Phía Nam Tĩnh Lặng

Chương 8


1 năm

trướctiếp

Thương Tễ khép chặt hai cánh tay, đem Tịnh Lâm bế lên. Tấm lưng hắn gầy yếu nhưng cơ bắp lại mạnh mẽ theo từng cử động, giống như một con thú ẩn mình trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể vồ đến tổn thương con người, dường như chỉ cần hơi nghiêng tai là có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn.

Tông Âm tiến vào thăm dò, hắn hóa thành người, thân hình cao lớn, khiến cho một tia sáng mỏng manh chiếu vào cũng bị ngăn lại ở bên ngoài. Hắn đắm chìm trong một vài hồi ức, mang theo sự tìm tòi, ánh mắt phỏng đoán nhìn về phía Thương Tễ.

"Ngươi là ai?" Tông Âm hỏi.

Thương Tễ bị uy áp của Tông Âm đè nén kích thích khiến linh hải bất ổn, khí tức của hải giao tràn ngập xung quanh, đem hắn giam vào trong một cái sừng chật hẹp, không cách nào trốn thoát được. Nhưng hắn cũng không muốn chạy trốn, hắn là một loại cực kỳ tham lam, sợ hãi kích thích dục vọng của hắn lần thứ hai thức tỉnh, sâu trong nội tâm hắn, cất giấu ham muốn cắn nuốt như vực sâu không đáy.

Thương Tễ không trả lời, hắn đè gáy Tịnh Lâm lại, đem mặt Tịnh Lâm vùi vào hõm cổ của mình. Việc này giờ đối với hắn dễ như ăn cháo, thậm chí hắn chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gẫy eo của Tịnh Lâm. Sự bất mãn của hắn được phát tiết trong ánh mắt, hắn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tông Âm, phảng phất như chữ "cút" đã được hắn bộc lộ ra toàn bộ.

"Tông Âm", Phù Lê ở phía sau lên tiếng than thở: "Ngươi thấy rồi đấy, đây không phải là vật gây tai họa, chỉ là một con cá chép gấm mới tu thành hình người thôi. Ngươi còn muốn làm gì?"

"Không đúng." Tông Âm nói: "Ngươi nói hắn là cá chép gấm, ta đã thấy dưới cổ hắn có vảy ngược. Thế gian có ngàn vạn vật, chỉ có rồng mới có được vảy ngược, hắn căn bản không phải cá."

Hiện nay trên trời dưới đất ba ngàn giới, từ lâu đã không còn Thương Long cùng Phượng Hoàng. Hải giao đã khổ tu suốt mấy trăm năm, cũng chậm chạp không thấy Long Môn hiện thân, Tông Âm không có cửa để nhảy qua, cho nên vẫn luôn phải khuất phục dưới Đông Hải, không được tiến vào Cửu Thiên cảnh. Chính vì thế hắn tin chắc mình không có nhìn lầm. Nhưng cũng có khả năng Thương Tễ vừa sinh ra đã kỳ quái, nhìn nguyên thân của hắn, ngay cả linh hải của hắn cũng mang hình dáng cá chép gấm, cả người không tìm thấy nửa điểm dáng dấp của rồng. Quan trọng nhất là, ánh mắt của hắn mang sát ý điên cuồng, hiển nhiên là không chịu theo lẽ thường định luận, không tuân theo quy tắc của thiên địa, là yêu quái chưa đặt chân vào trần thế.

Kỳ quái.

Tông Âm không nhịn được tiến gần hơn một bước.

Quá kỳ quái.

"Tông Âm!" Phù Lê kịp thời kéo cánh tay Tông Âm lại: "Ngươi sao có thể đến gần hắn? Ngươi quên bản thân mình là gì rồi sao. Ngươi nhìn cẩn thận lại một chút, hắn bất quá chỉ là một con cá chép gấm mà thôi. Sân viện này linh khí tắc nghẽn, trong phòng lại như vậy, ngươi gần thêm bước nữa, hắn sẽ không chịu nổi uy thế ngập trời của ngươi, sẽ bạo thể mà chết. Ngươi cùng hắn không thù không oán, hà tất phải tổn thương vô tội!"

"Nếu thật là con cá chép gấm, ngươi cần gì phải che giấu như vậy?" Tông Âm vững vàng nói.

"Ta và hắn có chút duyên phận từ kiếp trước, chỉ muốn giúp đỡ hắn một chút mà thôi. Ngươi biết bây giờ Phân giới ty giám sát nghiêm ngặt, việc ta trợ giúp hắn nếu bị người cáo trạng lên, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng dù sao cũng là đi ngược lại thiên luật, không phù hợp với quy định của Cửu Thiên cảnh." Phù Lê thấy thần sắc Tông Âm khó đoán, nặng nề than một tiếng, mặt lộ vẻ do dự, chỉ nói: "Ngươi cũng biết ta từng ở dưới trướng Lâm Tùng Quân, mà quân thượng hận nhất chính là Lâm Tùng Quân. Ta mấy trăm năm qua không muốn làm việc gì khiến quân thượng không vui, sợ rằng lại khiến người chán ghét, đương nhiên phải cẩn thận một chút. Chuyện hôm nay, ngươi không thể nể tình nghĩa nhiều năm, hiểu cho ta một chút sao?"

Phù Lê đã chưởng chức Tham Ly thần, thiên tượng của phương bắc do nàng tận sức quản lý. Chim ngũ sắc sinh ra sau Phượng Hoàng, là năm đó do quân phụ đích thân khâm điểm, cùng hải giao Tông Âm bất đồng, Phù Lê là chân chính được Cửu Thiên cảnh sắc phong thần tiên, nghiêm túc mà nói nàng so với Tông Âm cao hơn một bậc. Nhưng đúng như nàng nói, mọi người đều biết, khi nàng còn là chim non vẫn luôn ngủ trong lòng bàn tay Lâm Tùng Quân, lúc đó rễ cây Tham Ly bị hao tổn, nàng liền lớn lên dưới trướng Lâm Tùng Quân, là Lâm Tùng Quân nuôi lớn chim thần, bởi vậy sau khi Lâm Tùng Quân phạm vào tội nghịch thiên, nàng cũng từng phải vào truy hồn ngục, chịu qua sự  tra hỏi của quân thượng. Cuối cùng truy hồn ngục kết án mọi chuyện là do một mình Lâm Tùng Quân gây nên, nàng mới giữ được mạng sống, cũng vì vậy mà mất hết vinh quang của Cửu Thiên cảnh, không còn như trước.

Tông Âm thấy nàng không giống như nói dối, lại nhìn nhìn Thương Tễ. Hắn vốn hoài nghi Phù Lê đang che giấu người nào đó không thể nhân nhượng, nhưng hắn quả thật chưa từng gặp Thương Tễ bao giờ. Thương Tễ mặc dù có điểm hung ác, nhưng cũng chưa từng phạm sai lầm.

Trừ bỏ khối nghịch lân kia.

"Ngươi đem hắn giấu ở nơi này sợ là không phải chỉ giúp một lần thôi đâu. Thương Long đã ngàn năm không xuất hiện, thời cơ hóa long lại càng khó cầu, ta đã tìm mấy trăm năm mà không được, ngươi thu hắn, chỉ sợ là do hắn có điều khác biệt. Ta biết ngươi đối với án của Lâm Tùng Quân tâm tình u sầu, một lòng muốn thỉnh cầu lại sự trong sạch cho y. Nhưng ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, Phù Lê, ngươi tận mắt nhìn thấy, Yết Tuyền kiếm tại phật tiền đã chém xuống đầu quân phụ, Vân Gian Thập Tam Giáp bị hủy diệt, thây chất thành núi, nhiễm đỏ Cửu Thiên. Mặc dù trước đây Lâm Tùng Quân là người tốt, nhưng sau trận này, y đã rơi vào ma đạo, chết cũng không hết tội. Ngươi không nên mang lòng khúc mắc với quân thượng, mưu toan có thể dựa vào một Thương Long để xoay chuyển càn khôn."

"Ta nào dám như thế!" Phù Lê hoảng sợ lên tiếng, cả kinh nói: "Ngươi sao có thể phỏng đoán một tấm lòng trung của ta như thế? Toàn bộ tính mạng của bầy điểu thú cây Tham Ly đều đặt ở đây, ta nếu như có tâm mưu nghịch, vậy ta còn mặt mũi nào mà trở về cây Tham Ly nữa. Nếu ngươi không tin ta, cứ việc đem ta giao lên trên, dù sao ta cũng đã từng vào truy hồn ngục, còn gì phải sợ nữa sao?"

Tông Âm rốt cục cũng lui về phía sau, tránh người đi. Hắn nói, "Hôm nay ta có thể vờ như không biết, nhưng yêu vật này không thể lưu lại bên bờ Đông Hải được nữa. Nếu ngươi muốn trợ giúp hắn, thì phải dẫn hắn vào chính đạo. Ta thấy bản tính hắn phóng túng khó thuần, nếu bước vào con đường sai lầm, nhất định sẽ trở thành một mối tai họa. Ngươi dẫn hắn đi đi."

Phù Lê mặt trầm như nước, nâng tay tạ lễ. Thương Tễ đang muốn đứng lên, lại nghe Tông Âm chuyển đề tài.

"Hắn có thể đi theo ngươi, nhưng người trong ngực hắn phải lưu lại."

Ánh mắt Thương Tễ khẽ động, giọng khàn khàn: "Đừng hòng, người của ta, dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi?"

"Là người của ngươi, hay là lương thực của ngươi?" Tông Âm nói.

Thương Tễ hơi ngưng lại, ôm chặt Tịnh Lâm. Tông Âm bất động tại chỗ, lại vững vàng khống chế ở lối ra. Phù Lê cảm thấy không ổn, đang muốn nói tiếp, thì Tông Âm lại liếc mắt qua.

"Một con cá ta còn có thể hiểu được, nhưng một con người cũng như vậy, thì là duyên cớ gì? Lẽ nào người này cùng ngươi cũng có chút tiền duyên sao? Dưới cây Tham Ly tách biệt người phàm, ngươi dù nghĩ muốn có, sợ là cũng không dễ dàng có được. Ta đã cho phép ngươi mang hắn rời đi, lưu lại một người lại không được sao?"

Phù Lê không hề có phản ứng gì, chỉ nhìn Thương Tễ vài lần, nói: "Nếu thật là một người, để lại cho ngươi có gì khó? Nhưng y vốn là từ cục đá tạo thành, trông giống con người mà thôi. Tên ngốc, không cần phải che giấu, cho đại nhân nhìn một cái cũng không sao."

"Không được." Thương Tễ cúi đầu vùi vào tóc Tịnh Lâm, bộ dạng rất trân trọng, "Đồ vật của ta, không mượn người khác xem xét. Hắn nếu yêu thích cái túi da này, nhất định phải cướp đoạt, ta không đánh lại hắn."

"Không cần phải che giấu, ta xưa nay không tin tình ái." Tông Âm nói.

Thương Tễ cười lạnh: "Ngươi hôm nay ỷ vào địa vị tu vi, nhiều lần chỉ trích ta, không sợ tương lai ta với ngươi gặp lại, kết thành oán cũ sao. Ta bất quá là yêu thích một tảng đá, ngươi cũng phải cưỡng ép muốn nhìn, thần tiên luôn hành sự như vậy, vô lễ như vậy sao?"

"Ta không muốn cùng ngươi đấu khẩu" Tông Âm nói: "Mau đem người ra."

Thương Tễ vén tóc bên sườn mặt Tịnh Lâm lên, mơ hồ lộ ra một khuôn mặt, Tông Âm chỉ có thể nhìn thấy đường nét khái quát, nhưng người này da trắng hơn tuyết, trắng đến không có nét diễm lệ của người sống, khiến người ta khó mà thân cận được. Thương Tễ ôm chặt lưng Tịnh Lâm, thời gian một khắc tựa như dài đằng đẵng, gần như phải tin đây là một người chết. Bởi vì Tịnh Lâm chếch gối đầu, không nhúc nhích, mặc người khác có làm gì y. Cả người y không chút độ ấm, dù cho cảm thấy mềm mại nhưng dần dần lại hóa thành lạnh lẽo cứng rắn, da thịt giống như sứ trắng mịn, nhưng lại không có khí tức của người sống.

Ngực Thương Tễ không tự chủ được đập dồn dập, hắn vừa sợ vừa nghĩ, Tịnh Lâm rốt cuộc đã tỉnh lại chưa, hay là đã chết thật rồi?

Phù Lê tiến lên một bước, khàn giọng nói: "Tảng đá mà ngươi cũng muốn sao? Để tảng đá này cho tên ngốc kia chơi, cho hắn không đi nhiễu loạn trần thế, cũng không được sao?"

Tông Âm thấy nàng phẫn nộ đến muốn khóc, không khỏi trầm mặc không nói. Hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng không nói lại được Phù Lê. Hắn nhìn chằm chằm Thương Tễ trong chốc lát, rốt cuộc nói: "Việc nằm trong chức trách, thứ lỗi. Các ngươi đi đi."

Nhưng trong lòng Phù Lê vẫn còn chưa thả lỏng, nàng biết rõ cách làm người của Tông Âm, chuyện hôm nay nhất định sẽ khiến hắn nảy sinh lòng nghi ngờ, chỉ là không tiện làm khó, mà sẽ ở trong tối lén lút điều tra mọi chuyện. Nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu ở lại lâu hơn, sẽ khiến những người không liên quan cũng khó có thể thoát thân.

"Ta sẽ mang cả sân viện này đi, không để lại một dấu vết, ngươi cũng đừng gây khó dễ nữa." Phù Lê thương lượng.

Tông Âm hơi gật đầu, lùi lại vài bước, hóa thành giao long, ở trong không trung nói với Thương Tễ: "Ngươi trời sinh vảy ngược, ta không biết nguyên do, đoán rằng thời điểm hóa rồng cách ngươi cũng không xa. Ngươi tự lo lấy, bằng không ngày sau gặp lại, nhất định sẽ là một hồi gió tanh mưa máu."

Thương Tễ cũng không thèm nhìn hắn, không biết là nghe lọt được bao nhiêu. Tông Âm vừa đi, Phù Lê liền bước nhanh về phía trước, nhìn về Tịnh Lâm, sợ hãi không thôi.

"Cửu ca?"

Tịnh Lâm mi gian hơi nhíu, mở mắt ho ra máu. Hơi thở y vô cùng mỏng manh, ngực lại một lần nữa phập phồng, sự lạnh lẽo cũng chầm chậm rút đi.

Không nghĩ mới qua trăm năm mà thôi, năm đó hắn ta còn là con tiểu xà nghịch nước dưới trướng y, nay đã có uy thế như vậy, chấn động đến mức khiến y suýt nữa lộ ra sơ sót.

Thương Tễ bắt gặp ánh mắt Tịnh Lâm, hắn không kịp điều chỉnh, hắn thấy trong ánh mắt Tịnh Lâm là vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn đến mức khiến hắn phải sợ hãi trong lòng. Nhưng y có đôi mắt này thật tốt biết mấy, hàm chứa lãnh ý chính là điều tạo nên sự sắc bén, không sợ trời đất. Chỉ khi nào cười lên, mới có vẻ nhẹ nhàng thư lãng. Hắn cứ việc đem ý cười tràn đầy trong ánh mắt, trở nên vừa tha thiết lại chân thành, cầm lấy tay Tịnh Lâm, nắm lại trong lòng bàn tay hắn.

"Ta sợ muốn chết, cứ nghĩ rằng ngươi sẽ không tỉnh lại." Thương Tễ buông mắt xuống nói.

Tịnh Lâm lại cảm thấy tay bị hắn nắm chặt đến mức muốn đứt luôn rồi, giãy cũng không ra. Thương Tễ kiêng kỵ Phù Lê ở đây, đem miệng vết thương bị hắn cắn giấu trong lòng bàn tay, tính toán với tính khí của Tịnh Lâm, nhất định sẽ không mở miệng cầu viện Phù Lê.

Quả nhiên, chỉ thấy Tịnh Lâm chậm rãi cười lạnh, nhẹ giọng nói: "Ta có cảm giác, ngươi hình như lớn lên nhiều."

Thương Tễ ôm y lên, nói: "Đúng vậy, sau này ngươi không còn phải sợ nữa, ta sẽ đối tốt với ngươi, giống như ngươi đối với ta vậy."

"Không cần khách khí." Tịnh Lâm mặc hắn ôm: "Cho ngươi liền nhận lấy."

Phù Lê cảm thấy không đúng, hỏi: "Cửu ca cho hắn cái gì? Huynh bây giờ hành động bất tiện, đem hắn giao cho ta chăm sóc cũng không có gì đáng ngại."

Tịnh Lâm khép hờ mắt, lười nhác nói: "Chỉ sợ ngươi nuôi không nổi."

Phù Lê bỗng chốc hiểu ra, chuyển hướng Thương Tễ, cả giận nói: "Ngươi dám? Ta nói ngươi lúc trước bất quá cũng chỉ mang dáng dấp của tiểu hài tử, tại sao lại chỉ trong chớp mắt, không chỉ thân thể trưởng thành mà tính cách cũng ổn trọng không ít! Hóa ra là do ngươi đã uống máu Cửu ca!"

Thương Tễ ôm chặt lấy Tịnh Lâm, linh hoạt mà né tránh từng bước, mở miệng lại oan ức vạn phần, "Tỷ tỷ hiều lầm rồi! Tình hình nguy cấp, bất đắc dĩ thôi. Bằng không để hải giao kia trông thấy, hôm nay ba người chúng ta ai cũng không thoát được. Hắn nói xong còn khẽ nghiêng đầu ngửi tóc Tịnh Lâm, cười nói: "Huống hồ ta đối với Tịnh Lâm kính yêu cực kỳ, hận không thể ngày ngày nâng ở trong tay ân cần chăm sóc, nào sẽ cam lòng mà cắn y chứ?"

Mặc dù có muốn cắn, cũng cần chuẩn bị kỹ càng, không thể để sau này lưu lại tai họa được.

Phù Lê thấy hắn hoàn toàn không giống với hài tử khi đó, ngay cả nội tâm đều phảng phất như biến thành người khác. Thứ yêu vật này thật không tầm thường! Nhưng Tịnh Lâm lại không giống như bị cưỡng ép, nàng nhất thời cũng không thể gây khó dễ.

"Ngươi đem Cửu ca trả cho ta, chuyện hôm nay, ta sẽ không truy cứu." Phù Lê không nghĩ vừa thoát khỏi hang hùm, lại rơi vào miệng sói.

"Ta sợ" Thương Tễ cũng không muốn chọc giận Phù Lê bây giờ, thuận miệng nói: "Những câu ta nói đều là thật. Không tin tỷ tỷ thử hỏi Tịnh Lâm một câu xem, y nguyện ý để ta ôm, hay để tỷ ôm?"

Tịnh Lâm nhìn Thương Tễ trong chốc lát, Thương Tễ cảm thấy ánh mắt kia rất là chân thật, lại giống như có bàn tay lạnh lẽo, lướt qua cổ hắn.

"Dưỡng cũng nhiều ngày rồi, đi vài bước vẫn còn được", Tịnh Lâm dời ánh mắt, "Đi ra ngoài hành lang."

Thương Tễ cười cười với Phù Lê, cất bước ra cửa. Hắn hỏi, "Ngươi muốn tìm cái gì?"

"Ta sẽ mang cả sân viện này đi, Cửu ca đến Tham Ly rồi tìm cũng không muộn." Phù Lê theo sát phía sau.

Tịnh Lâm một mực không đáp, ánh mắt y tìm tòi dưới mái hiên, hơi trầm xuống, "Chuông đồng đâu rồi?"

Thương Tễ thổi sợi dây thừng rơi xuống "Sợ là lúc lật núi đã rớt mất."

"Không thể mất được" Tịnh Lâm nói, "Ta muốn tìm chuông đồng."

Thương Tễ đang muốn trêu chọc, lại thấy y giống như không phải đang nói đùa, tâm tư thay đổi, đè nhỏ giọng hỏi "Vật ấy có gì quan trọng, để giúp ngươi ngủ sao? Thường ngày cũng không thấy ngươi yêu thích gì."

Tịnh Lâm khẽ giương mắt, ý bảo hắn lại gần. Thương Tễ cúi đầu sát bên môi Tịnh Lâm, cảm thấy nhìn Tịnh Lâm như thế này, lại là một kiểu nhan sắc khác.

"Ngươi ăn ta bất quá cũng chỉ là mấy trăm năm tu vi mà thôi." Tịnh Lâm nói, "Cái quan trọng là ở bên trong chuông đồng."

"Ta mới chỉ nếm thử một miếng, còn chưa biết thực hư thế nào." Thương Tễ cũng không vội, "Ngươi lừa ta thì làm sao bây giờ?"

Nào ngờ Tịnh Lâm khẽ cười một tiếng, luồng khí nóng khẽ vờn qua tai, Thương Tễ nhướng lông mày, bên môi cũng cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, nói, "Ngươi cho rằng ta sẽ đi tìm sao."

Tịnh Lâm lại nói: "Giờ chưa phải lúc ngươi có thể làm chủ?"

"Muốn tìm cũng có thể." Thương Tễ thì thầm, "Bảo vị tỷ tỷ này tránh xa một chút, ngươi chỉ chỗ nào ta sẽ đi tìm chỗ đó."

Nếu Phù Lê vẫn luôn đi theo, tất nhiên Thương Tễ không dám động tay động chân rồi. Hắn đã biết chỗ tốt của máu thịt Tịnh Lâm, giờ khắc này Tịnh Lâm chính là miếng thịt treo ở chóp mũi hắn, muốn cho hắn một lòng hướng thiện không tham ăn là điều không thể. Huống hồ địa vị hiện nay đã đảo lộn, hắn có thể ôm Tịnh Lâm vào trong ngực, cũng có thể vứt trên mặt đất. Hắn đã ở vị trí thống trị, từ ngưỡng mộ mà biến thành từ trên nhìn xuống, khoái cảm này khó mà có thể hình dung được.

Tịnh Lâm nói: "Chỉ có thể dắt theo ngươi, mới giúp ngươi phân biệt rõ phương hướng."

Thương Tễ làm bộ nghe không hiểu, ngón tay đan vào kẽ tay Tịnh Lâm, nâng lên hai bàn tay nắm chặt nhau, "Tịnh Lâm tốt, này còn không phải là dắt sao? Nếu còn chưa đủ, cho ngươi ôm cũng được."

Bên kia Phù Lê nửa ngày vẫn không được đáp lại, đã đi trước kiểm tra, Thương Tễ lùi một bước, bàn tay vỗ nhẹ lưng Tịnh Lâm, vẻ mặt ôn hòa dụ dỗ nói.

"Tịnh Lâm, ngươi muốn cùng vị tỷ tỷ này nói cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp