Cung Khuynh Bản Hiện Đại

Chương 19


1 năm

trướctiếp

"Em bây giờ còn có thể nhìn ra đường nét khi còn bé, không khó nhận, hơn nữa độ tuổi cũng rất phù hợp." Vệ Minh Khê nói mình nhận ra tính hợp lý của Dung Vũ Ca. Nói như vậy, nhưng Vệ Minh Khê một cái liền nhận ra Dung Vũ Ca, lúc ấy trong đầu cũng không có nhiều phân tích như vậy, Vệ Minh Khê nhớ kỹ, cũng có chút bất thường.  

"Nhưng vừa rồi em đeo khẩu trang, chị cũng nhận ra em." Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê cười nói, nàng muốn tự mình đa tình đa cảm, cảm thấy Vệ Minh Khê chính là đối với mình cũng là nhớ mãi không quên, cho dù trước kia mình chỉ là một người bạn nhỏ, nàng vẫn nguyện ý tin tưởng mình ở trong lòng Vệ Minh Khê, mình cũng chiếm một chỗ.  

"Đôi mắt xinh đẹp như vậy cũng không phổ biến, cũng chỉ có vài người sẽ gọi thẳng tên tôi, em là một trong số đó." Vệ Minh Khê nói.  

"Cho nên chị cũng cảm thấy em rất xinh đẹp, trong lòng chị cũng coi em như là một người đặc biệt đúng không?" Dung Vũ Ca mỉm cười thản nhiên nhìn Vệ Minh Khê hỏi, đôi mắt đào hoa, trong mắt gợn sóng thu, trong suốt trong suốt, lấp lánh rực rỡ, lộ ra chờ mong.  

Đặc biệt đẹp? Đây hẳn là một đặc điểm của Dung Vũ Ca, đương nhiên ngoại trừ đặc biệt xinh đẹp ra, còn có tính tình của nàng, tựa hồ cũng đặc biệt lớn mật cùng càn rỡ. Ví dụ như những lời vừa rồi, thiếu nữ mười sáu tuổi bình thường, chính là lúc ngượng ngùng, Dung Vũ Ca có thể đem những lời nói hơi lộ ra kia tự nhiên như vậy.

"Mọi người đều rất đặc biệt, em cũng không ngoại lệ." Vệ Minh Khê trả lời.  

"Vệ Minh Khê, em không thích kiểu trả lời đúng về mặt chính trị như thế này. Mọi người đều đặc biệt, vì vậy em dường như không còn đặc biệt nữa." Người khác đặc biệt không đặc biệt, Dung Vũ Ca mặc kệ, nàng chỉ cần trở thành người duy nhất trong lòng Vệ Minh Khê là được.  

Vệ Minh Khê nghe vậy không khỏi lộ ra ý cười khẽ, Dung Vũ Ca nói lời này khiến cô nhớ tới Dung Vũ Ca khi còn bé, nói mình là tiểu công chúa đẹp nhất thế giới, bộ dáng tự tin lại bá đạo kia, hiện tại có chút giống nhau.  

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê cười, không khỏi nhìn thấy si mắt, Vệ Minh Khê cười rộ lên cũng rất nhạt, nhưng cứ như vậy một nụ cười nhàn nhạt, lại thắng lại cả bầu trời đầy sao, chiếu sáng trong lòng Dung Vũ Ca, làm cho trong lòng Dung Vũ Ca tê dại. Mỗi lần Dung Vũ Ca trong lòng tưởng tượng hình ảnh không thuần khiết giữa mình và Vệ Minh Khê, mình đều không biết liêm sỉ muốn bị Vệ Minh Khê chiếm hữu, nhưng rất ít phải đi đòi thân thể Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê cảm giác Dung Vũ Ca nhìn tầm mắt mình nóng rực, nhớ tới, thiếu nữ trước mắt đã không còn là cô gái mười năm trước, điều này làm cho nội tâm Vệ Minh Khê có chút không tự nhiên, bởi vì lúc này cô cảm nhận được tính hung hăng trong ánh mắt cực nóng của thiếu nữ này. Vệ Minh Khê ý thức được, Dung Vũ Ca đối với mình yêu thích, quả thật không đơn thuần như mười năm trước.  

"Em mau ăn cơm đi, nếu không cơm nguội bây giờ." Vệ Minh Khê tránh khỏi tầm mắt quá nóng bỏng của Dung Vũ Ca nhắc nhở, bất quá Dung Vũ Ca chỉ lo nói chuyện, một miếng thức ăn cũng không ăn.  

Dung Vũ Ca nghĩ, lạnh liền lạnh đi, nàng hiện tại nhìn Vệ Minh Khê là có thể no. Không, cũng sẽ không no, chỉ đói hơn, cơ thể đói, trái tim sẽ đói hơn. Thức ăn gì đó, nhìn một chút khẩu vị cũng không có, chỉ có Vệ Minh Khê thoạt nhìn, như vậy sắc thái có thể ăn được, mê người cực kỳ.

  

Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, Dung Vũ Ca vẫn ngoan ngoãn cầm đũa lên, ăn lên. Sau khi ăn mấy miếng, nàng phát hiện thức ăn kỳ thật cũng được, bởi vì nhìn Vệ Minh Khê, cũng rất muốn ăn. Dung Vũ Ca cảm thấy mình có thể ăn hết thức ăn.  

Dung Vũ Ca ngoan ngoãn ăn cơm, tầm mắt hung hăng phai nhạt, Vệ Minh Khê cảm thấy thoải mái hơn một chút, tiếp tục ăn cơm.  

"Để em thử các món của chị." Dung Vũ Ca cho đũa vào trong đĩa thức ăn của Vệ Minh Khê gắp thức ăn.

Vệ Minh Khê kỳ thật không thích như vậy, nhưng còn chưa kịp ngăn cản, Dung Vũ Ca đã gắp đồ ăn trong đĩa của mình.  

Dung Vũ Ca xem ra, nàng ăn thức ăn của Vệ Minh Khê, làm tròn một chút, nàng và Vệ Minh Khê xem như hôn nhau.  

Một có hai, Dung Vũ Ca lại gắp thức ăn nhiều lần, cũng đem món ăn của mình chia sẻ với Vệ Minh Khê, để vào đĩa Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca tương đối hài lòng, bởi vì nàng thực hiện trao đổi nước bọt giữa mình và Vệ Minh Khê, hôn nhau gián tiếp, nội tâm vui mừng và thỏa mãn, tuy Dung Vũ Ca cũng cảm thấy mình ở trước mặt Vệ Minh Khê thực sự có chút biến thái.  

Vệ Minh Khê rõ ràng không thích loại hành vi chia sẻ này của Dung Vũ Ca, nội tâm là cự tuyệt, nhưng cũng không biết vì sao mình không mở miệng ngăn chặn, đại khái là biểu tình quá vui vẻ của Dung Vũ Ca, khiến cô không đành lòng phá hoại.  

Có Vệ Minh Khê cùng ăn cơm, Dung Vũ Ca khẩu vị rất tốt, đem đồ ăn cơ bản đều ăn hết. Lượng cơm này đối với Dung Vũ Ca mà nói có chút quá nhiều, làm cho nàng ăn có chút khó chống đỡ. Dung Vũ Ca nghĩ, sau này ở cùng Vệ Minh Khê, nhất định sẽ mập lên, Vệ Minh Khê quá ngon để ăn cơm, hy vọng Vệ Minh Khê ngày sau không nên ghét bỏ chính mình vì hạnh phúc mà mập mạp. Dung Vũ Ca bất giác ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc sau này của cô và Vệ Minh Khê. Nhưng mà Dung Vũ Ca có chút suy nghĩ quá nhiều, về sau nàng cùng Vệ Minh Khê ở cùng một nơi, căn bản không muốn ăn cơm, nàng chỉ muốn ở trên bàn ăn đem Vệ Minh Khê làm món ngon trực tiếp ăn vào bụng, hiện tại chỉ là làm dịu cơn khát của nàng ấy.

Vệ Minh Khê ở trường mỗi ngày ăn cơm ở căng tin, đối với mình có thể ăn bao nhiêu, cũng như số lượng đồ ăn nói với dì căng tin, đều rất rõ ràng, cho nên cô ăn cũng rất sạch sẽ. Kỳ thật ngay từ đầu, dì thường cho cô nhiều món ăn, đây là lúc Vệ Minh Khê cùng các đồng nghiệp khác cùng nhau dùng cơm phát hiện, cùng một món ăn, cô so với người khác nhiều hơn. Các đồng nghiệp khác còn trêu chọc Vệ Minh Khê, nói Vệ Minh Khê thật sự là người nhìn thấy người yêu, từ các bạn nhỏ đến người già, thông sát! Làm cho Vệ Minh Khê ngượng ngùng, lén tìm dì căng tin đặc biệt cảm tạ, bảo dì nấu ăn cho cô ít thức ăn.  

"Vệ Minh Khê, em muốn đến ký túc xá của chị nghỉ ngơi một chút." Dung Vũ Ca chủ động yêu cầu, nàng chính là muốn đi ký túc xá vệ Minh Khê, không biết hay không phải ký túc xá mười năm trước. Nghĩ đến ký túc xá của Vệ Minh Khê, khắp nơi đều là hơi thở của Vệ Minh Khê, cùng với dấu vết Vệ Minh Khê lưu lại, hơn nữa còn có thể cùng Vệ Minh Khê ở một mình dưới một mái hiên, ngẫm lại liền kích động.  

"Em vẫn chưa về nhà sao?" Đối với một cô gái đe dọa sẽ trở thành nữ nhân của mình, Vệ Minh Khê cảm thấy đem Dung Vũ Ca mang về ký túc xá của mình, cũng không thỏa đáng.  

"Vệ Minh Khê, vài ngày nữa, em sẽ ra nước ngoài du học, thật lâu mới có thể trở về, thật lâu mới có thể gặp lại chị, em muốn ở bên cạnh chị thêm một lát nữa." Dung Vũ Ca giọng điệu khổ sở nói với Vệ Minh Khê, hai năm đối với Dung Vũ Ca mà nói, thật sự là quá lâu, nàng nghĩ nhiều bây giờ ở lại bên cạnh Vệ Minh Khê, để Vệ Minh Khê cùng mình lớn lên, đó sẽ là chuyện hạnh phúc cỡ nào.

Vệ Minh Khê nghe Dung Vũ Ca nói nàng muốn ra nước ngoài du học, nhiều năm sẽ không gặp lại, quả nhiên mềm lòng và chần chờ. Vệ Minh Khê thầm nghĩ Dung Vũ Ca đang tiếp xúc với thế giới rộng lớn hơn, nhiều người xuất sắc hơn, có lẽ sẽ không lưu luyến ở đây.  

"Vệ Minh Khê, chị có thể chăm sóc em nhiều hơn đi." Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê do dự, liền nắm lấy cổ tay Vệ Minh Khê, mềm mại giọng nói làm nũng nói.  

Vệ Minh Khê cuối cùng vẫn đồng ý cho Dung Vũ Ca cùng mình trở về ký túc xá, cô đúng là không chịu nổi tâm địa của Dung Vũ Ca thật.  

"Chị đổi ký túc xá?" Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê dẫn mình tiến vào một ký túc xá không phải mười năm trước, mở miệng hỏi, tựa hồ so với ký túc xá trước kia lớn hơn một chút, nhưng vẫn còn nhỏ, đặc biệt là đối với Dung Vũ Ca sau khi lớn lên mà nói. Nó không phải là cường điệu để nói rằng ký túc xá của Vệ Minh Khê là nhỏ hơn so với phòng tắm của riêng mình. Tuy nhiên, chim sẻ tuy nhỏ nhưng được trang bị đầy đủ tiện nghi và rất sạch sẽ, ngăn nắp. Chiếc giường không lớn, chiếc chăn bông được gấp lại có những góc như những khối đậu phụ, chiếc khăn trải giường trắng trơn có in hình vài chiếc lá, trên đó không có thứ gì ngoài những chiếc gối, ngay cả những chiếc gối cũng được đặt ngay ngắn. Dung Vũ Ca nghĩ, Vệ Minh Khê có phải có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay không?  

Đồ vật lớn nhất trong phòng là giá sách chứa đầy sách, một nửa là sách toán học, nửa còn lại là sách về các môn học khác nhau, đối với Dung Vũ Ca mà nói, hầu hết chúng đều rất bí truyền, chỉ có vài quyển, Dung Vũ Ca quen biết và xem qua. Quả nhiên mình cố gắng hơn nữa, cũng không đuổi kịp Vệ Minh Khê.

Chiếc bàn là chiếc bàn bằng gỗ nguyên khối giống như cách đây mười năm, Dung Vũ Ca rất ấn tượng, bởi vì cô ở trên bàn này làm đề toán vệ Minh Khê cho mình. Tuy rằng năm đó toàn bộ đề toán đều không được mang đến một cái bóng cho Dung Vũ Ca, nhưng khi nhìn thấy cái bàn quen thuộc này, Dung Vũ Ca cảm thấy vui vẻ khó hiểu, cảm giác bàn làm việc này mang theo ký ức chung của nàng và Vệ Minh Khê. Vì thế Dung Vũ Ca nhịn không được sờ bàn làm việc của Vệ Minh Khê một chút.  

"Tôi vào phòng vệ sinh." Vệ Minh Khê nói với Dung Vũ Ca.  

Dung Vũ Ca gật đầu, sau khi Vệ Minh Khê tiến vào phòng vệ sinh, cô hít sâu một hơi, cô cảm giác trong phòng này ngay cả không khí cũng ngọt ngào, tất cả đều là mùi của Vệ Minh Khê. Cô nữ quả nữ, ở chung một phòng, quá dễ khiến người ta nghĩ đến điều kích thích. Không thể nghĩ, mình còn nhỏ, Vệ Minh Khê tuyệt đối sẽ không chạm vào người chưa vị thành niên, cũng sẽ không để cho người chưa vị thành niên chạm vào cô ấy, mình phải khắc chế, dọa Vệ Minh Khê là không tốt. Thật vất vả mới có thể cùng Vệ Minh Khê ở một phòng một mình, mình không thể quá sốt ruột.

Mặc dù nàng không thể di chuyển những ý nghĩ xấu xa, nhưng nàng luôn cảm thấy không ổn sau khi nghe thấy hơi thở của Vệ Minh Khê. Vì vậy, Dung Vũ Ca đi đến đầu giường của Vê Minh Khê, , cầm chiếc gối của Vệ Minh Khê lên và ngửi nó. Hương thơm trên tóc của Vệ Minh Khê vẫn còn trên đó. Không sai, đây chình là mùi, mùi thơm của riêng Vệ Minh Khê, là mùi thơm mà nàng nhờ trong trí nhớ, quả nhiên là nàng mê luyến hơi thở của Vệ Minh Khê. Dung Vũ Va ôm lấy cái gối của Vệ Minh Khê, nhịn không được liền đem chính mình mặt chôn vào, tham lam thu lấy bên trong thuộc về Vệ Minh Khê, gối đầu mềm mại dán sát vào gương mặt đầy xúc cảm, liền coi nó dường như chính là Vệ Minh Khê đều giống nhau.

Ngay khi Dung Vũ Ca đang say, cửa phòng tắm mở ra, Dung Vũ Ca giống như một con chim sợ hãi, nhanh chóng đặt lại chiếc gối trên giường, nhưng bởi vì hai tay của nàng đang hoảng loạn nên những chiếc gối được đặt ngay ngắn có chút cong queo. Nhưng đã quá muộn để Dung Vũ Ca sửa lại, vì Vệ Minh Khê đã đi ra ngoài.

Khi Dung Vũ Ca nhìn thấy Vệ Minh Khê, nàng ấy cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, nàng ấy cảm thấy mình dường như đã làm những điều rất bất thường, và nàng ấy sợ rằng Vệ Minh Khê biết chuyện và sẽ bị Vệ Minh Khê ghê tởm.

Vệ Minh Khê nhìn vẻ ửng hồng không tự nhiên trên mặt của Dung Vũ Ca, cô cũng không biết giờ phút này Dung Vũ Ca suy nghĩ cái gì, nhưng nét ửng hồng kỳ lạ trên khuôn mặt của Dung Vũ Ca, khiến bầu không khí trở nên mơ hồ. Vệ Minh Khê có chút hối hận chính mình mạo muội đem Dung Vũ Ca mang về ký túc xá. Nếu Dung Vũ Ca đem giới tính đổi thành nam, chính mình nếu đưa một cậu bé 16 tuổi về ký túc xá là khẳng định không được, như vậy cô cũng không nên đem một cô gái đã tỏ tình với mình về ký túc xá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp