Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Sau khi vào trong ổ mới, Liễu Chẩm Thanh cơ bản không rời khỏi viện của bản thân lần nào. Y lao lực nhiều năm, rốt cuộc có thể được nghỉ ngơi một chút, tất nhiên là y sẽ nằm lười rồi.

Ngày thường, Liễu Chẩm Thanh sẽ nằm ở trên ghế dài trong viện phơi nắng khi mặt trời lên cao, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ nướng, xương cốt toàn thân sắp bị ngủ đến mềm oặt.

Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.

Sáng sớm đã có người tới gõ cửa, Cẩm Lý đi mở cửa, thấy người tới là nhị quản gia, lập tức bày ra vẻ mặt không vui.

“Hôm nay là mười lăm, ta tới mời đại thiếu gia đến trung thính.”

Sắc mặt Cẩm Lý nháy mắt đã thay đổi, nếu không phải địa vị của đối phương cao hơn hắn, Cẩm Lý thật sự muốn phỉ nhổ đầy mặt ông ta.

Trẻ con trong Liễu gia từ nhỏ đã học làm ăn, ngày mười lăm mỗi tháng là ngày người lớn trong nhà kiểm tra việc học của đám con cháu.

Người trong phủ đều biết đại thiếu gia không giỏi khoản này, ngày mười lăm nào cũng bị hai đường đệ nghiền áp mất hết mặt mũi. Vốn còn tưởng tháng này có tình huống đặc thù, đại thiếu gia không cần phải đi, kết quả nhị quản gia này còn tìm tới tận cửa, quả thật là cố ý.

“Nhị quản gia nói giỡn à, thiếu gia nhà ta còn đang dưỡng bệnh đấy.”

Nhị quản gia khom lưng nói: “Đại phu đã nói sức khỏe của đại thiếu gia đã ổn, vừa mới nãy nhị thiếu gia và tam thiếu gia đều đã đi, chỉ còn chờ đại thiếu gia.”

Cẩm Lý đang muốn nói thì nghe được một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới từ trong viện.

“Chờ ta làm gì?”

Sắc mặt của Cẩm Lý hơi đổi, hắn nhanh chóng chạy tới nháy mắt ra hiệu cho Liễu Chẩm Thanh, mà nhị quản gia lại chen vào bên trong, cười hì hì nói rõ lý do ông ta tới đây.

Cẩm Lý lập tức bảo vệ chủ nhân: “Thiếu gia của ta đã mất trí nhớ, tin là lão gia cũng sẽ không nhất quyết bắt thiếu gia, không bằng bây giờ ta đi hỏi ý của lão gia!”

Nhị quản gia ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thiếu gia từ nhỏ đã học mấy cái này, sớm đã khắc vào trong xương cốt, nói không chừng vừa vặn có thể giúp thiếu gia lấy lại ký ức.”

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nói: “Gia gia có ở đấy không?”

Nhị quản gia đáp: “Tất nhiên rồi ạ.”

“Được, vậy thì đi.”

Nhị quản gia lập tức mặt mày hớn hở dẫn đường phía trước, Cẩm Lý sốt ruột đi theo Liễu Chẩm Thanh, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, rõ ràng là bọn họ cố ý cho người xấu mặt, sao người còn đồng ý!”

“À? Đúng lúc ta có việc cần tìm gia gia.” Liễu Chẩm Thanh thản nhiên đáp.

Cẩm Lý lại nóng lòng không thôi: “Chủ tử ơi, lúc nào tìm không được mà cứ phải là lúc này, đi trung thính là sẽ khó lòng làm chủ, đến lúc đó các đại chưởng quầy của thương hội Liễu gia đều ở đó, người…”

Liễu Chẩm Thanh cạn lời: “Chẳng lẽ đây là ngày đầu tiên bọn họ biết đại thiếu gia ta đây không hiểu mấy cái này sao? Ta đi nói thẳng không phải càng tốt à.”

Cẩm Lý nghẹn một chút, sao hắn cứ cảm giác thiếu gia chẳng còn chút dục vọng trần thế nào vậy nhỉ, trước kia ít nhất y sẽ cảm thấy xấu hổ và giận dữ.

Cẩm Lý tủi thân: “Cơ bản không phải là chủ tử không am hiểu, rõ ràng là nhị gia và tam gia đi tìm mấy chưởng quầy để dạy dỗ con nhà bọn họ. Chủ tử không có ai dạy, tất nhiên lần nào sát hạch cũng bại bởi bọn họ.” Sau khi thua vài lần, chủ tử bị cười nhạo lại càng tự ti, tất nhiên sẽ càng không thích con đường kinh doanh này rồi.

Liễu Chẩm Thanh đối mặt với sự oán giận của Cẩm Lý bèn vào tai này ra tai kia.

Dù sao y cũng không phải Liễu Tiêu Trúc thật sự, chẳng qua hôm nay vừa lúc y cần ra cửa một chuyến, mà lão gia tử hạn chế sự tự do của y vì vụ bắt cóc nên y mới không thể không chủ động đi gặp lão.

Chờ ba người đi tới trung thính thì gặp Phúc quản gia đi ra, ông vừa thấy ba người thì khẽ đổi sắc mặt, nhưng giờ có nói gì cũng không còn kịp, chỉ có thể hung hăng lườm nhị quản gia một cái.

“Không phải đại ca đã tới rồi sao?”

“Xem ra đại ca vẫn muốn tiếp nhận bài kiểm tra cùng với chúng ta.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn theo nơi phát ra tiếng nói thì thấy không ít người đang đứng trong phòng đang ngó ra cửa.

Ánh mắt của hai đệ đệ hờ kia tác động cực kỳ mạnh tới Liễu Chẩm Thanh, dáng vẻ nóng lòng kia, ai không biết thì có khi còn tưởng huynh đệ nhà bọn họ hòa thuận lắm.

Những người khác cũng đang nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Chỉ thấy hôm nay đại thiếu gia cực kỳ khác với trước đây.

Không còn những món trang sức phù phiếm, một thân gấm vóc xanh ngọc, áo khoác màu trắng tuyết khiến y nhìn như cây trúc trong trời tuyết, cũng khiến người ta thấy được tướng mạo đẹp đẽ được giấu dưới ánh sáng vàng lộng lẫy, càng miễn bàn tới khí độ thong dong phóng khoáng trong ánh mắt.

Vốn tưởng rằng đại thiếu gia mất trí nhớ sẽ nhút nhát bất an, không ngờ lại làm người khác thấy ngoài ý muốn.

Lão gia tử lên tiếng: “Đang định bảo Phúc quản gia đi báo với ngươi để ngươi không cần đến, ngươi còn chưa khôi phục ký ức, không cần tham gia đợt này.”

Rốt cuộc lão gia tử vẫn thương đứa cháu trai này, tuy lão muốn nghiêm khắc dạy dỗ nhưng cũng không định để cháu trai vừa gặp nạn xong lại phải chịu nhục trong tình huống này, vẫn kiếm cho y một cái cớ.

Nhưng chưa chắc những kẻ khác đã định để yên.

Nhị gia lên tiếng đầu tiên: “Cha, để cho cháu nó một cơ hội đi, biết đâu nó nhớ ra được.”

“Nó bị mất trí nhớ chứ đâu phải hỏng luôn đầu, thử xem cũng không mất gì.” Tam gia móc mỉa.

Có mấy chưởng quầy cũng hùa theo chiều gió: “Đúng đúng, để đại thiếu gia thử xem, lần trước đại thiếu gia cũng có tiến bộ mà.”

“Đề lần này không quá khó, tin là đại thiếu gia có thể làm được.”

Quản nhiên tới trung thính một cái là có cảm giác thân bất do kỷ. Thật ra từ lúc nhị quản gia tới tìm mình, Liễu Chẩm Thanh đã quá rõ mục đích của bọn họ, đơn giản là muốn nhìn xem đại thiếu gia ngày xưa không am hiểu buôn bán bị mất trí nhớ xong có thêm hy vọng nào không.

Nhị gia với tam gia tất nhiên muốn cho người trong thương hội thấy rõ, cốt để bọn họ suy tính cẩn thận, tránh đứng sai phe.

Mà Liễu Chẩm Thanh chính là con khỉ đang bị quan sát kia.

Đối với điều này, Liễu Chẩm Thanh cũng chẳng thèm để ý, y nói thằng: “Các vị có lòng, sau khi ta mất trí nhớ đã sớm quên cách xem sổ sách, lần kiểm tra này vẫn cứ để hai vị đệ đệ làm đi.”

Mọi người không ngờ y tới một chuyến mà lại nói như vậy, sắc mặt mỗi người lập tức khác nhau, Hai đường đệ càng không thể che giấu mà phát ra tiếng cười khinh thường, rõ ràng họ cho rằng Liễu Chẩm Thanh đang tránh né để không bị mất mặt.

Sắc mặt lão gia tử có chút khó coi, lời này không thể nói bậy, Liễu Chẩm Thanh nói trước mặt mọi người như vậy, tương đương với việc hoàn toàn dập tắt khả năng thừa kế Liễu gia, người làm trưởng bối như lão sao có thể vui nổi, sự lo lắng chăm sóc lúc nãy đã bị kích thích cho mất tăm.

“Ta tới để xin gia gia cho ra ngoài.” Liễu Chẩm Thanh nhìn sang lão gia tử, nói: “Gia gia, ta ở trong phủ quá lâu rồi, ra ngoài một chuyến có được không?”

“Còn không biết là ai muốn bắt cóc hại ngươi, nhỡ ra ngoài gặp chuyện tiếp thì sao đây? Ngoan ngoãn ở yên trong phủ.” Lão gia tử tức giận nói, không học tập đàng hoàng, cả ngày chỉ muốn ra ngoài chơi! Không làm việc tử tế gì cả!

Liễu Chẩm Thanh cười khẽ: “Bên phủ doãn đã không điều tra được, chẳng lẽ vì cái nhỏ mà bỏ qua cái lớn, đời này không bao giờ ra ngoài nữa? Nếu gia gia không yên tâm thì ta dẫn theo nhiều người là được.”

Lão gia tử thấy sau khi y mất trí nhớ thì vẫn có dáng vẻ không phân rõ nặng nhẹ bèn tức giận: “Không được, có sức thế thì không bằng học xem sổ sách lần nữa đi! Hôm nay hai đệ đệ của ngươi làm bài kiểm tra, ngươi cứ đứng một bên học cho tử tế!”

Liễu Chẩm Thanh phủi bụi trên mũi, không khỏi lộ ra vẻ khó xử. Nếu hôm nay y không ra ngoài thì sẽ bị lỡ kế hoạch đào thoát mất.

“Vậy nếu xem xong thì hôm nay có thể ra khỏi cửa ạ?” Liễu Chẩm Thanh liếc qua đống sổ sách trên mấy cái bàn. Để hai người kia xem xong đống sổ sách này cần mất mấy canh giờ, có còn kịp không?

Lão gia tử tức suýt lệch cả miệng, người xung quanh càng là dáng vẻ đang hóng nhìn “thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp”.

Lão gia tử dứt khoát quay đầu nói với Phúc quản gia: “Kéo đại thiếu gia qua ngồi.” Ngay sau đó, lão lấy ra thẻ bài ở eo đập mạnh lên bàn, cả giận nói: “Ngươi muốn ra ngoài hôm nay, được thôi! Nếu ngươi xem xong sổ sách trước hai đệ đệ của ngươi thì ta sẽ cho ngươi đi!”

Lời này chẳng khác nào phán tử hình. Dưới cơn thịnh nộ của lão gia tử, không ai dám xen mồm, nhưng lão nhị và lão tam đều có chút vui sướng khi người gặp họa mà nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Phúc quản gia khó xử kéo Liễu Chẩm Thanh qua, nhỏ giọng dặn dò: “Đại thiếu gia ngồi cho đàng hoàng, cứ tùy ý xem, đừng chọc giận lão gia. Nếu muốn ra ngoài thì đợi mấy ngày sau nói lời mềm mỏng trước mặt lão gia là được, hôm nay có thế nào cũng không ra ngoài được.”

Liễu Chẩm Thanh đã lâu không bị trưởng bối răn dạy như thế, nhất thời y còn chưa quen lắm.

Sau khi bị ép ngồi xuống nghe Phúc quản gia dặn dò, Liễu Chẩm Thanh cười đầy bất đắc dĩ. Y thật sự không muốn đối nghịch với lão gia tử, ai kêu hôm nay vừa vặn đúng là “ngày này” chứ. Vốn y cho rằng lão gia tử đã sớm từ bỏ đứa cháu trai này nên sẽ không ép buộc cái gì, rốt cuộc chuyện hạ độc cũng chỉ bị xử lý bằng cách đưa nhị thẩm đi chùa để cầu phúc cho y, coi như trừng phạt mà thôi. Không ngờ lão gia tử vẫn còn cảm xúc hận sắt không thành thép như thế.

Nén hương để tính giờ đã được đốt, hai thiếu gia bắt đầu xem sổ sách, vừa thẩm tra đối chiếu vừa tính toán, ganh đua lẫn nhau xem ai nhanh hơn.

Hiện giờ lão đại không còn là đối thủ, bọn họ chính là đối thủ lớn nhất của nhau. Hai người còn đang kích động, đột nhiên nghe một loạt tiếng động lật trang sách “rào rào”.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nghi hoặc xem ai đang quấy nhiễu mình, không ngờ lại thấy Liễu Chẩm Thanh đang ngồi ở cái bàn thứ ba đang tay thì cầm bút lông chấm mực, tay thì lật nhanh các trướng mục như có thể đọc lướt như gió. Dáng vẻ ung dung kia thật sự khiến người ta nhìn mà tức, chỉ thiếu điều gác chân lên ghế gọi thêm một bầu rượu.

Khỏi nói chứ, nếu không phải ở đây nhiều người. Liễu Chẩm Thanh thật sự muốn làm như thế. Trước kia khi còn ở trong cung, ai khiến y bực bội thì y toàn như vậy.

“Bị điên à!”

“Thật chướng mắt!”

Hai đệ đệ nhìn lướt qua xong bèn tiếp tục bận việc của mình, nhưng vẫn bị âm thanh lật giấy quấy nhiễu.

Mà tất nhiên những người khác cũng thấy được hành vi kỳ lạ của Liễu Chẩm Thanh, ai cũng khó tránh lắc đầu. Không phải đại thiếu gia này nghĩ lão gia nói xem xong mới được đi là thật sự chỉ “xem” đấy chứ. Nào có ai xem sổ sách lại xem như vậy, quả nhiên chỉ là một bao cỏ vô dụng. Không, trước kia là bao cỏ, bây giờ sợ là biến thành đồ ngốc luôn rồi.

Mọi người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ khinh thường, đại thiếu gia này đã bị phế, coi như không thể trông cậy vào đại phòng(*) rồi.

(*)Đại phòng: con vợ cả hoặc gia đình của người con cả

Nhị gia và tam gia nhìn Liễu Chẩm Thanh như vậy bèn không khỏi cảm thấy thuận mắt hơn nhiều, cứ tiếp tục làm phế vật càng tốt, bọn họ không ngại nuôi thêm một thằng cháu trai ăn không ngồi rồi.

Phúc quản gia và Cẩm Lý chỉ có thể nhìn mà lo lắng suông, thầm nói biết vậy thà chẳng làm gì cả, cứ nằm ra đó ngủ còn hơn. Sau đó lại liếc qua sắc mặt của lão gia tử, lão đã tức đổi cả sắc mặt luôn rồi kìa? Hành vi này nói khó nghe thì là lấy căn cơ của Liễu gia ra để đùa giỡn, quả thật là không đứng đắn. Nếu không phải nể đại thiếu gia mất trí nhớ, có khi hiện giờ y đã được gia pháp “hầu hạ” rồi.

Mọi người bị âm thanh “soàn soạt” này làm cho phiền lòng bực bội.

Không lâu sau, hai đệ đệ kia đã tính xong quyển đầu tiên, tốc độ của cả hai không phân cao thấp, nhìn lướt qua nhau, đang định bắt đầu quyển thứ hai thì đã nghe được một giọng nói lười biếng truyền tới từ bên cạnh: “Gia gia, ta xem xong cả chồng sổ sách này rồi.”

Đấy đâu phải là xem xong mà là lật xong mới đúng, ai nấy đều không nhịn được xúc động muốn trợn trắng mắt, cảm giác lần này đại thiếu gia sẽ không thoát khỏi một trận đòn.

Lão gia tử tức giận đứng lên, nhị gia và tam gia lập tức tiến tới trấn an.

“Cháu nó không hiểu chuyện.” “Cha đừng tự làm mình tức quá, nếu không vui thì cứ phạt nó, không phạt thì không nhớ lâu được.”

Các chưởng quầy cũng chỉ có thể thay phiên khuyên nhủ,, có người còn đi lên nói với Liễu Chẩm Thanh hai câu, thậm chí muốn chỉ điểm một chút để y hiểu là xem sổ sách không phải chỉ nhìn một cái như thế.

Lúc như thế này, càng nghe người khác khuyên nhủ thì đương sự sẽ càng tức.

Lão gia tử chỉ có thể cả giận nói: “Ngươi xem xong rồi! Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ngươi xem kiểu gì mà gọi là xong rồi! Ngươi nhìn hai đệ đệ của ngươi xem thế nào…”

Lời còn chưa dứt đã thấy Liễu Chẩm Thanh chống tay vào cằm, chậm rì rì đáp: “Nguồn gốc vấn đề của trướng mục lần lượt là quán rượu Tường Vân, quán trọ Phúc Khí, ba tiểu đội của thương đội Liễu thị, phương tơ lụa, đội tàu ven biển và khúc thứ hai của vận tải đường thủy Đình Giang. Số liệu bị sai biệt lần lượt là 3350 lượng, 1269 đồng, 765 lượng 8 đồng, 278 lượng, 5000 lượng tròn và 6 lượng 7 đồng.”

Lúc y nói xong, cả căn phòng lặng ngắt như tờ, ai cũng ngẩn ra nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Hai đường đệ hờ kia đã sớm ngây dại khi nghe tới số tiền của quán rượu Tường Vân, bởi vì lúc bọn họ vừa xem xong quyển thứ nhất cũng điều tra ra được quán rượu này, nhưng sau đó còn chưa tính ra số tiền kỹ càng tỉ mỉ như Liễu Chẩm Thanh.

Mà tất nhiên những sổ sách này đã trải qua xét duyệt xử lý mới có thể lấy ra để khảo hạch các thiếu gia, trong mười bản sổ sách có giấu sáu vấn đề, bốn cái trong số đó tương đối dễ tìm, hai cái còn lại khó tìm nhất, các thiếu gia có thể tìm hết đã coi là giỏi, chưa nói tới việc tính đúng số tiền.

Mà nay lại nghe được đáp án tiêu chuẩn từ miệng một người trước nay chẳng biết gì đúng thật là khiến ai nấy đều tê dại cả da đầu, muốn lớn tiếng hỏi một câu ngươi bị quỷ nhập thân à?

Tất cả mọi người đều lộ ra dáng vẻ không phản ứng kịp, người đầu tiên nhảy ra chính là tam gia: “Là ai làm lộ ra đáp án trước vậy!”

Tam gia vừa hỏi như vậy, ai cũng thấy xấu hổ. Ai lại có thể làm lộ đáp án trước được, đề thi không phải do bọn họ vừa cùng chọn ra từ một số vấn đề trong trướng mục à?

Nhị gia cũng lộ ra sắc mặt khó coi, hoài nghi nói: “Có phải có vấn đề gì không? Cháu ta nói đúng ư?”

Nhị gia nhìn quanh một vòng, thế nhưng không ai đứng ra chỉ ra sai lầm. Nói như vậy, số tiền đều đúng hết ư?

Một ông lão có vẻ nhiều kinh nghiệm nhất trong số các chưởng quầy lộ vẻ khó coi, mở miệng dò hỏi: “Đại thiếu gia, sao ngài lại biết được?”

“Ta sai rồi sao?” Liễu Chẩm Thanh nói: “Vừa mới nãy tính nhẩm quá nhanh, chẳng lẽ kỹ năng thụt lùi, tính sai rồi à?”

Kỹ năng thụt lùi? Năm đó y quản quốc khố của Hộ Bộ cũng chưa bao giờ lỡ cái gì, huống chi cái loại sổ sách đã được chỉnh lý chỉ dùng để khảo hạch này.

“Không… không sai chút nào.” Lão nhân xanh mặt nhìn sang lão gia tử.

Lúc này mắt của lão gia tử đã trợn thành mắt trâu.

“Ngươi… Ngươi vừa mới xem một chút, không đúng… không phải ngươi nói ngươi đã quên…” Hệ thống ngôn từ của lão gia tử đã bị Liễu Chẩm Thanh kích thích cho loạn hết lên.

Liễu Chẩm Thanh gãi đầu, bày ra dáng vẻ vô tội, nói: “Vừa mới cầm sổ sách thì đột ngột nhớ ra phải tính thế nào. Nếu đã không sai, gia gia một lời đã định, ta có thể ra ngoài rồi đúng không.”

Hơn nửa ngày mà lão gia tử vẫn không mở miệng được.

Liễu Chẩm Thanh không cho lão gia tử cơ hội cự tuyệt, y cầm lấy thẻ bài trên bàn, hành lễ xong bèn dẫn theo Cẩm Lý rời khỏi trung thính, để lại một căn phòng toàn người đang kinh ngạc.

Tận đến lúc dẫn theo hai hộ vệ cùng ra ngoài, Cẩm Lý mới phản ứng lại: “Chủ tử, người vừa mới…… Chuyện vừa nãy là sao vậy ạ! Trước khi người tính sổ không nhanh như thế! Các chưởng quầy đều sợ ngây người, nhị gia tam gia trừng suýt rớt cả mắt, tay lão gia tử còn run lên, cái này… ông trời phù hộ, nhất định là đại gia và đại phu nhân trên trời có thiêng nên mới làm cho chủ tử đột ngột hiểu chuyện!”

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy mình vừa mới này xúc động quá, sợ trở về sẽ gặp phiền toái, nhưng mà mấy sổ sách đó không chỉ có vài vấn đề như vậy, có lẽ ngay cả lão gia tử cũng chưa nhìn ra. Nếu y đã quyết định mặc kệ thì tất nhiên cũng sẽ không xen vào chuyện nhà người khác, đối với y, đạt được kết quả là được, dù sao cũng không định ở lâu trong Liễu phủ.

Thấy Cẩm Lý vẫn quơ chân múa tay hưng phấn, Liễu Chẩm Thanh hơi buồn cười, đột nhiên nhớ ra đây mới là phản ứng của người bình thường sao. Hai người ở bên mình trước kia, mỗi lần mình ra mặt khoe khoang là một người sẽ lộ vẻ bất đắc dĩ, một người trợn trắng mắt, không thèm nể mặt chút nào.



Hoắc phi Hàn: “Chẩm Thanh, lúc nãy đệ vừa mới nói đệ sẽ khiêm tốn một chút…”

Lê Tinh Nhã: “Hoắc Phi Hàn, nếu lát nữa y bị đánh, huynh cứ kệ y, này thì ra vẻ…”

“Lão đại, sư muội, chiêu này của ta gọi là ném đá dò đường.”

Hoắc Phi Hàn: …

Lê Tinh Nhã: “Ít lấy cớ thôi, ta thấy huynh ngứa thịt, không có việc nên mới tự tìm việc!”

“Cuộc sống không dễ dàng, nhiều lần bị ghét bỏ, ôi… Tình cảm mấy năm nay đã trao sai người ư?”

……

Cẩm Lý hưng phấn nói nửa ngày, thấy Liễu Chẩm Thanh chỉ cúi đầu cười nhạt, ánh mắt tràn ngập ý cười rạng rỡ, đó là nụ cười hắn chưa bao giờ thấy trên mặt chủ tử.

“Chủ tử, chúng ta đi đâu vậy?”

Liễu Chẩm Thanh lấy lại tinh thần, đáp: “Sòng bạc lớn nhất kinh thành.”

“Sòng bạc Long Hưng?”

Liễu Chẩm Thanh cười gật đầu, quả nhiên sòng bạc vẫn còn.

Bên kia, phủ tướng quân, lão quản gia vội vã đi vào trong viện của Hoắc Phong Liệt, quả nhiên nhìn thấy tướng quân đang nhắm mắt luyện công dưới tàng cây.

Trường kiếm đặt trên hai đầu gối, toàn thân ngồi ngay ngắn như chuông cổ, nhìn như hoà làm một với trời đất rồi lại tản ra khí lạnh xung quanh. Sự lãnh lẽo toát ra từ trong xương cốt khiến chim chóc bay qua cũng không dám dừng lại, kể cả dòng suối nhỏ xung quanh, đình đài, liễu rũ, cảnh sắc có hợp lòng người, tràn đầy ý thơ đến mấy thì vẫn khiến người khác thấy âm u lạnh giá, vô thức không dám lại gần.

Lão quản gia vừa bước vào đình viện, Hoắc Phong Liệt đã mở mắt nhìn sang.

Lão quản gia chạy tới mức chòm râu được buộc bằng một sợi dây đều tung bay, ông đứng ở trên tảng đá gần đó hô lên: “Tra được rồi, là đi sòng bạc Long Hưng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp