Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 141


9 tháng

trướctiếp

Để giải thoát bản thân khỏi cú sốc quá lớn này nên Dĩ Vân đã cố hít thở thật chậm, dù vậy nhịp tim của cô vẫn đập thình thịch. 

Mặc dù trực giác của Dĩ Vân bảo rằng người này rất giống Vân Châu Ngọc nhưng cũng không giống y hệt hắn. 

Vân Châu Ngọc vốn có đôi mắt mang hai màu sắc khác nhau, trong khi người trước mặt cô lại có đôi mắt đen như mực. Cả hai đều có khuôn mặt điển trai, nhưng cũng có vài nét khác nhau. 

Nói người này là Vân Châu Ngọc cũng chỉ là dựa vào trực giác. 

Dĩ Vân hiểu về hắn đến nỗi dường như đã ngấm sâu vào máu. Bất kể Vân Châu Ngọc có mặc quần áo kiểu khác hay đeo mặt nạ, cô đều có thể nhận ra đối phương. 

Và từ biểu cảm hoang mang trên khuôn mặt của anh nên có thể dễ dàng đoán được rằng anh cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. 

Cả hai đều có điểm gì đó thu hút lẫn nhau. 

Có lẽ đó là do phù chú theo dõi đã bị bỏ lại vào ngày hôm đó, hoặc có lẽ là do thực thể năng lượng của Vân Châu Ngọc đã dành quá nhiều thời gian khi ở bên Dĩ Vân, nhưng cô cũng không dám khẳng định một cách chắc chắn. 

Dĩ Vân nhìn về phía thực thể năng lượng ở bên. Có hai Vân Châu Ngọc tồn tại trên thế giới này sao? Lúc này, bỗng dưng thực thể năng lượng ẩn giấu bên trong vỏ bao bì bánh ngọt khẽ cử động.

Tựa như đang cố gắng xác nhận những nghi hoặc của cô. 

Người kia nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào một cách vô hồn nên đã gãi đầu và rời mắt khỏi Dĩ Vân, sau đó chuyển tầm nhìn sang ngôi nhà mà cô đang xây dựng. Anh lên tiếng: "Cô định sống ở đây à? Ban đêm sẽ rất nguy hiểm." 

Đó không phải là một lời nói cho có mà chính là một sự quan tâm. 

Nhưng cũng nhờ câu nói đó mà không cần phải hỏi người trước mặt có nhớ gì về quá khứ hay không, mà xem ra anh đã không có chút ấn tượng gì nữa. 

Dĩ Vân tiến lại gần anh hai bước và hỏi: "Hiện giờ, anh tên gì?" 

Anh chợt luống cuống khi được hỏi tên, vì là lần đầu có người hỏi như vậy nên khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ, thậm chí còn có hơi kích động, nói: "Tôi họ Hạ, tên Trình Nhiễm... còn cô?" 

Dĩ Vân chỉ cười nhạt và nói: “Dĩ Vân." 

Đó là cái tên mà hắn đã đặt cho cô nhưng hắn đã quên mất rồi. 

Dĩ Vân muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. 

Nên đã quyết định đi cùng Hạ Thành Nhiễm đến "căn cứ" như trong lời nói của cậu. 

Họ ngồi trong một chiếc xe tải mui trần đổ nát, nó bắt đầu phát ra tiếng ồn lớn, tưởng chừng như vang khắp cả vùng đất hoang vắng không một bóng người này, vô tình khiến vùng đất này trở nên nhộn nhịp nhưng vẫn rất hoang vắng. 

Trong buồng tài xế, Hạ Thành Nhiễm vẫn đang lái xe, cậu bé mũm mĩm kia thì ngồi ở ghế phụ. Cậu ta quay đầu nhìn Dĩ Vân ở phía sau xe tải, không kìm được nên bắt đầu kích động, huých khuỷu tay vào Hạ Thành Nhiễm, nói: "Đại ca, anh thuyết phục cô ấy thế nào? Cô ấy nhất định bị sức hấp dẫn của anh hấp dẫn đúng không? Quả nhiên, anh là bất khả chiến bại!" 

Hạ Thành Nhiễm vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, uy hiếp cậu bé mũm mĩm kia: "Câm miệng, nói thêm một chữ nữa, sẽ không có mà ăn." 

Mặc dù đã nói như vậy nhưng anh vẫn lén liếc nhìn chiếc gương chiếu hậu bị nứt và cười toe toét. 

Dĩ Vân đang nhắm mắt lại và nghỉ ngơi. Vừa rồi, cô đã nghe kể về tình hình của thế giới này từ miệng của một số người trong xe tải. 

Ở thế hệ hiện tại, nó được gọi là "sự sụp đổ của thế giới" và đã kéo dài hơn một thập kỷ. 

Thế giới bị chia thành hai nửa, một bên sụp đổ và một bên nguyên vẹn, hai bên không thể kết nối với nhau, giống như một vết nứt giữa không gian khiến thế giới này tiến vào hai thời gian và không gian khác nhau. 

Bên bị sụp đổ ám chỉ những khu vực đã bị phá hủy bởi một lực lượng nào đó không xác định được, gây ra sự sụp đổ không gian và hoàn toàn mất kết nối với bên nguyên vẹn. Mặt khác, bên khu vực nguyên vẹn vẫn có không gian bình thường, nhưng không ai biết khi nào nó sẽ trở nên giống bên bị sụp đổ nên chỉ có thể phó mặc cho số phận. 

Giống như thành phố mà họ vừa thấy, nó vừa chuyển từ trạng thái nguyên vẹn sang trạng thái sụp đổ. 

Tuy nhiên, quá trình đó đã xảy ra quá nhanh nên đã không chừa lại một ai còn sống sót. Tất nhiên, cũng có một số nơi may mắn, khi sự sụp đổ kết thúc đã một số người có thể thoát được. 

Hạ Thành Nhiễm và những người đang trong xe chính là những người may mắn trong cái rủi. 

Hiện tại, sự sụp đổ xảy ra rất ngẫu nhiên, nhưng khi ngày càng nhiều điểm sụp đổ xuất hiện, chúng dần dần có sự liên kết với nhau và tạo thành một bản đồ. Dựa vào đặc điểm, nơi tiếp theo của các điểm sụp đổ đã được phát hiện và chính những người sống ở phía bị sụp đổ vẽ thành bản đồ. 

Tấm bản đồ được bày ra trước mặt Dĩ Vân. 

Bên nguyên vẹn và bên sụp đổ, mỗi bên đều chiếm một phần thế giới. 

Chỉ có hàng chục ngàn người là còn sống sót ở phía sụp đổ và họ được chia vào sáu căn cứ. Sống sót bằng cách tìm kiếm tài nguyên trong các thành phố bị sụp đổ gần đây và canh tác đất hoang trong căn cứ. 

Tuy nhiên, xung đột thường xuyên nổ ra giữa các căn cứ nhằm chiếm lấy các tài nguyên.

Lúc này, những thiếu niên kia bắt đầu lên tiếng: "Đại ca của bọn tôi muốn thành lập một căn cứ mới và bảo vệ tất cả những con người ở phe đã sụp đổ. Sẽ không có chiến tranh mà chỉ có hòa bình và sẽ không còn người nào bị dị nhân ăn thịt nữa!" 

Ngay cả trong thế giới hậu khải huyền này nhưng từ sâu trong đáy mặt họ vẫn còn rất nhiều tia hy vọng.

Khi nói về Hạ Thành Nhiễm, họ đã thể hiện một sự tin tưởng vào anh: "Muốn tìm những thành phố vừa sụp đổ không hề dễ, nhưng đại ca của bọn tôi rất có dị năng và luôn phát hiện ra những điểm sụp đổ trước tiên, vì vậy cả nhóm khi đi theo anh ấy thì đều được ăn no. Cô có muốn gả cho đại ca của chúng tôi không... oops!" 

Hạ Thành Nhiễm cầm một cây chân giò hun khói rồi đưa đến trướ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp