Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Mặc Kệ

Chương 13


1 năm

trướctiếp

Năm ấy, Hoắc Phong Liệt mới tám tuổi, đi Thái Học thăm bọn họ. Vì sắp tới đợt khoa cử, các tiên sinh trong Thái Học bố trí một đống bài lớn bài tập để củng cố kiến thức, nhưng ba người Liễu Chẩm Thanh lại đúng lúc muốn đi ra ngoài làm việc khác.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nhị cẩu giúp bọn họ chép sách làm bài tập nên hắn đã sớm bắt chước được nét bút của mấy người. Hôm ấy ba người đi gây chuyện như cũ, để lại một mình nhị cẩu nghiêm túc giả dạng bọn họ, chăm chỉ ngồi trong viện xá học hành.

Kết quả khi bọn họ trở về, đèn đuốc trong viện sáng trưng, nhóm viện sĩ đều ở đó. Thọ An Hầu và Hoắc lão phu nhân cũng tới, nhị cẩu đáng thương vô tội đang bị nương của hắn phạt quỳ.

Lần này các viện sĩ tức sôi cả người, nói bọn họ cậy tài khinh người, dạy mãi không sửa, nếu không phải sau đó biết bọn họ gặp chuyện nghĩa mà hăng hái đi phá án giúp, có lẽ còn có thể mắng bọn họ thêm một ngày một đêm.

Cuối cùng ba người bị phạt, lúc nhị cẩu chuẩn bị được Hoắc lão phu nhân dẫn về nhà, nhóm viện sĩ kéo lão phu nhân nói chuyện.

Nguyên văn là: “Nhị công tử trời sinh thông minh, kể cả không kế thừa gia nghiệp thì chỉ với con đường đọc sách làm văn cũng có thể đề tên bảng vàng!”

Những lão nhân đó hiếm khi khen học sinh như vậy, cho dù có là học sinh giỏi thì cũng phải mài giũa. Nhưng lúc đó bọn họ mến tài sốt ruột, cảm thấy Hoắc gia có một Hoắc Phi Hàn là đủ rồi, lão nhị có thể thử học văn. Rốt cuộc mới tám tuổi mà đã viết được văn chương hay đến thế, trước kia còn giúp ba đồ đệ nghịch ngợm kia lừa dối qua cửa, có thể thấy được thiên phú của Hoắc Phong Liệt, bởi vậy bọn họ mới thật sự muốn hắn chú tâm học văn.

Nhưng Hoắc gia có truyền thống của Hoắc gia, không dễ gì sửa đổi, cuối cùng Hoắc Phong Liệt vẫn đi lên chiến trường.

Lúc nhắc tới mấy lời này thì chỉ có mấy người bọn họ ở đó, tất nhiên cũng không có ai khác loan tin lung tung ra bên ngoài.

Bây giờ lại bị “Liễu Tiêu Trúc” nói ra một lời không khác lắm.

Hơn nữa nếu muốn khen ngợi người học võ làm văn hay thì cũng không nên so sánh với Trạng Nguyên lang, cái này thật sự có hơi khoa trương. Chỉ là trong bầu không khí lúc ấy, mọi người đều bị Liễu Chẩm Thanh làm cho hưng phấn nên không cảm thấy lời nói ngoa này có gì không ổn.

Hiện tại bị Hoắc Phong Liệt nhắc tới, Hạ Lan và Tần Dư mới thấy hơi đột ngột, ánh mắt nghi ngờ lại nhìn chòng chọc vào Liễu Chẩm Thanh lần nữa.

Kể cả bọn họ có nghi ngờ cái gì thì cùng lắm chỉ nghĩ y đang giả vờ mất trí nhớ hoặc là gì đó, chứ chắc không đến nỗi nghi ngờ chuyện mượn xác hoàn hồn đâu. Tuy câu hỏi của Hoắc Phong Liệt có hơi nguy hiểm nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ hơi kinh ngạc lúc đầu, còn chưa tới mức bị mấy bạn nhỏ này làm hoảng loạn. Vì thế y vờ kinh ngạc, nói: “Chẳng lẽ mấy viện sĩ từng nói như vậy thật? Quả nhiên Hoắc tướng quân văn võ song toàn, lúc ấy ta cãi nhau hăng quá, chỉ thuận miệng bịa ra thôi.”

Quả nhiên lúc Liễu Chẩm Thanh nói xong, Hoắc Phong Liệt đã dời mắt, tay cũng buông xuống khỏi chén trà, như một người câu cá kéo cần mà không cảm giác được gì bèn thả cần vào trong nước tiếp.

“Sức khỏe của Liễu công tử khôi phục thế nào rồi?” Hoắc Phong Liệt không nhắc tới vở tuồng lúc nãy, vậy đại biểu việc này đã cho qua, hắn cũng không có ý định truy cứu việc bản thân bị dính líu vào.

“Thuốc do phủ tướng quân đưa tới rất tốt, ta đã hoàn toàn hồi phục.” Liễu Chẩm Thanh nói xong bèn thấy Hoắc Phong Liệt đứng lên, đoan chính hành lễ cảm tạ, y sửng sốt, sau đó nhanh chóng đứng dậy đáp lễ.

“Đa tạ ngươi đã xả thân cứu giúp, ta sẽ nhớ kỹ ân tình này.”

“Các ngươi đừng ghi hận ta là được, nếu không phải do ta dẫn hai đứa trẻ làm bậy thì cũng không đến mức gặp nguy hiểm như thế, chẳng qua ta chỉ cố bù đắp lỗi lầm của mình thôi.” Liễu Chẩm Thanh nói tới đây, giọng điệu đã chuyển thành hơi mất tự nhiên.

“Là do bọn chúng sai, Liễu công tử không cần tự trách.” Hoắc Phong Liệt lãnh đạm nói.

“Ta không tự trách nữa, vậy thì Hoắc tướng quân cũng khỏi cần nhớ ơn.” Liễu Chẩm Thanh thản nhiên nói.

“Sau khi ngươi mất trí nhớ, sao cứ như thay đổi thành một người khác thế. Nếu là ngươi của trước đây thì không phải lúc này nên lấy thân báo đáp mới đúng à. Vừa nãy còn tuyên bố muốn ăn thịt thiên nga cơ mà? Không định nhân cơ hội này cắn một miếng?” Hạ Lan trêu đùa.

Tần Dư ở bên cạnh cạn lời liếc xéo Hạ Lan một cái, nhưng ngoài miệng lại hùa theo: “Lúc nãy Liễu công tử giúp Hoắc tướng quân đính chính cũng đã coi như thật lòng biểu lộ, một lời của Hoắc tướng quân giá trị ngàn vàng, Liễu công tử có thể lớn mật nếm thử.”

Không ngờ người lạnh nhạt như Tần Dư cũng hùa theo Hạ Lan làm phản, mà lại còn dùng giọng điệu như đang giải quyết việc chung để nói ra lời chòng ghẹo.

Bầu không khí đang đứng đắn bỗng biến thành không đứng đắn, Liễu Chẩm Thanh cũng hơi 囧. Lúc nãy nói bừa thế nào cũng được, bây giờ nhiệt huyết đã lui bớt, thật sự không dám nghĩ lại vừa rồi mình đã làm gì. Y có cảm giác luân lý rối loạn, lẽ nào cứ phải xử tội công khai như thế mới được à?

Liễu Chẩm Thanh liếc Hoắc Phong Liệt một cái, ý bảo: ngươi không quản hai huynh đệ của ngươi à?

Tầm mắt của Hoắc Phong Liệt quét ngang qua, ám chỉ bọn họ một vừa hai phải thôi.

Nhưng hiển nhiên bọn họ không định bỏ qua chuyện thú vị như thế này, hai người một thì nhiệt tình dạt dào, một thì nghiêm trang, một chốc lại hỏi cảm giác gặp lại Hoắc Phong Liệt sau khi mất trí nhớ như thế nào, một chốc lại hỏi những lời lúc nãy thật sự chỉ vì chọc giận người khác thôi sao? Không còn ý gì khác?

Kết quả vẫn là một câu, có còn muốn gặm miếng thịt thiên nga này không?

Đại khái bởi vì mấy người đều là nam tử, hoặc là Liễu Tiêu Trúc trước kia quá thẳng thắn trước mặt họ, cho nên lúc nói lời này, không ai kiêng dè gì cả.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh không quen bọn họ.

Đối mặt với hai người phối hợp ăn ý, liên tục trêu chọc chờ xem kịch vui, Liễu Chẩm Thanh bèn nói thẳng: “Vẫn nghe nói quan hệ giữa Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ cũng thường thôi, nhưng theo ta thấy, hai người quả là huynh đệ tình thâm, cảm tình cực tốt.”

Lời này vừa nói ra đã như đánh thẳng vào bảy tấc(*), hai người kia nháy mắt im re, vẻ mặt vặn vẹo nhìn sang đối phương, như thể vừa mới nhận ra lúc nãy bọn họ ăn ý cỡ nào. Sau đó cả hai nhanh chóng quay đầu, thậm chí còn phải dịch cả chỗ ngồi ra xa một chút.

(*)Lấy ý từ việc đánh rắn thì đánh vào tấc thứ bảy, nghĩa là đánh vào điểm mấu chốt

Một câu đã khiến hai nam nhân vì ta mà gượng gạo, quá hay.

Liễu Chẩm Thanh vừa lòng nhìn bầu không khí xấu hổ chuyển từ chỗ mình sang bên người hai người kia, cực kỳ hả hê. Liễu Chẩm Thanh y không bao giờ là người chịu thiệt ngoài miệng, ngay từ đầu y đã nhìn ra hình thức ở chung của hai người này, làm dấy lên chiến hỏa còn chẳng phải chỉ là chuyện trong một giây hay sao?

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vừa mới ra tay dạy người một bài học xong thì đã thấy vẻ mặt của Hoắc Phong Liệt ngồi bên kia có kinh ngạc chợt lóe qua.

Liễu Chẩm Thanh không hiểu, y thầm nhủ có phải Hoắc Phong Liệt cũng nghĩ như hai người, rằng y vẫn còn lòng mang ý xấu không đấy?

Móa, thiết lập tính cách người theo đuổi điên cuồng không thể tẩy trắng được nữa rồi?

Liễu Chẩm Thanh chỉ đành nói: “Hiện giờ ta mất trí nhớ, không muốn gặm miếng thịt thiên nga nào. Chẳng qua trước đó ta thấy chưa chắc những gì mình làm là sai nên mới tự cho mình một lập trường thôi, hơn nữa ta sắp rời khỏi kinh thành, các vị không cần tò mò chuyện của ta.”

Nói tới đây, Liễu Chẩm Thanh còn chắp tay xin lỗi Hoắc Phong Liệt vì đã từng quấy rầy hắn.

Hoắc Phong Liệt ngược lại còn sửng sốt một lúc, ngay sau đó hắn bèn tỏ vẻ không sao, thật ra nguyên chủ cũng không tới mức gọi là quấy rầy, chỉ là chủ động đi thăm, tặng quà chào hỏi, trực tiếp bày tỏ tâm ý thôi.

Hoắc Phong Liệt không có ấn tượng gì về Liễu Tiêu Trúc, rốt cuộc lần nào hắn cũng chỉ vội vàng về một chuyến, thậm chí còn chưa nói chuyện tử tế nổi một câu, chỉ coi như quen mặt. Ngược lại những người xung quanh đều tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ với người dám can đảm quang minh chính đại theo đuổi hắn.

Mà Hoắc Phong Liệt lại có ấn tượng khắc sâu với Liễu Chẩm Thanh của hiện tại, cảm giác như có như không rất khó hình dung nên trước đó, khi Liễu Chẩm Thanh vừa mới bước vào trong quán rượu, hắn đã vô thức nhìn y, mà cũng vì hành vi đặc biệt này của hắn mới khiến Hạ Lan tò mò chạy xuống hóng chuyện.

Bởi vì có lời giải thích của Liễu Chẩm Thanh, Hạ Lan và Tần Dư mới thôi giằng co, Hạ Lan không nhịn được hỏi: “Sao đang êm đẹp mà lại phải rời khỏi kinh thành?”

“Nơi này không an toàn?” Tất nhiên Tần Dư sẽ liên tưởng tới chuyện trúng độc và bắt cóc.

Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, đáp: “Do ta mất trí nhớ nên muốn về quê nhìn xem có thể khôi phục ký ức hay không, hơn nữa ở quê nhà có chút chuyện buôn bán xảy ra vấn đề, vừa vặn đi xem giúp gia gia một chuyến, thuận tiện học tập đôi chút.”

Dù sao bọn họ không quen thân lắm, Liễu Chẩm Thanh đã nói vậy, hai người kia cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng Hoắc Phong Liệt lại nói: “Ngươi có thể chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chờ đại tẩu của ta trở về, tỷ ấy có thể xem giúp ngươi.”

Y đã cứu đôi long phượng thai kia, tất nhiên Lê Tinh Nhược sẽ giúp, nhưng sao Liễu Chẩm Thanh có thể bằng lòng gặp nàng. Gặp nhị cẩu đã khiến y áp lực lắm rồi, huống chi còn gặp một trong những người từng ràng buộc sâu sắc nhất với y.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Đã quyết định xong, sẽ không đổi ý.”

Rời xa bọn họ cũng được, mặc kệ cũng tốt, bắt đầu lại lần nữa cũng thế, nếu đã quyết định thì sẽ không đổi ý.

Hoắc Phong Liệt nhìn vẻ thoải mái của Liễu Chẩm Thanh, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào cứ là lạ.

“Từ từ, mấy ngày này mà ngươi muốn đi thì cũng không tiện lắm đâu.” Đột nhiên Hạ Lan lên tiếng.

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt nhìn Hạ Lan.

Cẩm Y Vệ vừa mới tiếp nhận quyền lực của quân hộ thành, lúc này bọn họ tới đây tụ họp là để ăn mừng.

Nhưng Hạ Lan không tiện nhiều lời, chỉ có thể nói: “Gần đây mà muốn ra khỏi thành thì thời gian nộp giấy tờ chờ xét duyệt sẽ rất lâu, dù sao kỳ thi mùa xuân sắp tới rồi.”

Liễu Chẩm Thanh đột ngột nhớ ra khoa cử năm xưa xảy ra chuyện, có người viết văn phê phán lão hoàng đế, gây nên một hồi ầm ĩ. Vì thế nên kỳ thi mùa xuân sau này đều điều tra thân phận của người ra vào kinh thành cực kỳ nghiêm khắc. Lúc này mà đi ra ngoài thì đúng thật là hơi phiền, chỉ sợ sẽ không đơn giản chút nào.

Ngay sau đó lại nghĩ tới chuyện giải quyết phản tặc hôm đại điển cày bừa vụ xuân mơ hồ kia.

Cảm xúc của Liễu Chẩm Thanh lắng xuống. Tình huống phiền toái như vậy, chắc chắn là lão gia tử sẽ không muốn làm cho rắc rối thêm, mà thân phận mới của y cũng không thể dùng ở kinh thành lúc này, lẽ nào chỉ có thể kéo dài thôi ư?

Tâm trạng của Liễu Chẩm Thanh thật sự rất giống như con chim nhỏ sắp được bay khỏi lồng giam, nhưng lại phải đợi thời gian thi hành án.

Hạ Lan thấy tâm trạng của Liễu Chẩm Thanh không tốt bèn nói: “Nếu ngươi sốt ruột thì để bọn ta sắp xếp giúp là được.”

Hạ Lan vừa dứt lời đã thấy Liễu Chẩm Thanh lộ ra vẻ tươi cười nhìn qua: “Có thể làm phiền các ngươi giúp không?”

Hạ Lan hào phóng vung tay lên, chỉ vào Hoắc Phong Liệt nói: “Chỉ cần một câu của hắn thôi.”

Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nhìn về phía Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt như do dự trong một chớp mắt, sau đó hắn gật đầu, nói: “Khi nào xuất phát, ta sẽ phái người đưa ngươi ra khỏi cổng thành.”

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Ta về thương lượng với gia gia, chắc là không quá ba ngày đâu.”

Hoắc Phong Liệt đồng ý.

—-----------------------------------

Tác giả nói: Nhị cẩu à, ngươi sẽ phải hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp