Phu Quân Nam Giả Nữ Trang

Chương 6: Lo lắng


1 năm

trướctiếp

Nghe thấy lời nói của Trương Hà, Chiêu Doanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vẻ mặt ngạc nhiên. Nàng không nhịn được ngẩng đầu lên lần nữa, nghiêm túc nhìn Trần Minh Viễn và Trương Phán đang đứng cách đó không xa.

Trần Minh Viễn có ngoại hình ưa nhìn, dáng người cao ráo, vì nhiều năm đọc sách nên trên người y có khí chất của sách vở, khi nói chuyện với mọi người cũng rất hòa nhã, lễ phép, tướng mạo và khí độ như này, có thể làm cho mọi người sinh ra hảo cảm.

Mà Trương Phán vừa mới đến tuổi cập kê, dáng vẻ cũng là đẹp, nàng có đôi mắt đào hoa sáng, tính tình hiền lành, chăm sóc muội muội và đệ đệ rất tốt. Chiêu Doanh cho rằng Đoạn Lăng là tỷ tỷ tốt nhất trên thế gian, vì vậy Trương Phán đứng thứ hai.

Nói như vậy, hài tử của Trương gia và Trần gia chênh lệch về tuổi tác, nhưng vẫn có thể nói là lớn lên cùng nhau, tuy rằng giữa Vương thị và Liễu thị có chút mây thuẫn, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình bạn giữa mấy hài tử bọn họ.

Trong đó còn bao gồm cả Chiêu Doanh, khi còn nhỏ, bọn họ thường xuyên chơi đùa với nhau, nàng không thấy manh mối nào từ những lời nói và việc làm của Trương Phán từ trước cả.

Nghĩ đến những gì Trương Hà vừa nói, Chiêu Doanh cẩn thận quan sát biểu hiện trên mặt Trương Phán, nàng nhìn hồi lâu vẫn không thấy gì, cuối cùng ngượng ngùng thu lại ánh mắt.

"Phán tỷ tỷ cũng không có gì khác với thường ngày, ta nghĩ là ngươi nghĩ nhiều rồi."

Lời nói của Chiêu Doanh vừa rơi xuống, liền nghe thấy tiếng Trương Hà thở dài: "Ngươi không hiểu, ánh mắt của tỷ tỷ ta khi nhìn Trần đại ca hoàn toàn khác với ánh mắt khi nhìn chúng ta, tuy rằng tỷ ấy tự cho rằng tỷ ấy che giấu được tâm sự trong lòng của mình, nhưng ta vẫn nhìn ra được.”

Nghe xong, Chiêu Doanh có chút dở khóc dở cười, nàng thật sự không hiểu, Trương Hà chỉ lớn hơn nàng một tuổi đã hiểu đến đâu rồi, hai người còn mấy năm nữa mới đến tuổi cập kê.

Thấy Trương Hà cau có và tỏ vẻ lo lắng, Chiêu Doanh liền hỏi: “A Hà, ngươi có vẻ không vui và không hi vọng tỷ tỷ ngươi thích Trần đại ca lắm?”

“Ta không phải không vui, ta chỉ lo tỷ tỷ ta sẽ đau lòng thôi.” Trương Hà lại thở dài, vẻ buồn rầu thoáng hiện trên khuôn mặt nàng ấy.

Chiêu Doanh suy nghĩ một hồi rồi hiểu ra Trương Hà lo lắng gì.

Đầu tiên, Phán tỷ tỷ thích Trần đại ca, nhưng Trần đại ca không chắc là sẽ thích Phán tỷ tỷ, ít nhất thì điều đó không thể thấy được từ những lời nói và việc làm thường ngày của Trần đại ca, việc này lại không thể trực tiếp đi hỏi y.

Thứ hai, Liễu thẩm sẽ không đồng ý hôn sự này. Liễu thẩm gửi Trần đại ca đến học ở phủ thành, đương nhiên hy vọng Trần đại ca có thể thi đậu công danh, đem vinh quang về cho gia tộc, nhưng nếu Trần đại ca có được danh vọng, thì hôn sự của y có thể tiến xa hơn, vậy Trần gia lại càng không thể kết thân với Trương gia.

Phán tỷ tỷ thích Trần đại ca, muốn gả cho Trần đại ca, chuyện này dù nhìn từ phương diện nào cũng đều thấy cực kì không dễ.

Chiêu Doanh cũng không đành lòng để Trương Phán đau lòng, nhưng loại chuyện này không thể ép buộc.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cụp mắt nhìn theo Trương Hà, thở dài một hơi, lúc này Trương Vọng, con trai út của Trương gia đang mò cua ở hòn đá cuội bên kia hét lên:

"Các huynh các tỷ mau qua đây! Ở đây có thật nhiều cua!" Đứa trẻ nói, vẫy tay với Chiêu Doanh và Trương Hà.

"Bỏ đi, tạm thời đừng nghĩ tới nữa, chúng ta lo lắng loại chuyện này cũng vô dụng." Trương Hà đứng dậy phủi phủi nhẹ mông, vừa kéo Chiêu Doanh dậy, vừa nắm tay Chiêu Doanh bước theo hướng của Trương Vọng.

*********

Chiêu Doanh trở về nhà với cơ thể lấm lem bùn cát, Đoạn Lăng đã chuẩn bị sẵn nước, đun nước sôi rồi, ngay khi Chiêu Doanh vừa trở lại liền bảo Chiêu Doanh đi tắm rửa.

Sau khi Chiêu Doanh dọn dẹp, hắn bắt đầu nấu bữa tối.

Chiêu Doanh ngồi trước bếp, nhìn Đoạn Lăng đổ những hạt gạo ráo nước vào trong nồi hấp, hơi nước liền bốc lên, làm khuôn mặt Đoạn Lăng đỏ bừng, khí chất lạnh lùng của hắn trong nháy mắt lập tức tiêu tan, cả người tràn ngập khí pháo hoa, khiến trong lòng Chiêu Doanh cảm thấy hết sức yên ổn.

Chiêu Doanh bỏ thêm một đống củi vào bếp, sau đó không thể nhịn được mà nói với Đoạn Lăng về việc Trương Phán thích Trần Minh Viễn. Chuyện này lẽ ra không được nói với người khác, nhưng a tỷ nhà mình thì khác, giữa hai tỷ muội bọn họ không có bí mật gì cả, a tỷ nhà mình sẽ không đi nói nhảm.

“A tỷ, tỷ nói xem, tỷ nghĩ Trần đại ca có thích Phán tỷ tỷ không?” Chiêu Doanh một tay chống cằm nhìn Đoạn Lăng chăm chú.

Đoạn Lăng đang chuẩn bị nấu ăn, nghe thấy lời này, cầm cái thìa trong tay, suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu.

Khóe miệng Chiêu Doanh hạ thấp: “Haizz, định rõ là Phán tỷ tỷ sẽ phải đau lòng rồi, A Hà cũng sẽ buồn bã theo.” Nàng không khỏi thở dài, một lúc lâu sau, đột nhiên có phản ứng.

“A tỷ, tỷ không ngạc nhiên chút nào, tỷ đã biết Phán tỷ tỷ thích Trần đại ca rồi sao?”

Đoạn Lăng vừa gật đầu vừa khuấy trứng trong nồi.

Chiêu Doanh nhíu mày: “Ngày thường bọn muội chơi với nhau, sao muội không thấy gì cả?”

Đoạn Lăng ngẩng đầu nhìn Chiêu Doanh, nhếch khóe miệng, giơ ngón tay chỉ lên tủ, ý bảo Chiêu Doanh đừng nghĩ nữa, nhanh đi rửa bát, chuẩn bị ăn cơm rồi.

Chiêu Doanh đành bỏ suy nghĩ của mình xuống một lát, nghe lời mà đứng dậy, lấy bát rồi đi đến giếng.

Bữa tối, cả hai ăn trứng với ớt xanh, đậu xanh nguội và canh cơm mẻ, tuy rằng đơn giản, nhưng lại rất thỏa mãn.

*********

Ngày hôm sau, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng tiếp tục may y phục mùa hè.

Một mảnh vải màu trắng xám có thể làm được hai bộ y phục, Chiêu Doanh vẫn là hài tử, sẽ dư nguyên liệu, Đoạn Lăng làm cho Chiêu Doanh thêm một cái áo lót che ngực và bụng.

Hai người họ phải mất bốn năm ngày để chuẩn bị y phục, sau đó, thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức lên, mặt trời mỗi ngày một lớn hơn, tiếng ve trên cây lại càng kêu to hơn.

Mọi người trong thôn đều không hẹn mà cùng thay đổi lịch trình, chỉ làm việc vào buổi sáng trước khi mặt trời ló dạng và buổi tối sau khi mặt trời lặn, hầu hết mọi người đều không muốn ra ngoài vào buổi giữa trưa.

Chiêu Doanh và Đoạn Lăng chỉ trông coi một ruộng rau ở sân sau, vì vậy mọi chuyện đương nhiên cũng dễ dàng hơn những người khác trong thôn. Hai người vẫn sẽ vào núi để hái thảo dược, nhưng tần suất đã giảm đi rất nhiều. Mặc dù ở trên núi mát mẻ hơn, nhưng mùa hè trên núi dã thú thường xuyên hoạt động, vì mục đích an toàn, cho dù Chiêu Doanh và Đoạn Lăng vào trong núi, hai người cũng không đi quá xa.

Hôm nay, ăn xong bữa cơm sáng, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng theo thói quen hằng ngày, một người cho gà ăn, một người nhổ cỏ.

Sau khi Chiêu Doanh nhổ cỏ xong, nàng lau mồ hôi trên trán, nói với Đoạn Lăng đang đứng trước vòng tròn gà: “A tỷ, muội muốn ăn dưa hấu.”

Nghe vậy, Đoạn Lăng không chút do dự gật đầu.

Khi hai người làm việc xong trở về nhà, Đoạn Lăng đưa cho Chiêu Doanh năm lượng tiền lớn, bảo Chiêu Doanh tự đi mua dưa hấu ở chỗ những người trồng dưa ở phía đông thôn.

Chiêu Doanh vừa lấy tiền ra ngoài thì tình cờ gặp Trương Hà, thật trùng hợp, Trương Hà cũng đi mua dưa hấu, cả hai cùng nhau đi dạo.

Hai người đi mua dưa hấu trở về, trước cửa gặp Vương thẩm, Vương thẩm đang dẫn một người vào nhà, Chiêu Doanh nhìn thì thấy chính là người phụ nữ lạ mặt ăn mặc hơi chăm chút lần trước.

Nhìn thấy hai người vào nhà, Chiêu Doanh kéo ống tay áo của Trương Hà hỏi: "Ta trước đây từng nhìn thấy vị thẩm này, thẩm ấy là người nhà của ngươi sao?"

Trương Hà bĩu môi nói: "Bà ấy không phải! Bà ấy là bà mối mà nương ta tìm cho đại ca ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp