Trùng Sinh: Sau Khi Thế Gả Ta Thuần Phục Bệnh Kiều

Chương 6: Khăng khăng muốn nàng


1 năm

trướctiếp

Minh Nhiêu đã ngủ say, trong viện chính của Trần thị, Minh Vân đang khóc sướt mướt.

“Nương, Thái hậu thật sự chọn trúng con sao? Con không muốn gả cho hắn ta đâu!” Minh Vân hét lên.

Trần thị vẻ mặt u sầu: "Chọn ba nhà, một người trong đó là con, chỉ là không biết cuối cùng đã chọn ai thôi.”

Nhìn tình thế tối nay, chắc hẳn vẫn chưa xác định người được chọn, nếu không với cái tính tình sấm rền gió cuốn nói một không hai kia của Thái hậu thì giờ phút này thánh chỉ đã đưa tới rồi.

Trần thị nói: “An Bắc hầu trở mặt với Thái hậu, có lẽ là ý kiến của hai người trái ngược nhau.”

“Con mặc kệ, nương phải giúp con! Con không muốn gả cho tên khắc thê kia đâu!”

“Chuyện này không phải con nói không gả là không gả được.”

“Con và Tuấn lang lưỡng tình tương duyệt, chúng con đã hẹn ước cả đời bên nhau, cuộc đời này con gái không phải chàng ấy thì không gả!”

Trần thị bị nàng ta khóc nháo đến nỗi tâm phiền ý loạn, phí nhiều sức lực mới dỗ được nàng ta về phòng.

Con gái đi rồi, đóng cửa lại, Tín Quốc công mới dám đi ra từ phía sau bức bình phong, thả nhẹ bước chân, ngồi xuống đối diện Trần thị.

Trần thị không muốn phản ứng trượng phu yếu đuối của mình, bà ta trợn trắng mắt, đứng dậy đi cởi áo.

“Phu nhân… nàng có biện pháp gì không?” Tín Quốc công thấp thỏm hỏi.

Ông ta không phải cố ý trốn đi, thật sự là con gái quá biết làm ầm ĩ, ông ta lại không có biện pháp gì cả.

Trần thị tháo đồ trang sức xuống, lãnh đạm nói: “Biện pháp thiếp thân có thể nghĩ đến đó là mau chóng định ra việc hôn nhân cho Vân Nhi, sau đó thừa dịp thánh chỉ còn chưa hạ xuống, đi từ chối ân điển.”

Tín Quốc công nghe vậy thấy hơi sợ, do dự: “Làm thế… không tốt lắm nhỉ?”

Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, thánh chỉ ban ân sao có thể từ chối, nếu như Thiên tử tức giận, không phải Minh gia của ông ta sẽ phải hứng chịu tao ương hay sao?

Tín Quốc công từ trước đến nay là một kẻ yếu đuối, không có khí khái nam tử, cũng không có chủ kiến, vô cùng nhát gan.

“Có được hay không cũng chỉ còn một con đường này mà thôi.” Trần thị hận nhất là bộ dáng sợ hãi rụt rè của trượng phu: "Việc này ông đừng nhúng tay vào.”

Tín Quốc công nhẹ nhàng thở ra, ngơ ngơ gật đầu: "Được.”

Trần thị nhìn cây trâm hoa vàng trên bàn trang điểm, bỗng dưng lại nghĩ tới cảnh tượng lúc mới gặp Tần thị vào hai mươi năm trước.

Bà ta trầm mặc một lát, bỗng chốc cười lạnh: "Nhưng mà sợ là thứ nữ kia của ông phải chịu uất ức rồi.”

Tín Quốc công kinh ngạc ngẩng đầu, há miệng thở dốc: "Minh, Minh Nhiêu?”

“Sao nào? Lão gia luyến tiếc ư?” Trần thị trào phúng cười một tiếng: "Chỉ là nhường hôn sự của nó cho Vân Nhi mà thôi, chứ có phải muốn mạng của nó đâu.”

Tín Quốc công há hốc miệng, một lúc lâu sau cũng nói không nên lời. Trong mắt ông ta hiện lên vẻ giãy giụa, im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lắc đầu.

“Nghe lời phu nhân.”



Sáng sớm hôm sau, Minh Nhiêu mới vừa dậy Vương ma ma trong viện Trần thị đã tới mời Minh Nhiêu qua đó.

Vào trong phòng, Tín Quốc công cùng với phu nhân và ái nữ đang cùng nhau dùng bữa sáng.

Minh Nhiêu giấu tay phải vẫn còn vết máu vào trong tay áo, quy củ hành lễ.

Trần thị nhiệt tình tiếp đón nàng ngồi xuống, cùng nhau dùng bữa.

Minh Vân cứ hễ nhìn thấy Minh Nhiêu là không thoải mái, cơm chưa ăn được hai miếng đã thở phì phì chạy ra ngoài. Tín Quốc công có lẽ là thẹn trong lòng, từ sau khi Minh Nhiêu kêu ông ta một tiếng “phụ thân” liền đứng ngồi không yên, chưa ăn được mấy miếng cũng buông đũa, bỏ trốn mất dạng.

Minh Nhiêu không có tâm trạng ăn uống, thấy người cũng đã đi gần hết rồi, nàng đưa mắt nhìn Trần thị.

“Mẫu thân là vì chuyện của tỷ tỷ nên mới gọi con tới đúng không?”

Thiếu nữ có một đôi mắt trong suốt sáng ngời, hàng lông mi cong vút, trong con ngươi nhạt màu có vài tia sáng ẩn hiện.

Một gương mặt rất giống với dung mạo của Tần thị, lại lộ ra biểu tình kiều mị mà Tần thị tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra.

“Mẫu thân?”

Đôi mắt đào hoa của thiếu nữ hơi cong lên, mặc dù chỉ là mỉm cười theo phép lịch sự, nhưng cũng như một cọng lông chim khẽ chạm vào trái tim con người.

Trần thị lấy lại tinh thần: "Xem ra con đã suy nghĩ xong rồi.”

Minh Nhiêu gật đầu, lại lắc đầu.

“Tỷ tỷ cần mối hôn sự này, con có thể cho, nhưng… con được lợi ích gì?”

Ánh mắt của thiếu nữ trong sáng, hồn nhiên, một đôi mắt đào hoa sáng trong nhìn thẳng vào bà ta.

“...”

Minh Nhiêu nói ra kế hoạch mà nàng đã nghĩ đến từ lâu.

“Chỉ cần người đồng ý, những chuyện khác con sẽ giải quyết xong hết.”



Sau giờ ngọ, Minh Trác Tích đến viện của Minh Nhiêu, nhìn nàng sai sử người hầu trong viện Trần thị khuân vác đồ vật vào trong viện của nàng, "phụt” một tiếng bật cười.

Chắp tay sau lưng đủng đỉnh đi đến bên cạnh muội muội đang bận đến nỗi chân không chạm đất, hắn dùng cánh tay huých nàng một cái: “Tiểu nha đầu, mới một năm không gặp đã có thể moi được đồ trong tay mẹ ta rồi? Thật sự làm ca ca lau mắt mà nhìn đó nha.”

Minh Nhiêu không rảnh để ý đến hắn, phân phó bà tử: “Cẩn thận một chút, đều là đồ làm bằng ngọc đó.”

Minh Trác Tích vui vẻ vô cùng.

Sau giờ ngọ hắn đi thỉnh an Trần thị, Trần thị còn đang giận dỗi nên ngay cả gặp mặt hắn cũng không muốn.

Sau khi nghe ngóng mới biết, Minh Nhiêu đã nhường chuyện hôn sự lại cho Minh Vân, nhưng với điều kiện là Trần thị cũng phải nhả hết số của hồi môn năm đó bà ta cắt xén của Tần thị ra.

Trần thị lúc này đây đã hạ quyết tâm muốn nắm được mối hôn sự này ở trong tay, cũng là hy vọng việc này có thể mau chóng hoàn toàn giải quyết xong, vì Minh Vân, cho dù có ngàn vạn không muốn nhưng bà ta cũng không thể làm chuyện gì khiến Minh Nhiêu phật lòng mà đổi ý.

Mấy năm nay gia nghiệp của phủ Tín Quốc công phát triển không ngừng, trong đó không thể thiếu được sự sắp xếp gọn gàng ngăn nắp của Trần thị, Trần thị giỏi về kinh doanh, còn chưa có người nào có thể chiếm được tiện nghi từ chỗ bà ta đâu.

“Bây giờ vì giúp Minh Vân, nương của ta đúng là hạ vốn gốc rồi, chậc chậc. Nhưng mà muội chỉ cần lấy lại đồ vật của Tần di nương thôi sao? Không lấy thêm chút đồ đạc gì khác à?” Minh Trác Tích đáng tiếc nói: "Muội vẫn còn non lắm, cơ hội ngàn năm có một đó mà không biết tranh thủ gì cả…”

“Đó là mẹ ruột của huynh đó, tại sao huynh lại còn hướng khuỷu tay ra ngoài nữa vậy hả?”

“Nhị ca của muội đây là giúp lý không giúp thân, hơn nữa, mấy năm nay ta ở Lương Châu nên dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng thân thiết hơn.” Minh Trác Tích thu lại dáng vẻ vui đùa, mím môi: “Nhà này không ai thương muội, ta cũng không thể để muội ở trong nhà mình mà còn phải chịu uất ức được.”

“Hôm đó ta nghe nương và Vương ma ma nói chuyện, bà ấy không hy vọng chuyện này bị làm lớn lên, bà ấy nói ban đầu hôn sự của muội và Vương Tuấn Dương chỉ có người của Minh gia,Vương gia và biểu dì của muội biết, trước mắt lén lút thay đổi, thần không biết quỷ không hay, không ai biết trước kia Vương Tuấn Dương với muội từng có liên quan gì đến nhau.”

“Muội giải quyết cho tốt chuyện của Lương Châu bên kia, lúc ấy Vương gia sẽ nói năng thận trọng hơn nữa, sẽ không dám nhắc đến muội dù chỉ là một chữ.”

Minh Nhiêu đi vào buồng trong, bê một cái hộp gỗ ra ngoài.

Minh Trác Tích vội theo sau, lải nhải bên tai nàng: “Sau này người khác hỏi tới chỉ biết rằng Minh Vân và Vương Tuấn Dương là một đôi, không còn có chút dấu vết nào của muội lưu lại, để cho bọn họ được toại nguyện dễ dàng như vậy, muội không ấm ức sao?”

“Uất ức, nhưng cũng nhẹ nhàng hẳn ra, như trút được gánh nặng vậy.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Minh Nhiêu nghiêm túc: "Vứt đi được một cái túi rách thì nên vui vẻ mới phải chứ.”

Nói xong liền tiếp tục bận rộn trong ngoài sửa sang lại đồ vật, chỉ còn Minh Trác Tích một mình sững người tại chỗ.

Hóa ra nàng thật sự không để bụng.

Minh Trác Tích nhẹ nhàng thở ra.

“Muội đã sớm không còn tình cảm vấn vương gì với Vương Tuấn Dương nữa rồi, thế nên cũng không cảm thấy đáng tiếc. Huống hồ…” Minh Nhiêu nhìn lá thư trong tay, lẩm bẩm tự nói: "...việc này còn chưa xong đâu.”

“Nhị ca, huynh giúp muội đi đưa một lá thư đi, muội muốn đi gặp một người.”



Minh Trác Tích dẫn theo tên sai vặt ra ngoài.

Trong tay hắn cầm hai bức thư, đều giao cho tiểu nhị của Túy Hương các.

Túy Hương các ngoài việc kinh doanh phục vụ thực khách ra, nhà bọn họ cũng làm người giang hồ.

Minh Trác Tích không quá rõ nội tình trong Túy Hương các, nhưng muội muội bảo hắn mang thư đưa đến đây, biết trong lòng nàng đã có tính toán rồi thế nên không buồn lo vô cớ nữa.

Hắn chân trước vừa mới bước qua Túy Hương các, quẹo vào ngõ nhỏ, liền đột nhiên rút bảo kiếm bên hông ra, bay lên cây, tung một kiếm mạnh mẽ chém đứt nhánh cây.

Cành lá sum xuê, bên trong có hai người bịt mặt hành tung lén lút đang ẩn nấp.

Ba người xoay người nhảy xuống đất, không khí giương cung bạt kiếm.

Ánh mắt của Minh Trác Tích dần chứa đầy sát khí, nâng kiếm chỉ vào hai người bịt mặt kia: "Các hạ là ai, tại sao lại theo dõi ta?”

Sau khi ra khỏi Minh phủ hắn đã phát hiện có người theo dõi hắn, từ lúc ấy hắn vẫn luôn cảnh giác, hai người kia trước sau vẫn chưa từng lộ diện.

Vì mang theo thư của Minh Nhiêu nên hắn không tiện động thủ, bây giờ chuyện đã xong, hắn mới ép hai người kia ra ngoài.

Là người nào muốn theo dõi hắn?

Chức vị của hắn ở trong quân không cao, tuy vẫn luôn cống hiến cho An Bắc hầu, nhưng hắn không phải tâm phúc của Hầu gia, ở chỗ hắn cũng không có bí mật gì quan trọng cả.

Nếu như bọn họ đã theo dõi hắn, khó đảm bảo bọn họ sẽ không theo dõi người nhà của hắn.

Nghĩ vậy, ánh mắt của Minh Trác Tích càng lạnh hơn, xuống tay không hề lưu tình.

Hai người bịt mặt kia đỡ lấy sát chiêu, bọn họ liếc nhau một cái, không trả lời, cũng không ham chiến, nhanh chóng đã thoát thân rời đi.



Phủ An Bắc hầu.

Thời điểm Lưu Đại Bảo đi theo một hộ vệ mặc áo giáp bước vào sân, Mạnh Cửu Tri đang đứng giữa sân, hơi cúi đầu, đang nói chuyện với hai người bịt mặt đang quỳ một gối dưới đất.

“Chủ tử tâm trạng không tốt, việc này ta giấu thay các ngươi trước.” Mạnh Cửu Tri hận sắt không thành thép nói: "Đừng có nhìn chằm chằm Minh Phó úy, tính cảnh giác của hắn rất mạnh, ngay cả ta cũng không dám nói sẽ không bị hắn phát hiện, các ngươi trốn hắn xa một chút.”

“Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không được để sót.” Mạnh Cửu Tri nói với một nam tử che mặt trong đó: "Ngươi đừng đi, bảo A Thanh đi, nữ tử hành động sẽ tiện hơn.”

Hai người bịt mặt lui ra, hộ vệ dẫn một thằng nhóc đi tới.

Mạnh Cửu Tri vừa thấy liền ngơ ngẩn.

“Ngươi là thằng nhóc ngày đó…”

Lưu Đại Bảo “phịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu một cái vang dội. Giọng nói của nó thanh thúy: "Đa tạ ân cứu mạng của quan lão gia.”

Trẻ con là ngay thật nhất, dập đầu cồm cộp xuống đất, không có chút hàm hồ nào.

Mạnh Cửu Tri bị từng tiếng dập đầu này làm cho thái dương đau nhức, hắn ta giơ tay lệnh người nâng thằng nhóc kia lên.

Quan sát kỹ lưỡng tay chân của đứa nhỏ, thấy nó đã thay một bộ quần áo sạch sẽ mới, vết thương trên tay cũng đã được băng bó lại, vừa lòng gật gật đầu.

Ngày hôm đó cứu đứa nhỏ này cũng là ngẫu nhiên, nếu đã mang người trở về thì đó là duyên phận. Chủ tử ném người cho hắn ta, hắn ta đương nhiên phải quản, nhưng Mạnh Cửu Tri không có kinh nghiệm nuôi dưỡng chăm sóc trẻ con, thế nên chỉ có thể giao nó cho một thủ hạ có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ.

Hộ vệ tên là Triệu Tiềm, là người mấy năm trước được Mạnh Cửu Tri cứu về. Triệu Tiềm từng có một đệ đệ, sau này bất hạnh chết non, chuyện chăm nom trẻ con hắn có kinh nghiệm nên Mạnh Cửu Tri yên tâm thoải mái làm một chưởng quầy rảnh rỗi*.

(*) Nghĩa là ai đó yêu cầu người khác làm việc nhưng bản thân không làm gì.

Triệu Tiềm đẩy người lên phía trước một chút: "Mạnh tướng quân, nó ầm ĩ nói nhất định phải báo ân.”

Mấy ngày nay thằng nhóc này ăn được uống được nên đầy đặn hơn không ít, cái cằm gầy trơ xương ban đầu cũng dần có chút thịt, quá trình chăm sóc trẻ nhỏ tuy Mạnh Cửu Tri không tham dự nhiều ít, nhưng lúc này thế nhưng cũng có chút cảm giác thành tựu.

Việc báo ân này đã không phải lần đầu tiên Lưu Đại Bảo nói thế rồi.

“Lão gia xin ngài minh giám, tuy ta còn nhỏ, nhưng có thể chịu khổ! Ban đầu lúc còn ở nhà, mỗi ngày chưa đến giờ Mão* ta đã thức dậy lên núi nhặt củi, nhóm lửa nấu cơm nuôi heo nuôi ta cái gì ta cũng biết, hơn nữa ta ăn ít, tay chân cần mẫn, sẽ không mang tới phiền toái cho ngài đâu.”

(*) Giờ Mão: khoảng thời gian từ 5h00 – 7h00 sáng.

Lưu Đại Bảo tránh khỏi cánh tay của Triệu Tiềm, lại quỳ xuống.

“Ngài kêu ta ở đâu ta sẽ ở đó, nhất định không chạy loạn, sẽ không gây hoạ, xin ngài cho ta một cơ hội báo ân! Xin ngài cho ta lưu lại nơi này! Cái gì ta cũng biết làm hết!”

Đôi mắt của thằng nhóc đen nhánh, thời điểm nhìn Mạnh Cửu Tri trong mắt như lấp lánh ánh sáng, ánh sáng kia vô cùng lóa mắt. Hắn quỳ thẳng tắp, mặc dù đang van xin, nhưng lưng lại chưa từng cong, thẳng như tùng bách, cứng cỏi, ngoan cường.

Không hiểu sao Mạnh Cửu Tri lại nhớ tới ngày ấy, thằng nhóc này bị người ta vứt bỏ trong hố sâu, đưa mắt nhìn phương hướng cha mẹ rời đi, đôi mắt như phủ đầy bụi.

Mạnh Cửu Tri không làm chủ được, chỉ có thể mang người đi gặp An Bắc hầu một lần nữa.

Trong thư phòng có người đang nói chuyện, Mạnh Cửu Tri canh giữ ở cửa, không đi vào.

“Chủ tử đang tiếp khách, phải chờ một chút.” Mạnh Cửu Tri giải thích nói.

Lưu Đại Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn như quả nhỏ, ngậm chặt miệng, gật đầu.

Ngoan quá… Mạnh Cửu Tri nghĩ.



“Xin ngài suy nghĩ lại ạ.”

“Bản hầu không thành hôn, Thái hậu sẽ không bỏ qua.”

“Nhưng ngài cưới một thứ nữ thì Thái hậu sẽ bỏ qua sao?”

“Chuyện mà bản hầu đã quyết định, thì cho dù có là Hoàng đế thì cũng không thể nhúng tay chỉ trỏ. Thái hậu? Bà ta thật coi mình là Nữ hoàng hay sao.”

“Nếu ngài cứ khăng khăng làm như thế, chỉ sợ vị cô nương kia sẽ phải chịu ấm ức.”

Ngu Nghiên trầm mặc một hồi: "Ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”

Đối phương nói: “Ý của tại hạ là cô nương kia sẽ cảm thấy ấm ức.”

“Gả cho ta còn ấm ức cái gì?” Giọng nam nhân lộ vẻ không vui, một bộ không ai được xía vào: "Không cần nói nữa, cứ làm theo lời ta phân phó là được.”

Đối phương cũng im lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ than thở: “Vâng.”

“...”

Tiếng nói chuyện từ trong phòng truyền ra ngoài.

Mạnh Cửu Tri cúi đầu nhìn thằng nhóc dưới chân.

Lưu Đại Bảo hai ngón trỏ lấp kín hai lỗ tai, đôi mắt tò mò nhìn khắp căn phòng rộng rãi khí thế, thấy hắn ta nhìn qua, thằng nhóc mờ mịt chớp mắt, nhe răng cười với Mạnh Cửu Tri.

Trong mắt Mạnh Cửu Tri cũng nổi lên ý cười.

Thật lanh lợi.

Nhưng nghĩ đến phải ở trong hoàn cảnh như thế nào mới khiến một người có tính cách làm người thích như vậy, nụ cười của hắn lại nhạt dần.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa mở, một thanh niên mặc bạch y dáng người cao ráo thẳng tắp đi ra từ bên trong.

Mạnh Cửu Tri chắp tay lại: "Bùi công tử.”

Bùi Sóc cười gật đầu, lại quay đầu lại nhìn phòng trong một cái, vừa phe phẩy quạt xếp, vừa khóe miệng đầy ý cười mà đi ra ngoài.

“Chủ tử nhà ngươi lúc nào cũng cho ta đề khó.”

“Công tử đi thong thả.”

Mạnh Cửu Tri nhìn theo thanh niên đi xa, chưa vào phòng ngay mà là đứng ở ngoài cửa bẩm báo.

Ngu Nghiên vừa mới bị Bùi Sóc làm cho khó chịu, trong lòng đúng lúc đang bực bội, hắn đi tới cửa, lười biếng dựa vào khung cửa, từ trên cao nhìn xuống nhìn thằng nhóc con kia.

“Muốn làm gì?”

Lưu Đại Bảo tai không nghe thấy gì, chỉ ngây ngốc nhìn nam nhân uy vũ trước mặt. Nó chưa bao giờ gặp được người nào uy phong như thế này, không chỉ uy phong lẫm lẫm, gương mặt kia cũng vô cùng đẹp.

Mạnh Cửu Tri kéo tay nó ra, nó mới lấy lại tinh thần, lại quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái, lại nói một lần lý do mà nó đến.

Ngu Nghiên nghe xong sắc mặt nhàn nhạt, không có gì xúc động.

Muốn ở lại thì ở lại đi, coi như là nuôi thêm một con chó con.

“Dẫn nó đi sắp xếp, rồi tìm cho nó ít việc để nó làm.” Nam nhân lạnh nhạt nói xong, lướt qua bọn họ rời đi.



Ba ngày sau, Mạnh Cửu Tri đang báo cáo công tác trong thư phòng, vừa mới há miệng thở dốc, trong viện đã truyền đến giọng nói vang dội của Lưu Đại Bảo.

“Mạnh thúc thúc! Người trong lòng của thúc bị người ta gây khó dễ rồi!”

Lưu Đại Bảo không biết Mạnh Cửu Tri ở trong căn phòng nào, thế nên nó vừa chạy xung quanh vừa hét to với không khí.

Mạnh Cửu Tri: “...?”

Ngu Nghiên ngẩng đầu lên từ trong sách: "Người trong lòng?”

Mạnh Cửu Tri mồ hôi lạnh như mưa.

“Ngươi tìm cho nó việc gì vậy?”

Mạnh Cửu Tri nuốt nước bọt: "Hỗ, hỗ trợ để… để ý đến Minh gia.”

Ngu Nghiên bỗng chốc đứng lên, lướt qua hắn ta đi ra ngoài cửa.

“Nàng bị một đám người vạm vỡ ghê gớm vây quanh, thúc mau đi cứu nàng đi!!” Lưu Đại Bảo kêu đến nỗi tê tâm liệt phế.

Ngu Nghiên hai bước đã đến phía sau Lưu Đại Bảo, một bàn tay túm cổ áo nhóc con, xoay người nó lại, hướng mặt nó về phía hắn.

“Ngươi nói ai gặp phiền toái?”

“Người trong lòng của Mạnh thúc thúc, là một tỷ tỷ rất xinh đẹp, tỷ ấy bị người ta chặn đường rồi!”

Mạnh Cửu Tri: “.........”

Không phải như vậy đâu, hắn ta có thể giải thích.

Ngu Nghiên buông Lưu Đại Bảo ra, cười như không cười liếc Mạnh Cửu Tri một cái.

“Người trong lòng của ngươi cơ à.”

“Phịch” một tiếng, Mạnh Cửu Tri quỳ xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp