Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 136


9 tháng

trướctiếp

Sáng sớm, trên núi tràn đầy không khí lạnh và trong lành, những cành khô đã chìm vào trong tuyết, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống những tán cây, tạo nên những tia nắng vàng nhẹ trên nền tuyết.

Một loạt người tuyết nhỏ đang đóng gói đồ đạc, nhảy tới nhảy lui, bọn chúng vượt qua lớp đất đã đóng băng trên núi, đi lên núi lễ Phật.

Ngôi nhà mới mà Vân Châu Ngọc đề cập đến nằm ở một nơi sâu hơn tại ngọn núi Bạch Cẩm.

Hắn lặng lẽ lấy ra một mảnh vải rồi ra hiệu cho Dĩ Vân đi đến, sau đó hắn bịt mắt nàng lại, còn cẩn thận buộc kỹ vài vòng, hắn nói: “Không được nhìn lén.”

Nhìn thấy Vân Châu Ngọc cố ý muốn tạo cảm giác bất ngờ như vậy khiến nàng cũng đành phải phối hợp với hắn.

Vân Châu Ngọc tự mình đẩy xe lăn và dẫn nàng đi đến phía trước.

Sau khi hai người đi được một lúc, còn chưa được mười bước thì hắn hỏi: “Sao nàng lại không hỏi xem còn bao lâu nữa thì tới nơi.”

Cho dù Dĩ Vân không sốt ruột nhưng nghe thấy Vân Châu Ngọc nói vậy thì nàng cũng hùa theo hỏi một câu: “Còn bao lâu nữa thế?”

“Sắp rồi” Hắn cười mấy tiếng rồi đưa tay véo ngón tay nàng: “Không cần phải vội như vậy.”

Dĩ Vân: “...”

Rốt cuộc thì ai mới là người đang vội?

Ngôi nhà mới ấy không quá xa so với gian nhà gỗ cũ của bọn họ, Dĩ Vân chỉ mới đi được một chút thì Vân Châu Ngọc đã nói: “Đến nơi rồi, nàng có thể nhìn qua.”

Nàng nghe thấy thì cởi bỏ mảnh vải và nhìn căn nhà từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên.

Đây là một tòa nhà được xây dựng dọc theo dốc núi, gồm mười hai tầng. Một nửa của nó là núi, nửa còn lại là nhà. Mái ngói đỏ rực, tượng gỗ tinh xảo và tuyết trắng rải rác khiến tòa nhà trông như một thiên đường dưới trần gian, tưởng chừng như nó còn mang theo một chút khí tiên.

Dĩ Vân ngớ người nhìn chằm chằm vào tòa nhà.

Đến tận lúc này nàng mới biết rõ Vân Châu Ngọc đã chuẩn bị cho nàng những gì.

Mười hai tầng, nếu mỗi năm xây một tầng thì mới có thể xây nên tòa nhà tráng lệ như thế này. Dĩ Vân đã hiểu tại sao Vân Châu Ngọc lại luôn muốn nàng nhìn thấy tòa nhà này như vậy, đây là nơi mà hắn đã đặt vào đó toàn bộ niềm hy vọng và khát vọng của chính mình, nhưng dù vậy cũng không thể nào chịu được gánh nặng của những nỗi nhớ quá lớn.

Mặc dù Dĩ Vân đã vắng mặt mười hai năm, nhưng chỗ nào cũng có hình bóng của nàng.

Bên trong tòa nhà đã có đầy đủ nội thất, nó được trang trí tinh tế và xa hoa hơn căn nhà cũ. Lửa than cũng đang cháy đỏ rực trong bếp lửa nên dù nàng có đi chân trần trên sàn cũng cảm thấy ấm áp. Từng cây cột trong nhà đều có dán phù chú, tất cả đều là những thứ mà Vân Châu Ngọc không dùng tới khi hắn không ở đây.

Dĩ Vân cảm thán: “Sao chàng có thể làm được đến mức này?”

Vân Châu Ngọc thích thú trước sự ngạc nhiên của Dĩ Vân, nhưng hắn lại không muốn trả lời câu hỏi mà nàng đặt ra, đợi đến khi nàng hỏi lại thêm lần nữa thì hắn mới đáp: “Nhờ tinh linh làm.”

“Ồ, thật vậy sao."

Nếu như nói nhờ những bức tượng người tuyết nhỏ làm thì nàng sẽ không tin nhưng nếu là tinh linh thì có. Nhưng nếu nhờ quá nhiều tinh linh thì cũng tiêu tốn rất nhiều linh lực. Có điều nếu là Vân Châu Ngọc thì chắc hẳn hắn sẽ có khế ước để sai bảo những tinh linh mọi lúc.

Dĩ Vân tựa vào lan can trên tầng thượng, nàng đưa mắt nhìn ra xa. Đứng ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy cả thành Thanh Châu và khắp cả núi Bạch Cẩm, trong lúc nàng đang ngắm nhìn những ngọn núi nhỏ thì có người đang rất kích động.

Vân Châu Ngọc nhịn không được, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Toàn bộ tinh linh đều đã được giải trừ khế ước.”

“Sao?” Dĩ Vân nghe thấy thế thì quay lại, nàng giật mình: “Giải trừ toàn bộ luôn sao?”

Vân Châu Ngọc đáp: “Ta nghe theo nàng, không dùng đến tinh linh nữa.”

Dĩ Vân sững người: “Có luôn hả?”

Nghe thấy nàng nói vậy thì sắc mặt của hắn trầm xuống ngay lập tức.

Lần đó là lần đầu Vân Châu Ngọc tham gia đại hội thuật sĩ, sau đó hắn có vô tình đề cập đến việc bên cạnh những đại thuật sĩ đều sẽ có những tinh linh đi theo.

Mỗi ngày Vân Châu Ngọc đều nói cả chục câu thì làm sao mà Dĩ Vân nhớ cho được.

Nàng chớp chớp mắt, quan sát sắc mặt của hắn sau đó nói: “À đúng rồi, đúng là có nói…”

Vân Châu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Chỉ nói cho có lệ.”

Dĩ Vân đi đến trước mặt hắn và cúi người xuống, nàng cố gắng đánh trổng lảng sang chuyện khác: “Nhưng nếu không còn tinh linh nữa thì ai là người sẽ thu dọn tòa nhà lớn như này.”

Vân Châu Ngọc thản nhiên đáp: “Người tuyết nhỏ.”

Dĩ Vân bỗng dưng cảm thấy thương tiếc cho những người tuyết nhỏ. Các ngươi thiệt là đáng thương.

Hóa ra là nàng đã lo lắng thái quá, Vân Châu Ngọc chỉ cần vẩy tay mấy cái thì từ dưới mặt đất đã có hàng loạt người tuyết nhỏ mọc lên như nấm.

Những người tuyết này tuy rằng nhỏ nhưng số lượng lớn như thế này thì làm nhiều việc cũng không thành vấn đề.

Dĩ Vân dọn dẹp một chiếc tủ và đặt một người tuyết màu đen lên đó. Nó không có linh hồn mà chỉ là một cái vỏ rỗng buồn tẻ.

Nàng mỉm cười, sau đó tiến hành sắp xếp đống đồ đạc mang từ căn nhà cũ tới.

Phòng của bọn họ ở lầu chín nên mỗi ngày Dĩ Vân có thể đứng ở đây để ngắm trăng, còn nếu không có trăng thì nàng cũng sẽ được ngủ bên dưới những vì sao.

Đồ đạc của họ cũng không nhiều, chủ yếu là đồ của Vân Châu Ngọc. Trong lúc Dĩ Vân đang dọn dẹp thì hắn lại đang vẽ bùa ở hành lang.

Vân Châu Ngọc muốn tăng cường thêm chút năng lượng cho người tuyết.

Người có thể tùy ý sửa đổi các phù chú mà không khiến nó trở nên vô dụng thì trên đời này chỉ có hắn mới làm được. Lúc này hắn đang mải mê vẽ từng nét lên tấm bùa, nhưng thấy có vài điểm không đúng lắm nên đã vất nó xuống sàn để cho người tuyết tới thu dọn. 

Dĩ Vân tranh thủ lúc này ngước mắt nhìn hắn.

Không hiểu sao Vân Châu Ngọc cũng cảm nhận ánh mắt của Dĩ Vân nên hắn thay đổi tư thế của mình rồi cao giọng nói: “Ta biết ta đẹp nhưng nàng cũng phải biết kiềm chế bản thân một chút.”

Dĩ Vân: “...”

Chuyển nhà tốn rất nhiều sức lực. Đêm đến, hai người cùng nằm trên chiếc giường lớn mới toanh, một lúc sau cả hai người đột nhiên xoay về phía của đối phương, mặt đối mặt.

Căn phòng dường như được ánh trăng ưu ái, dù không đốt đèn nhưng ánh sáng của trăng cũng làm nó sáng rực. 

Vân Châu Ngọc nói: “Chúng ta bái đường đi.”

Dĩ Vân gật đầu: “Đều nghe theo chàng hết.”

Hắn nghiêng người về phía trước, sau đó tựa đầu vào Dĩ Vân, cố ý sửa lại câu nói của nàng: “Cũng không thể nói như vậy được, nàng nói như thế khiến người khác cho rằng là ta bắt ép chứ không

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp