Phía Nam Tĩnh Lặng

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Một con cá chép gấm bơi trong hũ sứ.

Nó dường cảm thấy vô cùng nhàm chán, chẳng buồn động đậy. Cửa sổ mở toang, hoa tuyết bên ngoài lất phất bay vòng vòng vào trong. Nó quẫy đuôi bơi một vòng, dùng miệng chạm vào bông tuyết, hơi lạnh một chút, lại chìm vào trong nước, quẫy đuôi đắc ý, rất là kinh ngạc. Nó chơi một mình mãi, chốc lát lại cảm thấy cô đơn, lại nổi lên, ngẩng mặt nhìn nam nhân mặc nguyên y phục nằm trên giường.

Cá chép gấm chưa từng gặp người khác, cho nên nó không biết phân biệt xấu đẹp. Nhưng nó lại thường xuyên nhìn người này đến mê mẩn, tựa hồ như vui thú của cả một ngày đều dồn về lúc này. Ánh mắt nó tùy ý mà đánh giá mặt mày cùng miệng mũi của nam nhân đó, từ trong đó dòm trộm được một chút ý vị phong lưu đa tình. Nhưng thời điểm người này tỉnh dậy, lại hoàn toàn là một dáng vẻ bất đồng, lạnh lẽo lãnh đạm, dường như đã đem hết thảy vẻ phong lưu kia phong ấn dưới một tầng băng, trở nên xa cách đến lạ thường. Mà nam nhân này dường như đang có thương tích trong người, hơn phân nửa ngày đều là đang ngủ say.

Cá chép gấm nhìn nửa ngày, tuyết ngoài trời có vẻ như đang rơi nặng dần, từ cửa sổ bay vào rất nhiều. Nhưng người này vẫn không hề hay biết, một bông tuyết rơi xuống trên trán y, liền chậm rãi hóa thành nước.

Cá chép nhìn thấy liền cảm thấy giận dỗi. Nó cùng người này làm bạn đã vài tháng, chưa bao giờ gần gũi cả, hôm nay lại bị bông tuyết kia cả gan làm loạn, dám nhanh chân đến trước nó, dựa vào cái gì chứ!

Cá chép gấm đâm vào vách sứ, đâm đến kêu vang, lại quẫy đến mức mặt nước dập dờn bồng bềnh, nhảy lên khỏi mặt nước rồi rơi xuống làm nước văng tung tóe, khiến cho nam nhân hơi nhíu mày, mở mắt ra. Ánh mắt nam nhân hơi trì trệ, chuyển hướng nhìn về phía hũ sứ trên bàn. Cá chép vừa vặn tõm một tiếng rơi xuống nước, làm văng một ít nước lên trên chiếc bàn nhỏ.

Nó nghĩ nam nhân này sẽ đến dỗ nó, ai ngờ được y chỉ liếc mắt qua, liền nhấc tay điểm một cái, sau đó liền nhắm mắt nghỉ ngơi. Cá chép bị một cái điểm này định thân, không kịp quẫy đuôi, cứng ngắc mà nổi trên mặt nước. Nó há mồm muốn gọi, lại chỉ có thể phun ra bong bóng nước. trong lòng nó vô cùng tức giận, định mấy ngày tới sẽ không thèm để ý đến y nữa, mặc kệ y có dỗ dành, nó cũng không thèm để ý đến y nữa!

Nam nhân ngủ thẳng đến tận sáng sớm hôm sau, thời điểm y đứng dậy khoác áo, y vẫn mang vẻ mệt mỏi giữa hai chân mày. Cá chép bị định thân một đêm, tâm lý từ "Ta không thèm để ý đến y" biến thành "Đời này từ biệt, từ đây thành người dưng", nhưng đáng tiếc nam nhân lại không nghe được, cũng xem không hiểu. Lòng bàn tay y thả xuống chút mồi, cá chép gấm cảm thấy cả người nhẹ bẫng, có thể hoạt động trở lại. Nó tâm tính năng động, liền quên mất những lời trước đó, đuổi theo mồi như sói đói, cuối cùng còn cọ vào ngón tay của nam nhân, bộ dáng vô cùng nhu thuận.

Màu da của nam nhân trắng bệch, lúc cá chép gấm cọ vào ngón tay y có cảm giác như y sẽ tan biến mất, thoạt nhìn y có vẻ như mất tập trung, lại phảng phất như y vốn không có "Tâm", bất cứ khi nào cũng có thể ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa. Cá chép gấm sợ y sẽ thực sự biến mất, liền dùng cái miệng nhỏ chạm nhẹ vào đầu ngón tay y, muốn xác thực một chút. Không ngờ lại có cảm giác lạnh lẽo, rồi lại hết sức mềm mại. Cá chép gấm giật nảy mình, sau đó liền chạm liên tục, đến tận khi nam nhân buông ánh mắt xuống, ngón tay y khẽ túm lấy nó thì nó mới hoàn hồn.

Y khều mặt nước một cái, nói : "Ăn chưa no à?"

Y vừa mở miệng, gió bắc ngoài hành lang lập tức ngừng thổi.

Cá chép gấm dán vào đầu ngón tay y mà bơi, lăn lộn một vòng, như mong ngóng mà nhìn y. Y hơi hiểu ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này tuyết đang bay đầy trời, trắng như lông ngỗng , không thích hợp để đi ra ngoài, nhưng y luôn làm việc không theo lẽ thường, liền nhấc chân đi ra ngoài.

Dưới bậc thềm có một núi tuyết nhỏ bất chợt run lên, lộ ra một cái cục đá hình người be bé. Người đá nhỏ dùng cả tay lẫn chân, trèo qua ngưỡng cửa, đem hũ sứ trắng đặt trên đỉnh đầu, loạng chà loạng choạng đuổi theo, nam nhân đã đi thẳng vào trong tuyết. Người đá nhỏ đội hũ sứ trên đầu, vội vàng đi theo sau chân nam nhân, tuyết bay đầy trời như có điều kiêng kị, tất cả đều tránh mà không rơi vào trên người bọn họ.

Cá chép gấm thấy y không tự mình ôm hũ sứ thì rất suy sụp. Nhưng lúc thấy được tuyết bay đầy trời, nhìn thấy cảnh tượng sân nhà bị tuyết phủ trắng xóa, nó liền đem chút xíu suy sụp kia quăng đến tận chín tầng mây, hưng phấn mà bơi lên bơi xuống.

Nó thường ở trong phòng, hiếm khi thấy được cảnh sắc bên ngoài. Chỉ có nhân lúc tâm trạng của nam nhân không tồi mới mang nó ra ngoài cùng y, hôm nay là lần đầu tiên được ra ngoài khi có tuyết rơi, sự phấn khích của nó khó mà che giấu nổi. Trong lúc nhất thời hứng thú mà nhảy đến hũ sứ  lung lay trái phải, bước chân của người đá nhỏ cũng lảo đảo theo, cố gắng để có thể đi lại trên tuyết một cách vững vàng, nhưng cuối cùng vẫn bổ nhào về phía trước. Hũ sứ trượt ra ngoài theo những bông tuyết, may mà không bị đập vỡ, hũ sứ không vỡ nhưng không may là cá chép gấm lại bị bay ra ngoài.

Cá chép gấm ở trong không trung vẽ nên một đường cung màu đỏ, cái đầu nhỏ bé cắm thẳng vào trong tuyết, chỉ chừa lại phần đuôi đang quẫy kịch liệt, hoảng sợ không ngừng. Chỉ trong chốc lát, nó liền được người ta kéo đuôi lôi ra, nó vốn muốn làm một bộ dáng tủi thân oan ức, kết quả đập vào mắt lại chính là thanh niên anh tuấn trẻ tuổi, nhất thời phẫn nộ, vùng vẫy không ngừng.

A Ất lộ ra một cái răng nanh sắc bén: "Tịnh Lâm! Con cá này cho ta ăn có được không? Nó mập như vậy, hầm hay kho cũng đều ngon."

Tịnh Lâm đã sớm dừng bước, quay đầu nhìn lại: "Trả lại cho ta."

Người đá nhỏ bò dậy, đội lại cái vòng cỏ ở trên đầu, đuổi theo A Ất ở phía trước, muốn đem cá chép gấm trở về hũ sứ. A Ất giơ cá chép lên không trung mà vung vẩy, cười đùa nói: "Với tới thì trả lại cho ngươi. Tịnh Lâm, ngươi thực sự không thú vị chút nào, cả ngày chỉ biết ngủ, không bằng xuống núi đi chơi cùng ta? Đồng bằng rộng lớn, chơi vui hơn nhiều, so với trước đây có rất nhiều thứ khác, bảo đảm ngươi sẽ chơi đến hoa cả mắt, quên mất chính mình.

Nếu nói cá chép gấm căm ghét ai nhất, thì đó chính là vị A Ất này đây. Nguyên thân của hắn là chim ngũ sắc trên cây Tham Ly, nhưng lại thường xuyên biến thành hình người đến đây chơi. Mỗi lần vừa đến, đều thèm nhỏ dãi con cá chép gấm bé nhỏ là nó, còn tìm mọi cách lấy lòng Tịnh Lâm. Cá chép gấm ở trên không trung bị lắc qua lắc lại, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhưng khi nghe thấy hắn lại dụ dỗ Tịnh Lâm xuống núi thì liền giận tím mặt, nhưng nó cũng không làm gì được hắn.

Người đá nhỏ đá vào cẳng chân của A Ất, A Ất bị đau đành phải cúi xuống ôm lấy chân, cá chép gấm thừa cơ tránh thoát. Người đá nhỏ bắt được cá chép gấm, quay đầu định chạy. Nhưng cá chép gấm thực sự rất béo, người đá nhỏ chỉ có thể tha được một nửa, còn một nửa bị kéo lê trong tuyết, ba chân bốn cẳng chạy như điên. Cá chép gấm bị kéo lê chôn đầu trong tuyết, bị tuyết đập vào mặt. Lần này đến bong bóng nước nó cũng không phun ra được, trước mắt liền biến thành một màu đen.

Tịnh Lâm nhặt nó lên, người nó vẫn co quắp bất động, nhìn hết sức đáng thương. Tịnh Lâm nhìn nó trong chốc lát, cá chép gấm vì suy nhược mà há há mồm, liền được đưa vào trong tay áo. Vừa vào tay áo, nó như lập tức được sống lại vậy. Tay áo Tịnh Lâm như có ma thuật, nó ở bên trong đó mà vẫn có thể thở được, linh khí dồi dào tràn đầy bốn phía. Nó dán chặt vào tay áo của Tịnh Lâm, thoải mái đến mức không nói nên lời.

Đây chính là lý do nó rất thích dính lấy Tịnh Lâm, chỉ cần dán vào Tịnh Lâm thì nó liền được linh khí của Tịnh Lâm tẩm bổ. Mặc dù nó không hiểu điều này có ý nghĩa gì, nhưng lại đặc biệt mê luyến cảm giác được tẩm bổ này, cảm thấy cỗ linh khí này so với thức ăn mỹ vị kia tốt hơn nhiều, nó luôn tham lam mà cảm thấy không đủ. Chính nó còn ăn không đủ, há có thể để cho người khác dòm ngó của nó sao? Dù là ai tới gần Tịnh Lâm đi nữa, nó liền tự giác mà cho là kẻ này đến ăn trộm linh khí, vì vậy mà địch ý với kẻ đó rất sâu sắc.

Cá chép gấm một bên vừa hấp thụ linh khí, một bên vừa nghiêng đầu nghe A Ất cùng Tịnh Lâm nói chuyện.

"Xuống núi đi không được sao? Ngươi cứ đợi mãi ở chỗ này, đợi một trăm năm, hay đợi đến năm trăm năm đi nữa thì cũng vẫn là bộ dáng này, quá tịch mịch." A Ất gối lên hai tay, đá bay đống tuyết đọng: "Ngươi ở trên trời cũng như thế này sao?"

Mắc mớ gì tới ngươi chứ.

Cá chép gấm lạnh lùng nghĩ.

Vạt áo Tịnh Lâm bị gió thổi,khẽ bay lên, chỉ thấy y nói: "Tìm ta có chuyện gì?"

"Không có việc gì thì không thể tới sao? Ngươi quá mức bạc tình rồi. Ở trong lòng ngươi, ta cũng là loại người như vậy sao?" A Ất khinh thường nói.

"Vô sự bất đăng tam bảo điện." Giọng của Tịnh Lâm so với gió còn lạnh hơn.

A Ất chịu không nổi cái lạnh này, không có tiền đồ mà che kín áo khoác ngoài lại. Hắn vùi mặt vào áo khoác lông, chỉ để lộ một đôi mắt tròn đen láy, nhìn như vậy rất khó phân biệt được hắn là nam hay nữ. Con ngươi hắn khẽ chuyển động, nhìn Tịnh Lâm, nói giọng mềm mại: "Tịnh Lâm ca ca, phía đông có con yêu quái bắt nạt ta, ta đánh không lại hắn, ngươi đi giáo huấn hắn một chút, không cần phải lấy mạng hắn, chỉ cần đánh gãy tay chân hắn, khiến cho hắn từ nay về sau phải nghe ta sai bảo thôi, có được hay không?"

Tịnh Lâm dừng bước, liếc mắt nhìn A Ất.

A Ất bị ánh mắt kia nhìn đến mức phải lùi một bước, hắn cảm thấy mình đang đối mặt không phải là một người, mà là một con cự thú to lớn. Hắn sợ hãi rớt mồ hôi, trên mặt không nén được tức giận, liền hừ nhẹ một tiếng, đá một cước vào đống tuyết đọng, kiên cường chống đỡ nói, "Ngươi giúp hay là không giúp!"

Tịnh Lâm hờ hững nhìn hắn nửa ngày: "Ngươi muốn đánh gãy chân tay hắn à?"

A Ất chợt cảm thấy rét lạnh, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi. Hắn nắm chặt áo khoác ngoài, nhưng cuối cùng vẫn là không dám đáp lời. Tịnh Lâm không để ý đến hắn nữa, cất bước về phía trước.

A Ất đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ ra mình đã nói cái gì mà khiến cho người này không vui. Hắn không muốn mạng sống của kẻ kia, chỉ muốn cho đối phương gãy chân gãy tay mà thôi, này có gì sai chứ? Tại sao y lại không nể mặt hắn!

A Ất vốn đã được nuông chiều từ bé, tỷ tỷ của hắn ở cây thần Tham Ly là người phụ trách việc sinh trưởng của cây cỏ, thương hắn vô cùng. Hắn xưa nay muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, từ đó hống hách ngang ngược cũng thành quen, nào có biết hai chữ "ngoan ngoãn" viết như thế nào. Hắn lập tức nổi giận, cũng không đuổi theo Tịnh Lâm năn nỉ, mà quay người hóa thành một chú chim ngũ sắc, xuyên tuyết bay đi.

Ban đêm Tịnh Lâm đã ngủ, cá chép gấm cũng dán vào vách hũ sứ, nằm ngây ngốc bất động. Trong phòng chưa đốt đèn, sân nhà cũng là một mảnh đen kịt. Chỉ nghe thấy một tiếng động nhẹ, A Ất đã bay vào trong phòng, hóa thành hình người. Hắn ôm hũ sứ lên, rón ra rón rén mà đi ra cửa.

Vừa ra đến sân, A Ất liền chạy như bay. Cá chép gấm ở bên trong bị xóc nảy đến tỉnh lại, thấy bốn phía tối đen như mực, gió thổi vù vù, nó liền biết mình đã rơi vào miệng sói.

"Y trước giờ vẫn luôn yêu quý ngươi, ta mang ngươi rời núi, y tất nhiên cũng sẽ phải xuống núi tìm ngươi!" A Ất dùng quần áo che kín hũ sứ, hừ một tiếng, "Cho dù y không tới cũng không sao, cái đuôi của ngươi đập vào mặt ta cũng không phải chỉ một lần, nếu y không cần ngươi nữa, vậy ta sẽ ném ngươi ra giữa sông, để ngươi làm mồi cho yêu quái!"

Cá chép gấm giận tím mặt, lại nghe A Ất nói: "Ngươi ngừng giả bộ nghe không hiểu, ngươi cho rằng ta không biết sao? Ngươi ngày ngày quấn lấy Tịnh Lâm, chính là vì linh khí của y, muốn hấp thụ linh khí của y để tăng cường tu vi, để có thể sớm ngày hóa thành hình người." A Ất nhảy lên, hóa ra hai cái cánh, bay lượn trong mây: "Ngươi cho rằng Tịnh Lâm cũng không biết sao? Đúng là ngu xuẩn! Ta lại muốn xem thử xem, rốt cuộc y có tới hay là không."

Cá chép gấm gắng sức nhảy lên, nhưng lại bị quần áo A Ất che kín mít. Nó phát hiện mình cách Tịnh Lâm ngày càng xa, chỉ nghe được tiếng gió rít gào không ngừng, A Ất đã bay suốt cả một đêm.

Cá chép gấm ở trong gió rét từ từ tỉnh táo lại, chui vào bên trong nước vừa thổi bong bóng vừa nghĩ.

Tịnh Lâm một khi đã ngủ thì có gọi thế nào cũng không tỉnh, giống như người chết, ai biết được y bao giờ mới tỉnh dậy chứ. Ngộ nhỡ y lần này muốn ngủ một giấc đến xuân tháng ba, vậy chẳng phải là nó đã lạnh cứng mất rồi sao?

Nó âm thầm suy nghĩ, muốn tìm cơ hội để chạy trốn.

Lại nói, Tịnh Lâm đang đắm chìm bên trong giấc ngủ, người đá nhỏ lại giật giật đầu tỉnh lại. Nó xoa đôi mắt nhỏ giống như hạt đậu đen, chỉ ngáp một cái liền chạy đi. Lúc chạy xuống bậc thang không để ý dưới chân, bị sẩy chân một cái, ngã lăn lông lốc, "Bịch bịch bịch " theo bậc thang mà lăn xuống tận chân núi, cuối cùng bị ngã chổng vó. Nó nhảy dựng lên giống như cá chép, chỉnh lại cái vòng cỏ, lại bẻ một cành cây khô để làm gậy chống, loạng chà loạng choạng mà đuổi theo phương hướng của A Ất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp