Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 36: Công tử phản diện vô tình (14)


1 năm

trướctiếp

Vào buổi sáng sớm cuối xuân, trước khi vầng trăng khuyết đã lặn ở phía chân trời thì ánh nắng ban mai đỏ rực đã không thể chờ đợi mà ló lên trên bầu trời màu xanh lam, mang theo hương vị sương mù đặc thù trong núi, chỉ hít nhẹ một hơi thì sẽ để khiến từ trong đáy lòng người ta sinh ra một cảm giác trong trẻo và thoải mái.

Sau khi Đường Ninh thu dọn toàn bộ số hoa ngọc quang mà Diệp Kiêu thu được, cũng không nói là có tha thứ hay không mà trực tiếp dẫn cậu ta đến nơi cậu ta yêu thích nhất là phòng bếp.

Hai người đứng đối mặt với nhau, trước mặt mỗi người đặt một cái bình gốm, Đường Ninh chỉ vào cái bình gốm trước mặt cậu ta và cả các loại gia vị đường nâu, muối, dầu, trên bàn, bắt đầu đánh lừa cậu ta bằng vẻ nghiêm túc.

Nói rằng cậu ta thích ăn bánh ngọt như vậy thì tại sao không tự học cách làm, chỉ cần cậu ta học xong thì không phải là muốn ăn khi nào, ăn bao nhiêu đều có thể sao, sẽ không phụ thuộc vào ai mà cũng không ai xen vào nữa.

Vừa mới nghe được như vậy, đôi mắt nhỏ của Diệp Kiêu vốn còn hơi mờ mịt lập tức sáng lên, rồi nhìn Đường Ninh với vẻ mong đợi đầy khao khát.

Dáng vẻ trông không khác gì chú cún con xin ăn!

Đường Ninh cúi đầu, nhanh chóng che giấu nụ cười ở khóe miệng, sau đó nghiêm túc mở miệng nói với cậu ta: “Hôm nay ta sẽ dạy ngươi làm một món đồ ngọt đơn giản nhất, đó là bánh đường tam giác. Các bước thực hiện rất đơn giản, nhào bột, cán bột, rồi gói đường nâu vào, hấp trong nồi, sẽ được ăn rất nhanh thôi. Nào, đến đây học cách nhào bột với ta trước đã.”

Rõ ràng là cùng một trình tự nhưng nàng thấy chậu của cậu ta lúc thì đổ ít bột mì rồi bị pha loãng thành một chậu bột, có lúc thì lại ít nước, bột khô không thể hòa tan được. Nước thiếu thì thêm nước, bột thiếu thì thêm bột. Một lần, hai lần, cuối cùng nửa bịch bột mì gần như đã bị cậu ta dùng hết. Có thể là do lực tay của cậu ta không nhỏ, hoặc cũng có thể là do cậu ta chưa bao giờ nghĩ được quá trình tạo ra món ăn ngon lại phức tạp đến vậy, trình tự làm việc phức tạp như vậy nên trong lòng có hơi vội vàng hấp tấp. Vì thế khi lại đổ bột mì ra lần nữa cậu ta đã dùng sức quá mạnh làm cho túi bột mì bị xé toạc ra. Nửa túi bột còn lại đều bắn hết lên khắp mặt mũi cậu ta, trên bàn, trên mặt đất thậm chí là trên vách tường, chỗ nào cũng có dấu vết của bột mì.

“Khụ, khụ, khụ!”

Ngay cả Đường Ninh đang đứng đối diện cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu ho dữ dội, ho đến khi khóe mắt trào ra nước mắt mới cảm thấy khá hơn. Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, thấy khuôn mặt “tiểu bạch kiểm” của Diệp Kiêu, ngoại trừ đôi mắt đen láy còn đang chớp chớp vô tội thì những phần còn lại ở phần trên cơ thể đều đã trắng xóa như tuyết. Đường Ninh không thể nhịn cười, chỉ tay vào cậu ta cười phá lên.

Cuối cùng mới tiết lộ mục đích thực sự của việc đột nhiên có “lòng tốt” dạy cậu ta cách làm bánh ngọt hôm nay...

“Ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc, tám cái ngốc! Hơn ta ngày hôm qua một cái ngốc nhé! Ha ha ha ha ha!”

Đúng vậy, là do Đường Ninh lòng dạ hẹp hòi lại thích mang thù, cái gì mà hái hoa tặng hoa, mấy trò đùa trẻ con đó chỉ là nói đùa thôi, nàng vốn dĩ chỉ muốn lấy lại danh dự!

Tiếng cười càng lớn thì nụ cười trên mặt nàng càng rạng rỡ, cười xong nàng còn ngồi xổm xuống che bụng, hai má đã càng hồng rực vô cùng sinh động.

Nhìn thấy nàng như vậy, Diệp Kiêu vốn đang không ngừng chớp hai mắt không hiểu sao cũng nhếch khóe miệng cười theo nàng.

Không giống như nụ cười giả tạo mà cậu ta cố tình bắt chước người ta lúc trước đó, nụ cười này hoàn toàn xuất phát từ trong trái tim cậu ta.

Diệp Kiêu thậm chí còn không phát hiện ra mình đang cười, càng không rõ vì sao lại cười theo nàng.

Cuối cùng vẫn là Đường Ninh chú ý tới nụ cười của cậu ta trước, nàng kinh ngạc đứng lên chỉ vào khóe miệng cậu ta: “Ngươi cười kìa, bao lâu nay mà đây mới là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi cười đấy!”

Nghe được lời nói của Đường Ninh Diệp Kiêu vô thức muốn giơ tay lên sờ khóe miệng mình.

Nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của cậu ta, Đường Ninh liền bước tới trước mặt cậu ta, ngạc nhiên hỏi: “Làm gì vậy? Nhìn dáng vẻ lạ lẫm này của ngươi đi, sao vậy, lẽ nào ngươi chưa từng cười bao giờ à? Vậy thì kỳ lạ quá đấy! Mà nói thật lòng ngươi cười lên trông rất đẹp!”

Rất đẹp thật. Diệp Kiêu bình thường luôn xụ mặt nên nàng không phát hiện ra, vừa cười lên nàng liền phát hiện ra cậu ta không chỉ có một cái răng nanh đáng yêu mà khóe miệng còn có hai cái lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, nhìn trông vừa đáng yêu vừa ngọt ngào.

Nghe Đường Ninh nói vậy, Diệp Kiêu lại nhếch mép nở một nụ cười gượng gạo nhìn nàng.

“Không phải thế này.”

Đường Ninh sắp bị cậu ta đánh bại đến nơi, nàng tiến lên hai bước, giơ tay lên kéo khóe miệng đối phương mới phát hiện dù nàng kéo lên như thế nào thì trông cậu ta đều giống như đang cười giả. Nàng cau mày lui về sau một bước, suy nghĩ một lát rồi nở một nụ cười rạng rỡ nhìn Diệp Kiêu, sau đó chỉ vào chính mình hỏi: “Như thế này, có hiểu không?”

Nhìn thấy nụ cười của Đường Ninh, Diệp Kiêu thoáng sửng sốt, sau đó nhếch khóe miệng, vậy mà cũng cười khá ra hình ra dáng.

“Đúng đúng đúng, chính là như vậy, ừm, ngươi chỉ cần nhớ cảm giác của mình bây giờ, nếu sau này cười nhiều hơn thì chắc là sẽ quen.”

Đường Ninh nói liên tục không ngừng, sau đó để cậu ta tiếp tục luyện tập tại chỗ.

Lại nhìn thoáng qua phòng bếp lộn xộn, nàng cảm giác có lẽ món bánh đường tam giác không thể ăn nổi rồi, nghĩ vậy xong, nàng vội vàng kêu mấy người đang đợi bên ngoài vào dọn dẹp phòng bếp.

Còn nàng...

Nàng liếc mắt nhìn Diệp Kiêu cả người dính đầy bột mì bên cạnh, thậm chí tóc cũng bạc trắng thì lại sai hạ nhân trong sơn trang mau lấy một chậu nước ấm đến, rồi nàng lôi kéo Diệp Kiêu vẫn còn đang lấy tay kéo khóe miệng mình lên, đi ra khỏi nhà bếp về phía viện tử phía ngoài.

Sau khi vắt sạch khăn mặt trong nước ấm, nàng định lau lên mặt cho Diệp Kiêu, không ngờ cậu ta lại tránh, thế là Đường Ninh liền vươn tay ra bóp cái cằm cậu ta: “Đừng nhúc nhích! Không thấy trên mặt ngươi chỗ nào cũng có bột mì à, để ta lau cho ngươi.”

Nói xong nàng liền nghiêm túc bước tới phía trước bắt đầu lau nhẹ nhàng.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức thậm chí Diệp Kiêu còn có thể ngửi được mùi thơm quen thuộc trên người nàng mà mỗi đêm cậu ta đều có thể ngửi thấy. Rõ ràng trước đó cậu ra còn cảm thấy mùi thơm này quá ngấy, nhưng hôm nay không biết vì sao mà lại đột nhiên không giống như cũng trong trí nhớ của cậu ta nữa, ngược lại còn thấy rất thơm, khiến cậu ta vô thức muốn tới gần một chút để ngửi cho kỹ hơn, rồi lại tới gần hơn một chút...

Diệp Kiêu nhìn chằm chằm Đường Ninh trước mặt không chớp mắt, trong lòng suy nghĩ miên man nhưng trên mặt thì vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn như cũ, để mặc cho đối phương lau sạch tất cả bột mì trên mặt mình, sau đó nhìn nàng lui về sau một bước.

“Trên tóc cũng toàn là bột mì, hay là... để ta gội cho ngươi nhé?”

Đường Ninh hỏi với vẻ thăm dò.

Diệp Kiêu khẽ chớp mắt.

“Nói gì đi chứ, có muốn hay không?”

“Muốn.”

Đường Ninh ném chiếc khăn trong tay vào chậu nước bên cạnh, Diệp Kiêu không hề do dự mà đồng ý với nàng ngay lập tức.

Động tác dứt khoát đó khiến Đường Ninh thậm chí còn sinh ra ảo giác rằng cậu ta vốn đang chờ nàng nói ra câu đó.

Nước ấm sạch sẽ lại được bưng tới, Đường Ninh giơ tay tháo dây buộc tóc sau đầu cậu ta, múc bầu nước đổ nhẹ lên tóc, sau đó đổi hai chậu nước ấm để gội sạch tóc lại cho cậu ta, rồi lấy khăn lau khô một nửa. Cả quá trình Diệp Kiêu đều vô cùng nghe lời, từ đầu đến cuối đôi mắt đen bóng sáng như chó con chỉ chăm chú nhìn theo từng động tác của nàng.

Khiến Đường Ninh chợt sinh ra cảm giác như đang tắm cho một chú chó cưng cực kỳ nghe lời.

Không thể không thừa nhận rằng Diệp Kiêu bây giờ đâu còn nét lạnh lùng kiêu ngạo của thiên hạ đệ nhất trong hồ nữa, vẻ ngoài ngoan ngoãn mặc cho người ta làm gì mình thế này có thể dễ dàng khơi dậy sự đồng tình và yêu thương của phụ nữ, nhưng chính sự tàn nhẫn mà ngây thơ này mới là điều khiến người ta khó mà chấp nhận được.

Dù sao nếu ngươi rõ ràng là tên cặn bã thì tốt xấu gì ta cũng còn có thể hận ngươi oán ngươi, nhưng Diệp Kiêu thế này lại khiến người ta không thể hận nổi.

Sau khi nghĩ tới đây, Đường Ninh cũng đã thắt cái nút cuối cùng trên dây cột tóc cho cái đuôi ngựa cao trên đầu đối phương, nhìn cậu ta đứng lên: “Ta...”

Vừa mở miệng Đường Ninh đã thấy cậu ta đột nhiên giơ tay ấn vào ngực mình, bất giác lảo đảo lùi về phía sau, ánh mắt dường như hoàn toàn không nhìn thấy gì, nhìn nàng mà không có tiêu cự, làn da vốn chỉ hơi tái nhợt lập tức càng tái hơn. Môi nhanh chóng mất hết huyết sắc, lắc lư lùi về sau trong giây lát rồi ngã cái “rầm” xuống đất, sau đó bắt đầu co rút không ngừng, miệng há to, cả người như con cá rời khỏi nước, dường như chỉ một giây sau là sẽ ngạt thở.

“Này, ngươi... ngươi bị sao vậy? Bằng hữu, bằng hữu...”

Thấy vậy, sắc mặt Đường Ninh vốn còn đang tươi cười cũng thay đổi theo, nhanh chóng chạy tới trước mặt đối phương, nâng gáy cậu ta lên, lo lắng hỏi.

Trên mặt lộ vẻ lo lắng nhưng trong lòng Đường Ninh biết rõ, rất có thể chất độc kỳ quái trên người cậu ta đã bắt đầu phát độc. Đúng vậy, tuy hàn ngọc băng thể của Đường Ninh có thể giải độc, nhưng trong quá trình giải độc sẽ rút ngắn thời gian phát độc, giống như một lần vùng vẫy giãy chết cuối cùng.

Nguyên chủ trong cốt truyện quá hướng nội và hiền lành. Yến Hành Chi yêu cầu nàng đừng làm phiền hắn ta thì nàng sẽ không làm phiền. Nàng ở trong sân nhỏ của riêng mình, trồng thảo dược, đọc sách y học. Đương nhiên Yến Hành Chi sẽ không cố ý rời khỏi Ngưỡng Nguyệt sơn trang, cho nên hắn ta cũng không bỏ lỡ lần phát độc này của Diệp Kiêu.

Nhưng bây giờ Yến Hành Chi đang muốn tránh mặt nàng, lại thêm căn bản không biết sau khi giải độc thời gian phát độc của Diệp Kiêu sẽ rút ngắn lại, giờ thì hắn đã rời khỏi Ngưỡng Nguyệt sơn trang, dù có quay lại bây giờ cũng không đến kịp, làm sao có thể dùng nội lực để giúp cậu ta khống chế độc phát tác được.

Mà điều này cũng nằm trong tính toán của Đường Ninh.

Mức độ thiện cảm của Diệp Kiêu dành cho nàng hôm nay ổn định ở ngưỡng 60.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, ít nhất thì vẫn chưa đủ cho đến khi Yến Hành Chi vội vàng trở về, cho nên lần này nàng đặc biệt cần độc phát tác sớm.

Sau đó...

Nhìn thấy dù mình có gọi như thế nào Diệp Kiêu vẫn run rẩy toàn thân cực mạnh, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh rất to.

Đường Ninh bắt mạch cho cậu ta rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất, trước mặt đám người hầu đang hoảng sợ xung quanh, nàng thoáng do dự một lúc rồi đột nhiên vươn tay rút kiếm bên hông Diệp Kiêu, trong mắt lộ vẻ kiên quyết, dùng sức chém vào lòng bàn tay mình.

Hàn ngọc băng thể của nàng có thể chống chọi với chất độc Miêu Cương trong cơ thể Diệp Kiêu, đồng thời máu của nàng cũng có thể trấn áp tạm thời chất độc trong người cậu ta.

Máu tươi trực tiếp chảy vào miệng Diệp Kiêu đang nằm trên mặt đất, không biết đã đút bao nhiêu lâu mới thấy thân thể Diệp Kiêu giảm dần biên độ run lên, nàng lại tàn nhẫn chém thêm một nhát vào tay, trên tay rách thành một vết thật to.

Máu lại trào ra, Đường Ninh cho lòng bàn tay vào sát môi Diệp Kiêu, cuối cùng đến lúc này mới thấy hàng mi dày của cậu ta khẽ rung lên rất chậm.

Thấy vậy, khóe miệng Đường Ninh hơi nhếch lên, nụ cười còn chưa nở hết thì ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, người đã hôn mê bất tỉnh.

Trước khi bất tỉnh, những gì phản chiếu trong con ngươi của nàng là cảnh Diệp Kiêu vừa tỉnh dậy đã hoảng hốt ôm lấy nàng, đôi môi mở ra đóng lại như đang nói điều gì đó.

Đường Ninh không còn nghe thấy gì nữa.

“Bằng hữu, bằng hữu, bằng hữu...”

Diệp Kiêu gọi Đường Ninh mấy lần nhưng đều không nhận được phản hồi, thậm chí nàng còn không có vẻ gì là sắp tỉnh lại cho dù cậu ta đã truyền nội lực vào trong cơ thể nàng.

Trong lòng Diệp Kiêu lo lắng như có còn ruồi không đầu vo ve mãi, sau đó như đột nhiên nghĩ đến điều gì, cậu ta chợt nhấc cả người nàng lên, nhón mũi trên mặt đất, tung người nhảy lên vài cái rồi biến mất cùng với Đường Ninh.

Nóng, rất nóng, rất ngột ngạt ...

Đây là cảm giác Đường Ninh vừa mới tỉnh lại cảm nhận được.

Ý thức chậm rãi phục hồi, nàng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng côn trùng kêu, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm của thảo dược và hương thơm thoang thoảng của cỏ lam.

Con ngươi di chuyển dưới mi mắt, lông mi khẽ run lên, Đường Ninh chậm rãi mở đôi mắt nặng nề.

Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là bầu trời, những vì sao lấp lánh màu bạc rải rác không có quy tắc trên nền trời xanh thẫm, trông thật mênh mông mà chói sáng.

Nhìn xuống chút nữa thì thấy tầng tầng lớp lớp những bụi cây xanh đậm, phía trên chỉ có rải rác vài nụ hoa màu trắng hoặc vàng, mang một nét đẹp thu hút riêng.

Bản thân nàng đang trần truồng ngồi trong suối nước nóng sôi ùng ục, mà suối nước nóng này hình như có hơi quái dị, trong đó bỏ thêm vào rất nhiều loại thảo mộc, khiến cho nước suối toát ra một mùi thảo dược nhàn nhạt, phả vào trên người, làm cho người nàng phát nhiệt nóng lên, mà lại rất thoải mái.

Đối diện với nàng không ai khác chính là Diệp Kiêu.

Nàng nhìn thấy đôi mắt cậu ta khép hờ, thái dương đổ mồ hôi vì bị nước suối hun nóng, một lọn tóc ướt rũ xuống bên tai, phía dưới là bờ vai rắn chắc. Nếu cậu ta cũng đang ngồi trong suối nước nóng thì không cần nghĩ cũng biết là trên người cậu ta bây giờ chắc hẳn cũng không một mảnh vải che thân…

Không, chờ đã, không một mảnh vải sao?

Cuối cùng Đường Ninh cũng tỉnh lại từ trong trạng thái mơ hồ vì mất máu quá nhiều, nhìn thấy rõ ràng tình hình của hai người thì lập tức khoanh tay che ngực, không khống chế được mà hét lên, hai chân không hề nể tình đạp tới Diệp Kiêu ở cách đó không xa.

Đầu bên kia, Diệp Kiêu đang nhắm mắt ngâm mình trong suối thuốc chữa bệnh do Yến Hành Chi đặc biệt tạo ra cho mình để điều tức hơi thở thì chợt bị một tiếng hét bất ngờ của Đường Ninh dọa cho giật nảy mình, sau đó lại bị chân nàng tấn công liên tục, có vài lần nếu không phải do cậu ta phản ứng rất nhanh thì có khả năng đã bị Đường Ninh đạp trúng vào chỗ nhạy cảm rồi.

Đường Ninh ở bên cạnh vừa đạp cậu ta vừa liên tục hét lên: “Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài, ngươi mau đi ra ngoài! Ra ngoài đi!”

Nghe vậy Diệp Kiêu liền ngoan ngoãn nhảy ra khỏi suối nước nóng.

“A!”

Nhìn thấy cậu ta đứng vụt dậy khỏi suối nước thuốc rất thoải mái, Đường Ninh đột nhiên nhắm mắt lại: “Mặc y phục vào rồi quay lưng lại! Mau lên!”

Nghe vậy Diệp Kiêu tủi thân nhặt y phục bên người mặc vào, đồng thời quay lưng lại.

Cậu ta không hiểu, thực sự không hiểu, vì sao trong đêm tối như mực cậu ta có thể nhìn có thể sờ, nhưng bây giờ thì lại không thể nhìn ở đây?

Càng nghĩ Diệp Kiêu lại càng có vẻ tủi thân.

Thấy cậu ta xoay người sang chỗ khác, Đường Ninh cũng vội vàng leo ra khỏi hồ nước, mặc y phục bằng tốc độ nhanh nhất, vừa mặc xong liền hỏi Diệp Kiêu: “Đây là đâu? Tại sao ngươi lại đưa ta đến đây? Còn cả vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?”

Trong giọng nói của Đường Ninh có sự giận dữ và xấu hổ rõ ràng.

Đối mặt với những cao thủ võ lâm có thể cảm nhận được mạch đập của người khác thì nàng cũng không dám lười biếng.

Diễn thì phải diễn cho trọn vở kịch.

“Chỗ này là, hồ thuốc. Ngươi, té xỉu. Ta mang ngươi, tới.”

Vì từ nhỏ đã sống trong bầy sói, Diệp Kiêu học nói quá muộn nên nói chuyện không trôi chảy, thường thường đều chỉ nói được một hai chữ, bây giờ lại nói nhiều như vậy với Đường Ninh cũng coi như đã là sự tiến bộ vượt bậc rồi.

Đường Ninh cũng hiểu được ý trong mấy câu của cậu ta, nàng ngất đi vì mất quá nhiều máu để cứu cậu ta cho nên đối phương mới đưa nàng đến đây để chữa trị.

“Cho dù như vậy thì ngươi thả một mình ta vào là được, tại sao ngươi cũng vào nữa?”

Đường Ninh tức giận vô cùng.

Lại không ngờ nàng mới vừa nói xong Diệp Kiêu đã nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.

“Đây là, của ta..”

Ý là đồ vật của cậu ta thì tại sao cậu ta lại không được vào.

Nói rất có lý lẽ!

“Ngươi có biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân không?”

Đường Ninh lại càng tức giận hơn.

Nhưng khi nàng nói vậy thì Diệp Kiêu chỉ nhìn nàng với vẻ ngây ngô không hiểu gì.

Đường Ninh tức giận định không thèm quay đầu nhìn lại mà đi ra ngoài luôn, không ngờ vừa mới gạt đám cỏ rậm rạp trước mặt bước ra thì chợt có một bàn tay giật mạnh kéo lại nàng lúc này suýt chút nữa thì đã đạp hụt vào không trung.

“Cẩn thận.”

Nghe lời nhắc nhở muộn màng bên tai, nàng nhìn vách núi nhìn không thấy đáy mây mù lượn lờ phía dưới.

Đường Ninh quay đầu nhìn Diệp Kiêu không thể tin nổi: “Đây là...”

“Núi Vân Vụ, đỉnh núi.”

Đỉnh núi Vân Vụ sao?

Đường Ninh biết gần Ngưỡng Nguyệt sơn trang có một ngọn núi cao hơn ba trăm trượng, đổi đơn vị thì là tương đương hơn một ngàn mét, nàng thật sự không ngờ Yến Hành Chi lại xây dựng suối thuốc chữa bệnh cho Diệp Kiêu trên một vách núi cao như vậy, chỗ này quá cao, người bình thường căn bản không thể leo lên nổi.

Nàng kinh ngạc nhìn vách núi cheo leo trước mặt, trong lòng biết chắc chắn mình không thể tự xuống được, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên thì thiếu chút nữa nàng đã tức phát điên, vì nàng nhìn ra được vẻ đắc ý và mong đợi trong mắt Diệp Kiêu.

Diệp Kiêu căn bản không hề che giấu trong đầu mình suy nghĩ gì, dường như còn âm thầm sung sướng vì chuyện nàng nhất định không thể xuống được, chỉ có thể chờ cậu ta đưa xuống.

Nhưng nếu Đường Ninh không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta thì thôi, còn vừa rồi nàng đã nhìn thấy nên lập tức dập tắt ý nghĩ cầu cứu, nhìn thấy trước mặt toàn mây mù lượn lờ, nàng nghiến răng dùng sức kéo dây leo khô héo quấn chặt trên cây tùng bên cạnh xuống, muốn cậy mạnh trượt xuống dưới.

“Ngươi ...”

Thấy vậy, Diệp Kiêu lo lắng đang định mở miệng thì một giây tiếp theo tiếng kêu kinh ngạc của Đường Ninh đã lọt vào tai cậu ta.

Thì ra dây leo trên cây tùng đã quá già và khô héo, vừa dùng sức thì lập tức bị nàng kéo rách luôn, cả người đột ngột ngã ra sau, không kịp chuẩn bị mà lăn xuống.

“A…”

Tiếng kêu của nàng vừa thoát ra khỏi cổ họng thì giây tiếp theo nàng đã được ôm vào lòng ngực một người, đồng thời cái trán cũng áp vào ngực đối phương.

Tiếng gió bên tai dần dần ổn định, nàng thận trọng mở mắt ra, thứ nàng nhìn thấy chính là chiếc cằm nhọn vô cùng mịn màng của Diệp Kiêu.

Nàng nhìn chân cậu ta khẽ nhón mũi chân lên ngọn cây sồi, cả người như đại bàng vỗ cánh đưa nàng lướt đi thật xa.

Dưới chân họ toàn là ngọn cây của các loại cây cối, cả một vùng rộng lớn xanh tươi mơn mởn, thỉnh thoảng sẽ dọa cho một hai con chim ăn đêm bị giật mình.

Những ngôi sao trên bầu trời ở ngay bên cạnh họ, như thể chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào.

Khát vọng bay lượn của con người chưa bao giờ ngừng, và Đường Ninh cũng không ngoại lệ.

Chỉ nhìn một lát mà nàng đã hoàn toàn quên đi sự bất đồng giữa hai người, hai mắt mở to kinh ngạc, nụ cười rạng rỡ nhanh chóng nở trên khuôn mặt nàng, nàng nhìn chằm chằm vào tất cả những cảnh vật lướt qua trước mặt, sau đó nhẹ vỗ về cánh tay ôm lấy eo mình: “Ta đang bay à? Ta thực sự đang bay, đây là lần đầu tiên ta bay giữa không trung như thế này đấy...”

Càng nói ánh mắt Đường Ninh càng sáng ngời, như thể tất cả tinh tú trên bầu trời đều chạy vào trong mắt nàng, khiến người ta nhìn vào mà chói mắt.

Diệp Kiêu hơi nghiêng đầu nhìn khóe miệng nàng nhếch lên nở một nụ cười tuyệt đẹp, cậu ta chợt vươn tay ấn lên ngực trái mình, nhanh quá, sao tim cậu ta lại đập nhanh vậy? Cậu ta lại sắp bị phát độc à? Chắc là không phải? Vì cậu ta không hề thấy khó chịu mà ngược lại còn thấy... vui vẻ, rất vui.

Nhìn thấy người bạn tốt của mình cười như thế này cậu ta rất vui, thậm chí còn hạnh phúc hơn khi được Yến đại ca khích lệ lúc luyện được một chiêu kiếm tốt.

Tại sao?

Vì thất thần nên cuối cùng khi tiếp đất thì cả hai người thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

May nhờ có Diệp Kiêu phản ứng nhanh, ôm chặt Đường Ninh mặt tràn đầy sợ hãi lăn trên mặt một đoạn, cuối cùng một chân cậu ta bám được vào một cành cây rồi tung người nhảy lên, mang theo Đường Ninh dừng lại trên nóc một gian nông trại dưới chân núi.

Hai người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm làm ổn lại nhịp tim đập thình thịch của mình thì chợt có một tiếng hét cao vút của nữ nhân vang lên bên tai họ.

Âm thanh này...

Nhìn thấy vẻ tò mò trên khuôn mặt Diệp Kiêu, Đường Ninh lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng đã quá muộn.

Cậu ta đã dỡ ngói trên nóc nhà nhà người ta rất nhanh, cúi đầu nhìn xuống.

Thấy vậy, Đường Ninh chỉ có thể day trán.

Một giây tiếp theo liền nghe được giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc của Diệp Kiêu vang lên bên tai nàng: “Này, bọn họ cũng đang giải độc à?”

Vừa nghe vậy, Đường Ninh lập tức mở to hai mắt, không dám tin nhìn Diệp Kiêu bên cạnh.

“Giải độc?”

“Ừ, giải độc, như thế.”

Nghe xong, để xác nhận lời nói của Diệp Kiêu nàng còn nghiêng người tới xem xét, cho đến khi nhìn thấy một nam một nữ đang quấn lấy nhau thì con mắt khẽ lóe lên.

Sau đó vươn tay cầm lấy mảnh ngói trên tay Diệp Kiêu rồi đậy lại cho người ta.

Lúc này nàng mới quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Diệp Kiêu bên cạnh: “Không phải, không phải bọn họ đang giải độc. Loại chuyện này chỉ có giữa phu thê mới có thể làm thôi.”

“Phu thê?”

“Ừ.”

Đường Ninh gật đầu: “Phu quân và thê tử, ngươi chỉ có thể làm chuyện như vậy cùng thê tử của ngươi. Còn thê tử thì chính là người mà ngươi yêu nhất, thân cận nhất trên thế gian này. Các ngươi sẽ luôn ở bên nhau, mãi mãi không xa rời nhau, nàng ấy sẽ làm bánh ngọt ngươi thích ăn cho ngươi, vì ngươi mà chuyện sinh tử cũng không thèm quan tâm, chỉ cần nắm tay ngươi rồi thì cả một đời cũng sẽ không buông ra.”

Nghe được lời nói của Đường Ninh, rồi lại nghĩ đến chuyện đã xảy ra mấy đêm nay giữa cậu ta và người bằng hữu này.

Cho nên...

Bằng hữu chính là thê tử của cậu ta sao?

Vừa nghĩ tới khả năng này, Diệp Kiêu đã không thể kiềm chế được mà vểnh khóe miệng, lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện.

Sau đó cậu ta vươn tay nắm lấy tay Đường Ninh.

“Có chuyện gì vậy?”

“Trở về.”

Nói xong, cậu ta lại bế Đường Ninh đi thẳng đến Ngưỡng Nguyệt sơn trang, dọc theo đường đi tim đập thình thịch như bị trúng loại độc không tên.

Cậu ta hiểu rồi.

Chờ Yến đại ca trở về cậu ta sẽ nói với huynh ấy rằng cậu ta đã có thê tử, thê tử của cậu ta chính là bằng hữu của cậu ta.

Nàng ấy tên là Đường Ninh.

Đường Ninh thành công gieo tiếng sét ái tình cho đối phương, bây giờ nhìn độ thiện cảm của Diệp Kiêu đã vọt tới khoảng 85, khóe miệng nàng thầm nhếch lên.

Nàng muốn càng quấy cho nước đục càng tốt.

Dù sao thì thân phận của Diệp Kiêu cũng không phải chỉ là tiểu huynh đệ sát thủ Yến Hành Chi nuôi lớn. Tại sao trong cốt truyện cuối cùng cậu ta lại phản bội Yến Hành Chi? Chủ yếu là bởi vì thân phận thực sự của cậu ta là...

Đệ đệ ruột đã mất tích nhiều năm của Phương Vân Dương.

Chỉ vì vận may của cậu ta không được như Phương Vân Dương, khi còn bé đã bị ép sống trong sa mạc cùng người làm trong nhà còn gặp phải một bầy sói, bị bắt làm nô lệ, sau đó mới gặp Yến Hành Chi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp