Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 139


9 tháng

trướctiếp

Dĩ Vân thông qua không gian để xuyên trở về lại phòng thí nghiệm. 

Trong mười hai giờ, các hệ thống con sẽ sao chép từ hệ thống của cô và dần trở nên ổn định, đến lúc đó đã có thể thực hiện được các nhiệm vụ. Lúc này, cô đã thành công đưa chương trình của thân xác quay trở lại lúc ban đầu.

Bởi vì Dĩ Vân không kháng cự cũng không giao tiếp nên các nhà nghiên cứu cũng chỉ cần dựa vào những số liệu của nàng là được. 

Mặc dù Dĩ Vân luôn tin rằng bản thân mình là con người. Nhưng khi phòng thí nghiệm phát hiện ra chuyện như vậy cũng không biết sẽ phản ứng như thế nào. 

Cô cũng không có quá nhiều điều để hối tiếc. Kể từ khi quyết định thay đổi thời gian để được ở lại với Vân Châu Ngọc thì đã được coi là sự phản bội đối với những người tạo ra mình rồi. Việc phải nhận hình phạt là không thể nào tránh khỏi. 

Bị phá hủy, thiết lập lại hay hi sinh làm hệ thống mẹ cho các bộ não vẻ vang của thế hệ tương lai…

Đứng trước những hậu quả này, Dĩ Vân đều vô cùng bình tĩnh. Suy nghĩ của cô bây giờ đã đình trệ, mọi dao động gần như bằng không, nhưng đối với phòng thí nghiệm thì cô chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.

Một nhóm các nhà nghiên cứu thông minh đã liên tục thắc mắc:

"Không thể nào, làm sao một hệ thống có thể phát sinh suy nghĩ rằng bản thân nó là con người được?"

"Có lẽ là chương trình có vấn đề, cảm xúc của một người con gái cũng không thể từ bụng nó chui ra được, là ai đã đưa ra cho nó một lệnh bị sai lệch?"

"Đó không phải là lệnh của chương trình, thực sự không phải. Nhìn này, chúng ta có thể gọi nó là dữ liệu không? Dựa trên mức độ hormone này, hệ thống này đã trải qua tình yêu khi vốn là một cái máy sao?"

“Đã nói rằng thực hiện loại nghiên cứu thông minh này chắc chắn sẽ rơi vào cái bẫy của Thái Lôi Phật. Người máy cuối cùng sẽ thống trị con người..."

"Ông có thể ngừng đưa ra kết luận sớm như vậy không? Tôi không nghĩ đó là một điều xấu."

“Vào thời điểm này rồi mà ông vẫn còn có thể nói như vậy, Trịnh Công, ông cũng biến thành cái máy rồi sao”

Vị giáo sư già ho khan mấy tiếng để cắt ngang cuộc tranh luận. Ông ấy là người có uy danh nên mặc dù các nhà nghiên cứu trẻ đang còn rất bất mãn với nhau, nhưng họ đã không to tiếng nữa.

Vị giáo sư già không bày tỏ lập trường của mình, sắc mặt cũng không có nhiều thay đổi. Ông ấy chỉ nói đơn giản: “Hãy tách chương trình cơ thể con người ra trước đi đã."

“Đúng vậy, chúng ta hãy làm điều đó trước. Nếu không, khi văn phòng giám sát phát hiện ra vấn đề với cơ thể con người thì sẽ gặp rắc rối lớn." Đội trưởng nói.

Lúc này, một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng dài tay rộng thùng thình đang lơ lửng trong một ống nghiệm khổng lồ chứa đầy các hạt năng lượng và phải trải qua quá trình tách chương trình ra khỏi cơ thể con người.

Sau nửa ngày, có người ôm mặt rên rỉ, cũng có người chỉ im lặng hút thuốc.

Toàn bộ phòng thí nghiệm đều trong tình trạng suy sụp.

"Giáo sư Tô, chúng ta dựa theo chương trình được thiết lập lúc ban đầu nhưng lại không thể tách ra chương trình ra khỏi thân thể người, sao lại đột nhiên như vậy? Cần tạo lại chương trình này sao?"

“Không cần tạo lại” Vị giáo sư già nói, nét mặt của ông ấy cũng dần trở nên nghiêm túc.

"Tại sao?" Các nhà nghiên cứu hỏi.

Dĩ Vân biết lý do.

Vì khi cô quay trở lại cơ thể con người một lần nữa đã dựa vào trận pháp của Vân Châu Ngọc, và có lẽ cô vẫn còn mang theo linh hồn của người tuyết nhỏ. Vì vậy, đây không phải là thứ mà dữ liệu có thể giải quyết.

Cũng giống như dù công nghệ có tiên tiến đến đâu cũng không thể nào chỉ dựa vào sự can thiệp của các hạt nhân để tách linh hồn ra khỏi cơ thể.

Dĩ Vân vẫn có thể nhận ra rằng, cô chính là con người

Nhưng điều đó thì có ích lợi gì? Mặc dù là một con người, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng Dĩ Vân cũng là một chương trình.

Hôm nay, toàn bộ phòng thí nghiệm đã làm việc suốt đêm.

Vào lúc rạng sáng, người của cả bên trong và bên ngoài phòng thí nghiệm đều bắt đầu mệt mỏi. Không ai để ý rằng vị giáo sư già lặng lẽ đứng trước mặt Dĩ Vân và nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Đôi mắt của ông ấy đục ngầu nhưng chứa đầy sự sáng suốt. Ông ấy không trách móc cũng không tra xét mà chỉ chậm rãi mở miệng, vô thanh vô tức mấp máy mấy chữ: "Nhiệm vụ tôi giao phó, cô đã hoàn thành chưa?"

Qua tấm kính, Dĩ Vân đọc được khẩu hình miệng của ông ấy. Cô suy nghĩ một lúc. Tất cả những nhiệm vụ được giao thì cũng đều đi đến điểm cuối cùng là nhằm mục đích lập lại trật tự, cho phép thực thể năng lượng mạnh nhất sống một cuộc sống bình thường cho đến tuổi già và phòng ngừa cho sự sụp đổ của thế giới nhỏ bé này. Cô tự tin rằng mình đã hoàn thành được nhiệm vụ của mình.

Sự xuất hiện của những cảm xúc chỉ là một sự cố mang tính lãng mạng mà thôi. 

Dĩ Vân vừa mở miệng đã nói rằng: “Tôi đã không phụ lòng mong đợi của ông.”

Vị giáo sư già trả lời: “Nhiệm vụ không thất bại, nhưng cô vẫn phải đối mặt với sự phán xét. Cô không cảm thấy không cam lòng sao?”

Dĩ Vân cũng không có ý định qua mặt một người thông thái như ông ấy nên chỉ bình tĩnh trả lời: “Có hơi oán giận, nhưng tôi chỉ có thể chấp nhận nó.”

Vị giáo sư già nhìn sâu vào mắt cô và im lặng.

Chỉ trong ba ngày, số phận của Dĩ Vân đã được định đoạt.

Bởi vì cô không thể tách thân xác vật lý của mình ra khỏi chương trình nên chương trình ban đầu của cô sẽ được giữ lại làm nơi sinh sản cho thế hệ thứ hai, chìm vào một bộ phân rã lượng tử, phủ nhận hoàn toàn ý thức con người được đánh thức bởi “Hệ thống não bộ điều chỉnh dự trữ thông minh-a” về mặt cả vật chất và tinh thần.

Bằng cách này, cơ thể vật lý có thể được sử dụng lại, và cô, người tự gọi mình là "Dĩ Vân", đã phải nhận hình phạt xứng đáng.

Cả chương trình sao chép và truy cập vào bộ não tích hợp đều cần sự hợp tác của Dĩ Vân. Đứng trước sự ngạc nhiên của mọi người, cô đã tuân theo mà không đặt ra bất kỳ cản trở nào của chương trình.

Nếu Dĩ Vân từ chối thì cô có khả năng khiến họ phải sứt đầu mẻ trán để khắc phục lỗi và có thể trì hoãn "cái chết" của chính mình, nhưng cô đã không làm vậy.

Các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng Dĩ Vân thậm chí còn có khả năng trốn thoát, nhưng lại quay trở về tự đầu thú.

Cô vẫn luôn tôn trọng con người.

Chức năng ghi âm bẩm sinh của Dĩ Vân vẫn được bảo toàn nguyên vẹn suốt bốn mươi tám năm qua, và mọi nhà nghiên cứu chịu trách nhiệm phân tích video đều đã rơi nước mắt.

Đáng tiếc, cái kết vẫn không thể thay đổi được khi chỉ dựa vào việc mềm lòng.

Nhưng đứng trước tình huống này, một số

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp