nơi là được.”

“Dễ thôi, một ngàn lượng, tiền đặt cọc trăm lượng, thời hạn một tháng.”

Liễu Chẩm Thanh hơi nhíu mày: “Có thể thêm tiền, muốn nhanh một chút.”

“Công tử, kiếm được thì bọn ta còn không kiếm ư? Nhưng gần đây là đại điển Điền Tịch(*), lại ngay trước thời khắc kỳ thi xuân, trong kinh quản rất nghiêm, muốn làm một thân phận mới rất khó. Bọn ta cũng chỉ muốn bảo đảm cố chủ sử dụng thân phận mới được an toàn, không cần lo nghĩ về sau mà thôi. Nếu ngài có thể dùng ám hiệu để tới tìm ta thì tất nhiên bọn ta không dám lừa ngài, một tháng là nhanh nhất rồi.”

Liễu Chẩm Thanh chỉ đành bất đắc dĩ đồng ý. Nếu không có thân phận mới thì có tiền cũng khó lòng cao chạy xa bay, trừ phi định làm một người rừng sống ở nơi ngăn cách khỏi người đời. Y cảm giác một người phàm tục như mình không làm nổi, y còn muốn tìm một chỗ để định cư, sống cho tốt, hoàn thành ước mơ cả hai đời còn chưa làm xong, cưới vợ sinh con cơ mà.

Lão Triệu nhận được tiền bèn hẹn thời gian và địa điểm giao hàng với Liễu Chẩm Thanh, sau đó vội vàng rời đi.

Liễu Chẩm Thanh làm xong việc lớn này, tinh thần cũng được thả lỏng. Y nhìn chiếu bạc xung quanh, tự nhủ hay là mượn cái này để kiếm tiền? Dù sao y trời sinh cược đâu thắng đó.

Thôi, kiểu tiền này có thắng cũng không yên, vẫn nên tìm một quán trà rồi thám thính xem bây giờ thành trì nào phía nam thích hợp định cư thì hơn.

Đang định rời đi, chợt y nghe thấy có tiếng ầm ĩ ở lầu hai.

“Ngươi đang gian lận!”

Thanh âm này rất non nớt nên khiến Liễu Chẩm Thanh tò mò ngước mắt qua nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương mười mấy tuổi đột nhiên phi thân nhảy lên chiếu bạc, kéo cổ áo của nam nhân đối diện, vươn tay định vạch áo của người ta: “Ngươi giấu xúc xắc vào trong quần áo, ta nhìn thấy!”

Liễu Chẩm Thanh thấy một màn như vậy thì ngây người, có thể nói trừ Lê Tinh Nhã thời niên thiếu thì đời này y chưa từng nhìn thấy một tiểu cô nương nào mạnh bạo như vậy.

Mà lúc này có một nam hài lao tới từ bên cạnh, ngượng ngùng giật giật làn váy của nữ hài: “Tỷ, nữ tử không nên làm vậy.” Nhưng sau đó hắn lại quay đầu nghiêm túc nói: “Bọn ta vừa mới thấy ngươi thật sự giấu một cái xúc xắc, đây là gian lận, bọn ta vốn không hề thua! Những người thua ngươi trước đó đều bị lừa! Mọi người không nên tin gã!”

Liễu Chẩm Thanh không hiểu sao nơi này lại lòi ra hai đứa nhỏ như vậy, nhưng nhìn quần áo của nam tử đang bị chất vấn kia thì không khỏi đỡ trán, thầm nhủ không xong.

Quả nhiên sắc mặt của nam tử xanh mét, giận dữ đẩy nữ hài ra, hung ác nói: “Nhóc con ở đâu ra, ta chính là người của sòng bạc Long Hưng! Sao có thể gian lận! Có hiểu quy tắc không đấy! Đã cược thì phải chịu, nếu không bỏ ra một ngàn lượng thì giam lại, chờ người lớn nhà ngươi tới chuộc người!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp