Phu Quân Nam Giả Nữ Trang

Chương 1: Đánh người bị thương


1 năm

trướctiếp

Thôn Giang Tấn, một thôn nhỏ ở rìa Du Châu.

Giữa trưa, mọi nhà đều đang chuẩn bị bữa cơm trưa ở nhà, nhưng ở phía nam thôn đã xảy ra một vụ náo loạn.

"Đứa nữ oa hung ác của Đoạn gia này, thì ra vẫn thường xuyên bắt nạt lão út của chúng ta, bây giờ lại đánh vỡ đầu lão út của chúng ta rồi, lý trưởng, lần này ông không thể thiên vị, phải làm chủ cho nhà ta!"

Một người phụ nữ nhìn chừng hai lăm, hai sáu tuổi đang ngồi trên mặt đất khóc lóc, vừa khóc, còn vừa kéo ống quần của lý trưởng, ngăn không cho lý trưởng rời đi. Bên cạnh người phụ nữ là một nam hài mười mấy tuổi, trên trán nam hài có một vết thương to bằng đồng xu, đã không còn chảy máu nữa, nhìn cũng có vẻ không nghiêm trọng.

Nam hài cũng gào lên một hồi lâu, vốn dĩ muốn dừng lại, nhưng thấy nương lén lút liếc mình, lại hít mạnh một hơi, rồi lại khóc.

Lý trưởng, Trương Quý, người thôn Giang Tấn, đã ngoài bốn mươi tuổi, hai bên thái dương đã mọc một ít tóc bạc, khuôn mặt tròn, nhìn trông giống có vẻ là một người tốt bụng.

Trương Quý bị người phụ nữ kéo đến gần như đứng không vững, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, bất lực nói: "Trương lục tức phụ, có chuyện gì, ngươi mau đứng lên đã rồi nói."

Trương lục tức phụ Tiêu thị không cam lòng, vừa gào vừa khóc, còn lén nhéo con trai của mình, khiến Trương lão út càng khóc to hơn.

Trương Quý không nói được gì, muốn thuyết phục nhưng cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể bất lực nhìn người đứng trước mặt.

Một thiếu nữ mười lăm tuổi đứng trước cánh cửa gỗ đơn giản nhưng chắc chắn, nàng ấy trông cao và gầy hơn những nữ tử bình thường ở độ tuổi này, ngay cả đường nét trên khuôn mặt của nàng ấy cũng khác biệt hơn so với những nữ tử bình thường. Nàng ấy có một đôi mắt phượng trong nhọn ngoài rộng, đuôi mắt cong lên, dáng vẻ của nàng ấy mỹ lệ, cho dù là đặt ở phủ thành, cũng không hơn không kém mỹ nhân.

Thiếu nữ đối mặt với người phụ nữ đang làm loạn, không lên tiếng, nàng ấy chỉ yên lặng đứng đó, nhìn người phụ nữ với vẻ mặt bình tĩnh, nàng ấy thậm chí còn không cau mày, giống như đang nhìn cái gì đó không quan trọng.

Trong một lúc, cảnh tượng trở nên bế tắc, Tiêu thị càng gào to hơn, cuối cùng khiến những láng giềng bên trái phải bị dẫn ra.

Nhà ở bên trái cũng họ Trương, có thể nói là có quan hệ xa với trượng phu của Tiêu thị. Trương gia tức phụ Vương thị khi nhìn thấy Tiêu thị liền khoa trương “chà” một tiếng.

"Lão lục tức phụ, ngươi đây là đang làm gì vậy?"

Khi Vương thị nói chuyện, tức phụ của Trần gia Liễu thị ở nhà bên phải cũng bước ra, bà ấy đưa con trai út và con gái út về nhà chính để ăn tối, lúc này mới nhìn vào Tiêu thị đang ngồi trên mặt đất.

“Trương lục tức phụ, ngươi nói bậy bạ cũng không sao, nhưng mang theo lão út của nhà ngươi thì có chút không ra thể thống gì rồi.” Phụ thân của Liễu thị dạy học trong thư viện, nhà ngoại của bà ấy cũng miễn cưỡng được coi như là một thư hương môn đệ, từ trước đến nơi có nhiều quy tắc hơn so với nhà nông hộ bình thường.

Vương thị nghe thấy lời này của Liễu thị, khẽ bĩu môi, lén lộ ra vẻ mặt rất chán ghét.

Tiêu thị thấy cuối cùng cũng có người đến rồi, ả ầm ĩ một tiếng rồi đứng lên, sau đó kéo con trai nhà mình lên, chỉ vào vết thương trên trán nói: "Các người nhìn xem, con gái của Đoạn gia độc ác như thế nào, nàng đánh vỡ đầu lão út nhà ta rồi, chuyện này không thể xem nhẹ, Đoạn gia nhất định phải xin lỗi Trương gia chúng ta, nhất định phải bồi thường cho chúng ta!"

Vương thị nghe vậy lập tức chế nhạo: “Đoạn muội làm vỡ đầu lão út nhà ngươi? Lão út nhà ngươi nếu không đi đánh vỡ đầu người khác là đã a di đà phật rồi.”

Tiêu Thị kích động nói: "Chính là nàng làm! Để nàng ra ngoài! Cho nàng xin lỗi lão út của chúng ta!"

Nghe thấy từ "xin lỗi", thiếu nữ đứng trước cửa chớp chớp mắt, ánh mắt chuyển từ Tiêu Thị sang Trương lão út, Trương lão út bởi vì được người khác chống lưng nên đắc ý dạt dào, nhưng sau khi liếc nhìn thiếu nữ, cả người hắn run lên, nhanh chóng trốn sau Tiêu Thị.

Liễu Thị cau mày nhìn vết thương trên trán của Trương lão út, sau đó hỏi: “A Lăng, nha đầu Chiêu Doanh không có ở nhà sao?” Hai nhà sống cạnh nhau, tiếp xúc nhiều, nàng biết tính khí của hai tỷ muội này, Tiêu Thị đã ầm ĩ hồi lâu rồi, cho nên tất nhiên nha đầu Chiêu Doanh sẽ không trốn trong nhà không đi ra.

Thiếu nữ thu hồi lại ánh mắt rồi nhìn về phía Liễu Thị, lắc đầu.

"Người này không có ở nhà, ngươi cũng không thể giải thích rõ ràng, bọn ta còn chưa biết chuyện gì xảy ra." Vương thị vỗ vỗ nhị nữ nhi nhà mình Trương Hà: "Lão nhị, ngươi đi ra ngoài tìm xem, tìm Đoạn muội về đây."

“Vâng!” Trương Hà đáp lại một cách thanh thúy, lập tức chạy tới hướng chính giữa thôn.

Tiêu Thị không chịu nhận: "Có cái gì mà không rõ ràng! Ta nghĩ ngươi chỉ là muốn giúp Đoạn gia ức hiếp Trương gia chúng ta mà thôi, trời ạ, Trương gia chúng ta sao lại mệnh khổ như vậy!" Ả vỗ đùi, lại ngồi xuống đất kêu khóc.

Tất cả mọi người đều đau đầu mà nhíu mày, Trương Quý thừa dịp cơ hội lui ra phía sau vài bước, cách xa Tiêu thị, lúc này Tiêu thị lại ngồi trên mặt đất, ông không dám tiến lên phía trước, chỉ ở cách xa mà khuyên vài câu, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Cũng may không bao lâu sau, Trương Hà quay lại, sau lưng nàng còn có rất nhiều người.

Người đi đầu là Đường viên ngoại trong thôn, đệ đệ ruột ông ấy làm quan ở kinh, ông ấy ở lại quê phụng dưỡng cha nương, nhà tuy phú quý, nhưng lại rất khiêm tốn, rất có uy tín ở thôn Giang Tấn.

Bên cạnh Đường viên ngoại còn có không ít hài tử đi theo, bao gồm cả Đoạn Chiêu Doanh, nàng nhìn thấy a tỷ mình vẻ mặt vô cảm đứng ở cửa, có chút chột dạ mà chớp chớp mắt.

Khi Tiêu thị nhìn thấy Chiêu Doanh, lập tức nhảy dựng lên kích động muốn túm lấy Chiêu Doanh, nhưng khi nhìn thấy Đường viên ngoại ở phía trước, ả đột ngột dừng động tác lại, giữ lấy vẻ mặt tươi cười: "Đường đại lão gia."

Đường viên ngoại gật đầu với Tiêu thị, trên mặt lộ ra nụ cười gần gũi bình dị, ánh mắt của ông ấy dừng lại ở trên trán Trương lão út, thấy xác thực theo như lời mấy hài tử vừa nãy nói, trong lòng ông ấy đã tin lời Chiêu Doanh nói.

“Trương lục phu nhân, ngươi đến Đoạn gia, có lẽ là vì vết thương trên trán của lệnh lang rồi.” Đường viên ngoại từng đọc sách, khi nói chuyện đầy vẻ nho nhã.

Tiêu thị là người đanh đá, nhưng ả không ngu dốt, mặc dù lời nói của Đường viên ngoại có vẻ như đang giúp đỡ gia đình ả, nhưng ông ấy là nữ oa Đoạn gia tìm đến, nữ oa Đoạn gia chắc chắn đã nói gì đó với ông ấy.

Tiêu thị trợn to hai mắt, cúi đầu lau nước mắt: “Đúng vậy, là lão út nhà ta bị thương ở đầu, đây là nơi quan trọng nhất, ta làm mẫu thân làm sao có thể không lo lắng.” Đối mặt với Đường viên ngoại, ả hoàn toàn thay đổi thái độ, như thể người đanh đá và vô lý vừa nãy là một người khác.

Đường viên ngoại gật đầu, dáng vẻ dường như hiểu được Tiêu thị: "Trương lục phu nhân lo lắng là chuyện bình thường, chỉ là chuyện này, không thể trách Đoạn gia."

Tiêu thị nghiến chặt răng hàm sau, trên mặt lộ ra một vẻ mặt khó hiểu, nhìn về phía Đường viên ngoại.

Đường viên ngoại nói tiếp: "Lệnh lang là tự mình không cẩn thận ngã từ trên cây xuống, chuyện này không liên quan gì đến nha đầu Đoạn gia, lúc đó những hài tử này đều có mặt tại hiện trường, đều có thể làm chứng."

Ông ấy vừa dứt lời, đám hài tử xung quanh lần lượt gật đầu, một nam oa còn mạnh dạn nói: "Đoạn tỷ tỷ không cho Trương lão út bắt nạt Lí nhị oa, nên Trương lão út đánh Đoạn tỷ tỷ, Đoạn tỷ tỷ trèo lên cây hoàng giác lan ở cửa thôn, Trương lão út cũng trèo lên, rồi chính hắn tay chân vụng về mà ngã xuống."

Rõ ràng là Trương lão út sai trước, hắn còn muốn đánh người, sau đó tự ngã vỡ đầu, Trương gia không thể trách Đoạn gia, càng không thể bắt Đoạn gia bồi thường.

Nếu không có Đường viên ngoại ở đây, Tiêu thị vẫn sẽ tiếp tục khóc lóc la lối, nhưng bây giờ Đường viên ngoại đã đứng ra "chủ trì công đạo", ả tất nhiên sẽ không đắc tội người có quyền thế nhất trong thôn này.

Nữ oa Đoạn gia tuổi còn nhỏ đã quỷ kế đa đoan, cứ đợi đi, lúc nào đó sẽ có lão nương tới xử lý cho ngươi.

Nghĩ đến đây, Tiêu thị vội vàng làm ra vẻ ấm ức: "Ta… Ta đây cũng là quá sốt ruột mà."

Đường viên ngoại nhìn thấu nhưng không nói toạc ra: "Gỡ bỏ được hiểu lầm là tốt rồi, may mà vết thương trên trán của lệnh lang không nghiêm trọng, Trương lục phu nhân nên đưa hắn về để xử lý đi, ta nghĩ sẽ mau lành thôi."

Tiêu thị vội vàng gật đầu, sau đó kéo Trương lão út còn ngồi dưới đất lên, vội vàng rời đi.

Sau khi hai mẹ con rời đi, Đường viên ngoại nhẹ nhàng xoa đầu đám trẻ và nói: "Nên trở về ăn trưa rồi."

Đám hài tử rất vui mừng, chào hỏi cảm ơn Đường viên ngoại, sau đó liền nhảy nhót rời đi.

Chẳng mấy chốc, những người tụ tập trước cửa Đoạn gia đã giải tán, chỉ còn lại Đoạn Lăng và Chiêu Doanh.

Chiêu Doanh cọ tới cọ lui đi đến trước mặt Đoạn Lăng, cười cười mà lấy lòng: "A tỷ."

Đoạn Lăng nhìn Chiêu Doanh, một lúc lâu cũng không cử động, ngay khi Chiêu Doanh cảm thấy có chút không ổn, Đoạn Lăng liền giơ tay ra, mở lòng bàn tay về phía Chiêu Doanh.

Chiêu Doanh lập tức thả lỏng, nàng chạy tới bên cạnh Đoạn Lăng mấy bước, nắm lấy lòng bàn tay Đoạn Lăng, năm ngón tay Đoạn Lăng đan vào nhau, quay lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chiêu Doanh.

Hai tỷ muội đẩy cửa bước vào trong sân.

Vì ngăn cách với họ Trương và họ Trần ở hai bên trái phải nên sân không lớn lắm, sân vuông chỉ có ba gian, gian nhà bên trái dùng làm bếp, có giếng nước, dưới mái hiên nhà bếp đặt một vài cái ky trúc hình tròn, trong cái ky đựng những dược liệu tốt, gian nhà bên phải được dùng làm phòng tạp vật, nơi đây các loại đồ dùng, dụng cụ được chất thành đống.

Nhà chính đối diện cổng sân rộng hơn hai gian nhà này một chút, trước sau ngăn cách, phía sau là phòng ngủ của Chiêu Doanh và Đoạn Lăng, phía trước là phòng chính, có thể dùng để tiếp đãi khách.

Sau sân có một khoảng đất trống, một nửa dùng để trồng rau, nửa còn lại làm vòng tròn để nuôi năm, sáu gà mẹ. Bãi đất trống này dựa vào một mảnh triền núi, sườn núi mọc đầy cây tre tươi tốt, trải dài đến núi lớn.

Sân tuy không lớn nhưng rất gọn gàng và sạch sẽ.

Chiêu Doanh trước tiên dùng nước rửa mặt và tay, sau đó bước vào bếp, thấy Đoạn Lăng đang cho thêm củi vào bếp, nàng vội vàng tiến lên giúp đỡ.

Lửa trong bếp lại nổi lên, dầu trong nồi chẳng mấy chốc đã nóng, Đoạn Lăng đổ thịt lợn vụn bọc trong lòng trắng trứng và tinh bột vào trong nồi, liền có tiếng "xèo", cùng lúc du châu vẩy ra, mùi thịt cũng tràn ngập ra ngoài.

Đoạn Lăng dùng thìa để tản thịt heo thái nhỏ ra, sau khi thịt heo thái nhỏ đổi màu, nàng cho thêm một ít gừng và tỏi thái nhỏ vào, xào qua một chút rồi cho thịt heo thái nhỏ ra, sau đó cho dầu vào chảo, đổ tiêu xanh đã thái nhỏ vào, xào một lúc rồi trút thịt heo đã thái nhỏ trở lại nồi, đồng thời cho một ít muối và váng đậu vào, đảo đều tay là có thể dọn ra đĩa.

Chiêu Doanh ngồi sau bếp, nhìn miếng thịt heo thái nhỏ với ớt xanh với đủ màu sắc và hương vị, yên lặng mà nuốt nước bọt.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Văn mới xin hãy sưu tầm, xin hãy bình luận~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp