Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 137


9 tháng

trướctiếp

“Sinh mười đứa?”

Dĩ Vân không giấu nổi sự kinh ngạc của mình, thậm chí vẻ ngạc nhiên còn hiện rõ trên đôi môi đang mở của nàng. 

Đối với Dĩ Vân thì những lời vừa nãy giống như sét đánh giữa trời quang.

Hiện tại, tâm trạng của Vân Châu Ngọc đang rất tốt, hắn đặt lên môi nàng một nụ hôn còn mang hơi lạnh nhưng chỉ nhẹ nhàng lướt qua. Mặc dù nó không phải là một nụ hôn triền miên nhưng hắn vẫn nán lại một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên. 

Khi hai người tách ra, Vân Châu Ngọc còn cắn môi của Dĩ Vân một cái, sau đó hắn nói: “Có thể.” 

Nàng càng nghe càng cảm thấy hoang mang, có thể làm cái gì cơ?

Vân Châu Ngọc bình tĩnh nói: “Chúng ta ngủ với nhau lâu như vậy, chắc là có thể sinh con rồi.” 

Dĩ Vân: “...”

Hắn đưa ngón trỏ xuống cằm Dĩ Vân, ngón cái thì nhẹ nhàng mơn trớn môi của nàng rồi nói: “Nàng cũng không muốn chủ động sao?”

Ồ. 

Nhìn thấy Dĩ Vân cứ im lặng mà không nói lời nào nên Vân Châu Ngọc cũng buông nàng ra rồi hắng giọng. Dĩ Vân cũng không kiềm được mà đưa tay hết nhéo rồi lại đến niết nhẹ tai của hắn, dần dần xoa đến hai bên má khiến cho khuôn mặt lạnh như băng của người đối diện dần trở nên thẹn đến đỏ ửng.

Có vẻ như nàng đã quên mất việc người đàn ông này đã suy tính đến nơi ăn nơi ở cho con của họ khi xây nên tòa nhà này.

Xem ra Vân Châu Ngọc đã chuẩn bị trước cho khá nhiều việc. Sau một hồi khiến hắn không chịu được bầu không khí im ắng như thế này nữa nên phải lên tiếng: “Vậy nàng thấy sao?”

Lúc này, Dĩ Vân mới cất giọng, nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của hắn: “Chàng nghĩ thử xem, sinh con thì nên làm như thế nào?”
Vân Châu Ngọc nghe thấy thế thì khẽ hừ một tiếng, sau đó hắn ngẩng mặt lên và nói: “Thì ta vừa mới hôn nàng đấy.”

Dĩ Vân: “...”

Vân Châu Ngọc: “...”

Rốt cuộc, hắn cũng không phải là quá ngốc, khi thấy nàng im lặng không nói gì thì hắn cũng nhận ra là có điều gì đó không đúng nên nhíu mày: “Sao thế? Không phải làm thế này thì thế nào?”

Dĩ Vân bất giác liếc nhìn xuống và sau đó lại nhìn chằm chằm vào hai chân của mình. 

Có lẽ là do ánh mắt của nàng quá lộ liễu khiến cho Vân Châu Ngọc không khỏi thắc mắc: “Làm sao thế?”

Dĩ Vân đột nhiên hiểu ra. 

Nàng chớp mắt vài cái, lúc này nàng cảm thấy có hơi có lỗi, trong khoảnh khắc vừa nãy, đối với Dĩ Vân thì Vân Châu Ngọc cũng chỉ là một tờ giấy trắng. 

Tùy rằng nàng vốn không phải con người, nhưng cũng đã được trang bị một lượng kiến thức về sinh sản. Cho dù chưa từng thực hành qua nhưng cũng đã nắm được lý thuyết. Tuy nhiên, ngay lúc này, Dĩ Vân mới nhớ đến việc Vân Châu Ngọc chưa từng thực hành và hắn lại càng không có một chút lý thuyết nào trong đầu. 

Có lẽ là vì mấy năm trước đây, khi Vân Châu Ngọc vẫn luôn nhớ về Dĩ Vân thì cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ trải nghiệm một thế giới mới hay những cảm giác mới, mãi sau này khi có thời điểm thích hợp thì hắn lại chọn ẩn mình trong núi, chìm đắm trong thuật phù, hoàn toàn không có tâm tư hay ý định nào khác. Vậy nên giờ mới…

Vân Châu Ngọc nghiêng nghiêng đầu, sau đó híp mắt lại và nhìn chằm chằm vào Dĩ Vân. 

Nàng đảo mắt đi chỗ khác và xoa xoa thái dương của hắn rồi nói: “Không có gì đâu.”

“Chắc chắn có.” Vân Châu Ngọc nói bằng giọng điệu sắc bén, hắn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng: “Rốt cuộc là có chuyện gì, nàng cứ nói cho ta biết.”

Dĩ Vân chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như bây giờ, nhưng cảm giác này vẫn hơi khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp