Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 9: Thế thân bạch nguyệt quang (9)


1 năm

trướctiếp

Tề Liệt này là con của ca sĩ diễn viên nổi đình đám, từ nhỏ đã giàu có, ngoại hình cũng thừa hưởng những điểm tốt đẹp của cha mẹ, cộng thêm năng khiếu về âm nhạc nữa. Lần đầu dấn thân vào giới ca hát đã nổi tiếng khắp hang cùng hẻm nhỏ với bài "Tự phụ", thu hút vô số người hâm mộ, các phương tiện truyền thông đều ca ngợi cậu ta trò giỏi hơn thầy. Mười tám tuổi đã trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất, nổi tiếng suốt tám năm, có thể nói nếu không phải Phó Nguyên Khải đột ngột xuất hiện thì cậu ta vẫn là người hot nhất và được nhắc đến nhiều nhất.

Từ nhỏ đến lớn quá thuận buồm xuôi gió, thêm lượng fan hâm mộ hùng hậu và độ nổi tiếng của cha mẹ, khiến cho Tề Liệt làm việc tự do không bị gò bó gì, nói năng cũng độc mồm, chướng mắt chuyện gì là mắng ngay, miệng lưỡi cực sắc bén, đã vậy năng lực của cậu ta còn mạnh nữa. Vậy nên nhiều năm nay, những người tiếp xúc với cậu ta đều có thái độ né còn không kịp.

Lúc trước cũng chính là như vậy, cậu ta ghét nhìn Diệp Hy dựa hơi Phó Dần Tắc dồn ép một diễn viên khác đoạt được bộ phim ngon rồi diễn cùng với cậu ta. Thế là lần đầu gặp mặt, Tề Liệt chỉnh đốn cô ta từ đầu đến chân ngay, sau này lần nào gặp là khịa lần đó, nếu không phải sau này Diệp Hy liều mạng cố gắng với cậu ta, làm cho đối phương thấy khía cạnh kính nghiệp cực khổ của mình, chỉ sợ tới giờ cậu ta vẫn ghét cô ta, chứ đừng nói đến việc chủ động diễn vai khách mời phim của cô ta.

Có thể nói con người như Tề Liệt trong mắt chỉ có hai màu trắng đen, không phải trắng thì là đen, yêu ghét rõ ràng.

Nói đơn giản là chưa từng bị xã hội vùi dập bao giờ!

Không phải, xã hội sắp vùi dập rồi...

Vậy nên lúc Đường Ninh lè lưỡi khiêu khích, cậu ta như bùng nổ đến nơi.

"Mấy người thấy không? Rốt cuộc mấy người có thấy không? Cô ta vừa lè lưỡi với tôi kia kìa, rõ ràng cô ta đang diễn để trả thù tôi!"

Tề Liệt chỉ vào Đường Ninh, kích động nói.

Nhưng không ngờ, khi mọi người nhìn theo ngón tay cậu ta thì chỉ thấy cô gái nhỏ đang nửa ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, lòng bàn tay bị cứa một đường vẫn đang rỉ máu. Thấy Tề Liệt đột ngột chỉ mình, cô vô thức run lên như đang sợ sệt.

Lúc này, có một nhân viên công tác không nhịn được nữa: "Rốt cuộc ai đang trả thù ai? Vừa rồi tiểu thiên vương nói muốn cảnh này phải đánh thật cho có cảm xúc ai nấy đều nghe rõ, ai mà biết có phải bị tổng giám đốc Phó từ chối nên giận dữ cho con gái người ta một bài học hay không!"

"Đúng vậy đấy..."

Mấy người khác nhao nhao hùa theo.

Khi Tề Liệt giận dữ quay đầu nhìn sang, đám nhân viên công tác và diễn viên quần chúng này cúi gầm mặt, làm sao biết vừa rồi ai lên tiếng.

Cùng lúc đó, Diệp Hy được trợ lý dìu chậm rãi đi đến.

Cô ta nghe nhân viên công tác lên án mới nhận ra hơi lớn chuyện rồi, có thể Tề Liệt hơi ngốc nhưng cha mẹ lăn lộn cả đời trong ngành giải trí của cậu ta không phải người đơn giản, nếu đối phương phát hiện cậu ta vì cô ta mà dạy dỗ một người đóng thế nhỏ nhoi, khi đó người xui xẻo chính là cô ta.

Nhất thời cô ta lại thấy hối hận.

Diệp Hy không phải người hay hối hận về những việc mình làm, nhưng vì một người mà trong một khoảng thời gian ngắn cô ta hối hận đến hai lần.

Nhưng cô ta cũng chỉ có thể đứng ra giảng hòa: "Tôi tin nhất định Tề Liệt không cố tình đâu, đóng phim thì chắc chắn không tránh khỏi đụng chạm, Tề Liệt, xin lỗi Đường Ninh đi. Chị nghĩ cô ấy là người tốt, sẽ không so đo với em đâu, đúng không?"

"Ngay cả chị Hy cũng nghĩ em cố tình đẩy cô ta à..."

Từ nhỏ đến lớn Tề Liệt chưa từng chịu uất ức như vậy.

Thấy cậu ta như vậy, Diệp Hy vội quay đầu nhìn cậu ta với vẻ khó xử, nhỏ giọng khuyên nhủ mà chỉ hai người bọn họ nghe thấy: "Tề Liệt, dù sự thật ra sao, hiện tại điều mọi người nhìn thấy là em đẩy ngã một diễn viên đóng thế yếu ớt không có chỗ dựa. Em có biết hiện tại có bao nhiêu tay săn ảnh bên ngoài đoàn làm phim hóng tin tức của em không, giờ việc em cần làm chỉ là xin lỗi, nhưng nếu không xin lỗi, thứ chờ đợi em chính là những lời chỉ trích và đối thủ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng đấy. Rm tự cân nhắc đi."

Nói đến đây, Diệp Hy cho rằng đã thuyết phục được cậu ta.

Nhưng không ngờ Tề Liệt lại nhìn cô ta như nhìn một người xa lạ.

Quả thật đối với một người đúng là đúng, sai là sai, yêu ghét rõ ràng như Tề Liệt, quy tắc ứng xử này của Diệp Hy là hoàn toàn xa lạ.

Thấy ánh mắt đó của cậu ta, chẳng hiểu sao Diệp Hy lại thấy chột dạ. Nhưng cô ta chưa kịp nói thêm gì, Tề Liệt đã cười nhạo một cái, cậu ta nhìn Đường Ninh dưới đất, hít sâu một hơi không nói gì.

Đường Ninh được người bên cạnh dìu, loạng choạng đứng dậy vội vàng xua tay, giọng nói yếu ớt: "Mọi người nghe tôi nói đi, không phải vấn đề của anh Tề đâu, có thể lúc nãy tôi treo dây cáp lâu quá nên bị choáng mới ngã thôi, anh Tề không cần xin lỗi tôi đâu, không liên quan đến anh ấy thật mà, chuyện do tôi..."

Đường Ninh ra vẻ chân thành.

Tề Liệt thấy cô vẫn giả tạo như vậy, đầu chợt nổ ong ong, nào còn tâm trí nghĩ tới chuyện xin lỗi hay không, cậu ta siết chặt nắm tay rồi chạy đi.

"Tề Liệt!"

Diệp Hy vội hô lên, nhưng không hề được đáp lại.

Bên này Đường Ninh cũng tỏ vẻ lo lắng, định giải thích gì đó với người bên cạnh thì Phó Dần Tắc đã kéo tay cô dẫn sang bên: "Được rồi, cậu ta chạy đi đâu thì cứ chạy đi, phải xử lý vết thương trên tay cô đã, mấy đạo cụ kia không sạch sẽ gì, bị nhiễm trùng thì nguy."

Anh ta nói xong là kéo Đường Ninh đi ngay.

Lúc đi ngang Phó Nguyên Khải, Đường Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ta với vẻ mong đợi, không ngờ đối phương chỉ nhấc chân tránh sang bên, mặc cho Phó Dần Tắc dẫn cô đi.

"Shh…!"

Phó Dần Tắc vừa mới cầm tăm bông tẩm ô-xy già chấm vào vết thương của Đường Ninh, cô đã đau tới mức tái mặt, vô thức xuýt xoa một tiếng.

Cô muốn rút tay lại, nhưng bị đối phương nắm chặt quá nên không rút ra nổi, đành phải van nài: "Được rồi, anh nhẹ chút được không? Đau quá..."

Hóa ra cơ thể này chịu đau kém giống hệt cơ thể ban đầu của cô, mới vừa muốn làm một bông hoa kiên cường đã bị đau đớn dập cho hiện nguyên hình rồi.

Nghe Đường Ninh van nài, Phó Dần Tắc ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì nhưng động tác lại nhẹ lại, anh ta chậm rãi lên tiếng: "Tôi nhìn thấy rồi..."

"Hả?"

"Lúc nãy cô lè lưỡi với Tề Liệt..."

Phó Dần Tắc vừa dứt lời liền nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt trợn tròn mắt, miệng mấp máy liên tục như muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng chỉ rũ vai, cúi đầu nói nhỏ: "Vậy tại sao lúc nãy anh không vạch trần tôi..."

Nói đến đây, lòng cô đầy căm phẫn: "Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận mình muốn trút giận lên anh ta, ai bảo muốn tát tôi chứ, từ nhỏ tới lớn cha mẹ tôi còn chưa từng đánh tôi nữa, anh ta dựa vào cái gì mà đòi đánh tôi? Nếu tôi đảm nhận vai nữ chính thì đánh tôi cũng không sao, đó là kính nghiệp. Nhưng tôi chỉ đóng thế thôi, tức chết được..."

"Nhưng mà..." Cô chợt ngẩng đầu lên: "Tôi chỉ le lưỡi với anh ta thôi, chứ không cố tình ngã để hãm hại anh ta. Lúc nãy tôi nói thật, vì treo dây cáp lâu quá, vả lại nắng hôm nay hơi chói, tôi bị choáng nên ngã chứ không cố ý, anh Phó tin tôi đi mà!"

Đường Ninh bắt đầu kích động.

Cảnh giới nói dối cao nhất chính là nửa thật nửa giả, những gì anh thấy cũng đều là thứ tôi cố tình để anh thấy.

Xét cho cùng, đơn giản và ngây thơ làm người ta thoải mái, nhưng đối với một con cáo già trên thương trường như Phó Dần Tắc, quá ngây thơ thì lại thành ra hơi nhàm chán.

"Ngồi xuống đi."

Phó Dần Tắc nghe vậy, anh ta kéo Đường Ninh ngồi lại, tiếp tục thoa thuốc cho cô, cười nói: "Tôi không có ý trách cô, trái lại dù cô chủ động ra tay hại Tề Liệt đi nữa cũng là tự cậu ta gieo gió gặt bão. Giờ tôi nói ra chỉ là muốn cho cô biết cô làm rất đúng!"

Nói xong, Phó Dần Tắc ngẩng đầu cười khen ngợi Đường Ninh.

Không ngờ cô gái nhỏ này nghe anh ta nói vậy thì giật thót mình, nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu rồi mới lên tiếng.

"Anh Phó, anh tốt thật!"

Cô nói cực kỳ chân thành, Phó Dần Tắc hơi dở khóc dở cười.

"Lần thứ hai."

Anh ta ra hiệu.

"Lần thứ hai gì?"

Đường Ninh tò mò hỏi.

Đương nhiên là cô phát thẻ người tốt cho tôi lần thứ hai rồi!

Phó Dần Tắc không nói ra câu này, chăm chú thắt một nút đẹp đẽ trên miếng gạc quấn quanh lòng bàn tay cô, sau đó dịu giọng bảo cô nghỉ ngơi trong căn phòng này, anh ta không làm phiền cô mà đi ra ngoài trước. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đường Ninh gật nhẹ đầu, nhìn anh ta rời đi.

"A a a a, Đường Bảo, độ thiện cảm trì trệ đã lâu của Phó Dần Tắc chợt tăng hai điểm, hiện tại là 87! Nhưng mà..."

"Hửm?"

"Độ thiện cảm của Tề Liệt đối với cô đã là -100..."

54088 sống không còn gì luyến tiếc.

Nghe vậy, Đường Ninh đưa tay búng nhẹ lên má hệ thống nhỏ: "Được rồi, đừng buồn. Mi từng nghe câu này chưa, người tốt làm sai một chuyện sẽ xuống địa ngục ngay, còn người xấu dù giết trăm ngàn người, chỉ cần quay đầu là bờ. Công lược cũng thế, bây giờ anh ta ghét ta, ta chính là người xấu trong lòng anh ta, đợi tới khi ta biết hối cải..."

Đường Ninh hơi nhếch khóe môi lên.

Dù gì đây cũng là phòng của Phó Dần Tắc, Đường Ninh chỉ nghỉ ngơi một lát đã ra ngoài.

Cô không ngờ vừa đi ra khỏi cửa đã lập tức cảm nhận được một lực tấn công mạnh, cổ tay của cô bị đè mạnh vào bức tường phía sau, lưng cũng đập mạnh vào đó.

"A!"

Đường Ninh la lên, phát hiện mình không thể nhúc nhích.

Cô ngẩng đầu, lập tức va phải đôi mắt bốc lửa của Tề Liệt.

Thấy thế, Đường Ninh hơi nghiêng đầu.

"Cô cố tình phải không, cô cố tình hại tôi đúng không? Tại sao không nói thật với mọi người? Đúng, trước đó muốn tát cô là tôi sai, nhưng tôi căn bản không đánh cô thật, chỉ dọa cô chút thôi, tại sao cô lại..."

Tề Liệt càng nói càng giận dữ.

Từ trước tới giờ, cậu ta chưa từng gặp cô gái nào mưu mô như vậy, thảo nào trước đây mẹ cậu ta nói ngành giải trí nhiều người xấu, bảo cậu ta không nên tùy tiện đắc tội với ai, lúc đó cậu ta còn không tin, giờ thì...

Tề Liệt càng mạnh tay hơn.

"A... Anh làm tôi đau đấy." Đường Ninh hờ hững nói: "Còn nữa, buông tay ra. Nếu không, anh tin tôi la lên không..."

Đường Ninh uy hiếp.

Tề Liệt nghe vậy lại nổi điên, nhưng vẫn thả cô ra, nếu cô lại gọi người đến thì dù cậu ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Được thả ra, Đường Ninh lắc lắc cổ tay, ngẩng đầu đi tới trước mặt Tề Liệt, cô tiến một bước, đối phương bị ép lùi một bước, cho tới khi lưng cậu ta đụng vào hành lang, cậu ta đang định phát cáu.

Thì Đường Ninh đã nhanh nhẹn luồn tay vào túi quần đối phương lấy điện thoại đang ghi âm ra, cô ấn tạm dừng rồi cười nhẹ nói: "Không phải chứ? Trò trẻ con này, lên tiểu học tôi đã không chơi nữa rồi, anh... chậc chậc."

"Cô..." Tề Liệt giật điện thoại lại, vừa giận vừa xấu hổ.

"Suỵt."

Đường Ninh giơ tay chạm nhẹ vào môi cậu ta, nghiêm mặt nói: "Thứ nhất, tôi không cố ý hãm hại anh mà chỉ là phòng vệ chính đáng. Thứ hai, anh nói anh không ra tay với tôi là tôi tin anh luôn chắc? Mặt anh đầy ác ý như vậy, tôi có ngu mới tin anh không ra tay thật. Thứ ba, hiện tại người bị thương chính là tôi, tôi mới nên là người tức giận, rốt cuộc dựa vào đâu mà anh chạy đến đây ra vẻ với tôi hả? Dựa vào cha mẹ anh à? Hay dựa vào fan hâm mộ của anh? Hay là khuôn mặt này?"

"Trên đời này không phải ai cũng thuận theo anh, để anh làm cha làm mẹ người ta đâu."

"Nói tới đây thôi, tôi còn việc chưa làm xong, đi trước đây."

Đường Ninh nhấc chân đi ra ngoài.

Lúc cô gần đi đến đoàn làm phim, giọng nói kinh ngạc của 54088 vang lên.

"-90, Đường Bảo, Đường Bảo, độ thiện cảm đã tăng lên 10 điểm rồi."

Trước đó cô nói gì nhỉ, cô làm giảm được thì cũng làm tăng được.

Tề Liệt cũng khá tốt, đúng là đúng, sai là sai, chỉ cần có thể dùng lý luận của mình thuyết phục cậu ta thôi.

Đương nhiên, ngay từ đầu rất nhiều người không làm được chuyện đó.

Mang theo tâm trạng vui vẻ như vậy, lúc Đường Ninh quay cảnh tắm, cô không kiêng dè gì mà phát huy hết 100% kỹ năng.

Trâm cài tóc nhẹ nhàng vặn xoắn mái tóc đen óng ả, Đường Ninh chỉ lộ mỗi bả vai, nghiêng đầu cười như đạo diễn yêu cầu.

Chỉ với một cảnh tượng như vậy, hầu như tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả Diệp Hy đều kinh ngạc không kiềm chế được.

Phó Dần Tắc nhìn tấm vải mỏng không ngừng bay bay, khuôn mặt Đường Ninh lúc ẩn lúc hiện trong tấm vải mỏng và hơi nước.

Đơn giản ngây thơ, xảo quyệt thông minh, đến bây giờ lại là vẻ lộng lẫy quyến rũ, bỗng chốc anh ta không thể phân biệt nổi đâu mới là con người thật của cô, nhưng lúc này suy nghĩ trong lòng anh ta đã trở nên rất rõ ràng.

Anh ta, muốn có được cô!

Độ thiện cảm hiện tại của Phó Dần Tắc: 88.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp