Phu Quân Nam Giả Nữ Trang

Chương 5: Bí mật


1 năm

trướctiếp

Chiêu Doanh và Đoạn Lăng rất ưa sạch sẽ, như là những khi đi chợ về, họ đều sẽ đun nước để tắm.

Đoạn Lăng đang bổ củi trong bếp, Chiêu Doanh thấy vậy, lấy một băng ghế nhỏ từ trong sân đến ngồi bên cạnh Đoạn Lăng. Đoạn Lăng nghiêng đầu nhìn Chiêu Doanh, vẫy vẫy tay ra hiệu Chiêu Doanh ngồi xa ra hơn để bếp lò không làm nóng nàng.

Chiêu Doanh cười nhưng không nhúc nhích, vẫn ngồi bên cạnh a tỷ. Đoạn Lăng cũng không khuyên nữa, hắn quay người lại, chăm chú nhìn nhà bếp.

Chiêu Doanh chống cằm, nhìn thấy củi trong bếp đang bốc cháy ngùn ngụt, nàng chợt nhớ ra điều gì đó liền nói với Đoạn Lăng: "A tỷ, củi ở nhà sắp hết rồi, ngày mai muội lên núi nhặt một ít về."

Đoạn Lăng suy nghĩ một chút, gật đầu, sau đó giơ tay lên, đầu tiên là chỉ vào chính mình, sau đó là nhìn về phía Chiêu Doanh, Chiêu Doanh lập tức hiểu ra a tỷ là đang muốn cùng mình lên núi.

Hai người luôn tốt hơn một người, Chiêu Doanh vui vẻ mà lên tiếng.

Chẳng mấy chốc, nước trên bếp đã sôi, Đoạn Lăng múc một ít nước lạnh trong giếng đi vào bếp, sau đó để lại nhà bếp cho Chiêu Doanh. Hai tỷ muội từ trước đến nay vẫn luôn có thói quen này, Chiêu Doanh tắm trước, Đoạn Lăng tắm sau, cuối cùng Đoạn Lăng sẽ dọn dẹp sạch phòng bếp.

Vì gội đầu, không thể lên giường đi ngủ, Chiêu Doanh mặc một chiếc áo trong nhỏ, ngồi trong sân hong tóc, bầu trời đêm đầy sao, nàng bất giác ngẩng đầu, chăm chú chiêm ngưỡng những vì sao sáng.

Không biết đã qua bao lâu, Chiêu Doanh đột nhiên cảm thấy trên vai mình có chút nặng, nàng quay đầu lại nhìn, là a tỷ của mình, hắn sợ nàng bị cảm lạnh, nên lấy một chiếc áo ngoài để nàng mặc vào thêm.

Trên người hắn cũng khoác y phục, sau đó ngồi ở bên cạnh Chiêu Doanh. Trên mặt Chiêu Doanh lộ ra một nụ cười tươi, nàng hơi nghiêng cơ thể, dựa đầu vào vai Đoạn Lăng, Đoạn Lăng không nhúc nhích, để cho Chiêu Doanh tùy ý mà dựa vào.

Ban đêm rất yên tĩnh, hai tỷ muội cứ như vậy mà rúc vào nhau, cùng ngẩng đầu, ngắm bầu trời trăng và sao.

Ngày hôm sau, hai tỷ muội ăn xong bữa sáng, sau khi cho gà trong nhà ăn xong, liền đeo giỏ lên lưng, cùng nhau lên núi.

Thôn Giang Tấn tuy rằng vị trí hẻo lánh, nhưng địa hình lại rất tốt, bên trái dựa núi, bên phải gần sông, mặt đối diện là địa thế bằng phẳng, thích hợp gieo trồng, nên người trong thôn không nói giàu sang phú quý gì nhiều, nhưng chỉ cần chăm chỉ làm, sẽ không bao giờ đói bụng.

Khi hai tỷ muội lên núi, gặp không ít người trong thôn, bọn họ giống Chiêu Doanh, lên núi nhặt củi, có đi săn, có nhặt thổ sản vùng núi, có hái rau dại và hoa quả dại. Dựa núi ăn núi, dựa sông uống nước sông, lão bách tính bình dân đều sống như vậy.

Đoạn Lăng lên núi, ngoài việc giúp Chiêu Doanh cùng nhặt củi, hắn còn hái thảo dược. Thảo dược tốt thường mọc ở núi sâu rừng già, cũng may Đoạn Lăng mấy năm nay thường xuyên vào trong núi, rất biết đường đi, không sợ lạc trong núi.

Hai tỷ muội định hái thuốc trước, nhặt củi sau, cho nên trực tiếp đi thẳng vào sâu trong rừng.

Trừ những người đi săn, người bình thường trong thôn đều không đi vào sâu trong rừng, nên trong rừng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng chim kêu, khi đi đường, tiếng giày dép cọ vào cỏ dại, âm thanh lá rụng phát ra.

Chiêu Doanh tuy không biết y thuật, nhưng Đoạn Lăng đã dạy nàng nhận dạng các loại thảo dược, có nàng giúp đỡ, họ đã hái được rất nhiều loại thảo dược. May mắn là, họ cũng tìm thấy hai cây nấm linh chi. Hai cây nấm linh chi mọc cùng một chỗ, to bằng lòng bàn tay người trưởng thành, màu nâu đen, đem theo mùi thơm thoang thoảng, là nấm linh chi đang trong tình trạng tốt nhất, chắc chắn có thể bán được giá tốt.

Trong nhà lại có thêm nhiều tiền hơn, là một chuyện tốt khiến người ta vui sướng. Mặc dù leo núi hái thuốc mệt mỏi, nhưng nụ cười trên mặt Chiêu Doanh vẫn không ngừng tắt, lúc này, Đoạn Lăng giơ tay vỗ vỗ vai Chiêu Doanh, sau đó chỉ về một hướng.

Chiêu Doanh nhìn về phía phương hướng đó, liền thấy nơi đó mọc lên một bụi gai lớn, trên cành mọc dày đặc những quả nhỏ, màu sắc đỏ tươi, khiến người ta vừa nhìn đã có thể nghĩ tới vị chua chua ngọt ngọt của nó.

Tâm trạng Chiêu Doanh vui vẻ hơn, nàng nắm tay Đoạn Lăng đi tới, bắt đầu hái thứ phát hiện bất ngờ này.

Đợi hái được kha khá rồi, hai tỷ muội bắt đầu rảo bước ra khỏi rừng núi, vừa đi vừa nhặt củi về, chiếc giỏ trên lưng không hề nhẹ, làm đầu nàng nhễ nhại mồ hôi.

Khi hai người đi tới trước cửa nhà, trước cửa có hai người đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ, một người trong đó là Vương thị, người còn lại Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đều không hề quen biết.

Bà ta trông ngoài bốn mươi, dung mạo bình thường, dáng người đầy đặn, mặc một bộ Chiết Chi Văn Bỉ giáp, bên dưới mặc cái váy hoa mã diện, chất liệu y phục tuy bình thường nhưng lại tinh xảo hơn nhiều so với những nhà nông hộ bình thường.

Vương thị đang nhỏ giọng nói chuyện với bà, khi nàng ta nhìn thấy Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đến gần, thì ngừng nói, dừng một chút, sau đó mới nở nụ cười chào Chiêu Doanh bọn họ:

"Chà, hôm nay hai tỷ muội đi vào núi à? Nhìn dáng vẻ nhỏ thế cũng thấy mệt rồi, nên về nghỉ ngơi đi." Vương thị quan tâm Chiêu Doanh bọn họ, mặc dù nàng ta có hơi nịnh bợ, nhưng nàng ta thực sự yêu thương hai tỷ muội Đoạn gia.

“Chào Vương thẩm.” Chiêu Doanh chào nàng ta, vì Vương thị không giới thiệu người phụ nữ bên cạnh, nên Chiêu Doanh lịch sự mỉm cười với người phụ nữ lạ mặt, sau đó trở về nhà với Đoạn Lăng.

Đợi cửa sân vừa đóng lại, người phụ nữ lạ mặt lập tức hỏi: “Đây là hai tỷ muội của nhà nào vậy?”

Không cần suy nghĩ nhiều, Vương thị đáp: “Đây là hai tỷ muội Đoạn gia, năm đó chạy nạn vào thôn chúng ta. Hai tỷ muội này nói đến cũng đáng thương, cha nương, người thân đều đã mất, chỉ còn hai người nương tựa vào nhau, hồi đó còn suýt chút nữa là chết đói… "

Vương thị giọng nói huyên thuyên kể về quá khứ, nàng ta dường như không nhận ra ánh mắt lấp lánh trong mắt người phụ nữ. Thấy người phụ nữ không hỏi thêm câu nào, Vương thị nói tiếp: "Việc hôn sự của con trai lớn ta cần bà quan tâm nhiều chút, nếu chuyện này thành, ta nhất định sẽ đưa cho bà một bao đỏ thật dày."

Người phụ nữ lập tức cười lớn: “Ngươi yên tâm, cho dù không có bao đỏ, ta cũng sẽ xử lý việc này cho ngươi.”

Vương thị hài lòng gật đầu, sau đó giữ người phụ nữ ở lại nhà ăn bữa trưa.

************

Thời tiết ngày một nóng lên, Chiêu Doanh và Đoạn Lăng đang may vá quần áo trong nhà thì nghe thấy tiếng ai đó ở ngoài cửa gọi nàng.

"Chiêu Doanh! Chiêu Doanh có ở nhà không?"

Là giọng nói của Trương Hà, con gái thứ hai của Trương gia bên cạnh.

Chiêu Doanh bỏ cây kéo trong tay xuống, đứng dậy mở cửa sân, nhìn thấy trước cửa có rất nhiều người đứng, ngoại trừ Trương Viễn, con trai lớn của Trương gia, những hài tử của hai nhà bên cạnh đều đến đầy đủ.

Chiêu Doanh nhìn thiếu niên lớn tuổi nhất trong số họ, nói: “Trần đại ca, huynh từ phủ thành về rồi?”

Trần Minh Viễn là con trai lớn của Trần gia, bình thường học ở Du Châu thành, ngoại trừ Tết Nguyên Đán, y thỉnh thoảng mới trở về.

Trần Minh Viễn mặc một bộ y phục ngắn màu nâu xanh đen, cách ăn mặc điển hình của một nhà nông dân, nhưng khí chất lại có chút không giống, có lẽ là vì y quanh năm học hành. Y cười với Chiêu Doanh, nói: "Hôm qua rất muộn ta mới về đến nhà."

Y còn muốn nói gì đó, nhưng bị Trần Bác Văn, con trai thứ hai của Trần gia cắt ngang.

“Chiêu tỷ tỷ, chúng ta định đi chơi cạnh bờ sông, tỷ đi không?”

Đúng lúc này, Đoạn Lăng đi tới bên cạnh Chiêu Doanh, vừa nhìn thấy nhiều đứa trẻ như vậy đã biết chúng tới đây để rủ Chiêu Doanh đi ra ngoài chơi.

Chiêu Doanh liếc nhìn Đoạn Lăng một cái, sau đó lắc đầu nói: "Ta muốn ở nhà may quần áo với a tỷ, lần này không đi đâu…" Chưa kịp nói hết lời, nàng đã cảm thấy vai bị vỗ nhẹ một chút, nàng lại quay đầu lại nhìn a tỷ mình nữa nữa, thấy nàng ấy vẫy tay với nàng, ý là để nàng đi chơi.

Các hài tử cùng chơi đùa vui vẻ, Đoạn Lăng trầm tĩnh không bao giờ tham gia, nhưng hắn không hề bám lấy Chiêu Doanh, Chiêu Doanh tính tình vui vẻ hoạt bát, hắn muốn nàng vui vẻ mà làm những gì nàng muốn.

Sau khi nghe Đoạn Lăng nói, Chiêu Doanh vẫn có chút do dự, nàng đứng ở trước cửa, cau mày suy nghĩ.

Đoạn Lăng cảm thấy trong lòng mềm nhũn, khóe miệng bất giác nhếch lên, dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán Chiêu Doanh, để Chiêu Doanh nhìn hắn, sau đó làm động tác kéo, cuối cùng chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào Chiêu Doanh.

Chiêu Doanh rất nhanh hiểu ý của Đoạn Lăng, hắn đang nói với nàng rằng, bộ y phục này trước tiên không may nữa, hắn sẽ đợi nàng quay lại rồi cùng may.

Đôi mày đang cau có của Chiêu Doanh lập tức giãn ra, nàng vui vẻ nhảy dựng lên, rồi ôm Đoạn Lăng vào lòng. Những đứa trẻ đang đợi cũng cười, rủ ra ngoài.

Trần Minh Viễn nói với Đoạn Lăng: “Ngươi yên tâm, ta sẽ trông chừng bọn họ.”

Đoạn Lăng gật đầu.

Một nhóm hài tử vui vẻ đi ra sông. Hôm nay mặt trời có chút chói chang, bên sông cũng có rất nhiều người, Chiêu Doanh bọn họ tìm được một chỗ vắng người, cởi giày ra, xắn quần lên, xuống nước. Trần Diệu Diệu, con gái út của Trần gia, năm nay mới năm tuổi, mặc dù cũng có thể cởi giày xuống sông chơi đùa dưới nước, nhưng Trần Minh Viễn suốt cả quá trình đều đứng bên cạnh nàng ấy, thường xuyên chú ý đến các động tác của nàng ấy.

Xếp đá, xây cát, người thành niên nhìn vào thì thấy có vẻ ấu trĩ, nhưng đối với các hài tử mà nói, đủ vui đến khi buổi tối đi ngủ.

Chiêu Doanh chơi đến đổ mồ hôi trên trán, nàng dùng nước sông làm ướt mặt, sau đó lên bờ tìm một viên đá lớn làm đệm, chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Không lâu sau, Trương Hà cũng lên bờ, nàng ấy ngồi xuống bên cạnh Chiêu Doanh.

Trương Hà kéo tay áo của Chiêu Doanh, sau đó nghiêng người đến bên cạnh Chiêu Doanh, nói nhỏ: "Ta phát hiện ra một bí mật."

Chiêu Doanh quay đầu lại nhìn Trương Hà chằm chằm, chờ đợi Trương Hà chia sẻ "bí mật" với mình.

Trương Hà hất cằm, ra hiệu cho Chiêu Doanh nhìn xem.

Chiêu Doanh nhìn về hướng đó, thấy Trương Hà đang chỉ Trần Minh Viễn và Trương Phán, con gái lớn của Trương gia, hai người đang đứng cùng một chỗ, không biết đang nói cái gì. Trần Diệu Diệu cách xa bọn họ ba bước, đang đào cát ẩm, không biết là muốn lấy thứ gì đó ra.

Chiêu Doanh nhìn một lúc lâu, nhưng nàng vẫn không hiểu: “Trần đại ca và Phán tỷ tỷ đang nói chuyện, đây là một bí mật?” Nàng hoàn toàn không biết Trương Hà đang muốn nói gì, đây không phải là hành động rất bình thường sao?

Trương Hà ghét bỏ mà liếc nhìn Chiêu Doanh: "Ngươi nhìn kỹ vẻ mặt của đại tỷ ta, ngươi không phát hiện ra sao? Đại tỷ ta thích Trần đại ca."

Tác giả có lời muốn nói:

Giới thiệu chút những hài tử của Trương gia Trần gia, sắp xếp theo độ tuổi.

Trương gia: Con trai lớn Trương Viễn, con gái lớn Trương Phán, con gái thứ hai Trương Hà, con trai út Trương Vọng.

Trần gia: Con trai lớn Trần Minh Viễn, con trai thứ hai Trần Bác Văn, con gái út Trần Diệu Diệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp