Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 134


9 tháng

trướctiếp

Cũng may Vân Châu Ngọc không thật sự ngu ngốc, trên mặt hắn chảy từng giọt nước mắt, hắn nằm sấp trên khung cửa cùng Dĩ Vân bốn mắt nhìn nhau.

Người tuyết nhỏ màu đen nhìn hắn chằm chằm một cách khó hiểu.

Giờ khắc này, ngay cả nước mắt nơi khóe mắt của Vân Châu Ngọc cũng không chảy xuôi như vậy.

Hắn nghẹn ngào, nhìn lớp tuyết đen trên mặt đất, lại nhìn người tuyết nhỏ bên khung cửa, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn lấy mu bàn tay lau mặt, lại nhìn sang.

Mặc dù hai mắt đỏ hoe, nhưng hắn vẫn nghiêm mặt làm bộ lạnh lùng: "Ngươi đã đi đâu?"

Dĩ Vân không hiểu: "..." Không phải vẫn luôn ở trong phòng hắn sao?

Khóe miệng Vân Châu Ngọc kéo thành một đường thẳng: "Lại đây.”

Dĩ Vân tiếp tục bối rối.

Thế nhưng, cửa có kết giới.

Ở nhà mình nhưng Vân Châu Ngọc đều luôn hạ kết giới, nên sau khi đi ra ngoài Dĩ Vân không vào được, nàng chỉ có thể đợi ở trong sảnh.

Ban đầu, Dĩ Vân không có ý định đi ra ngoài.

Mới một canh giờ trước, Vân Châu Ngọc đã hạ sốt, nàng bò ra từ trong lòng bàn tay của hắn, ngồi có chút buồn chán nhìn thời gian trôi qua, chợt nhớ ra tay mình cứng đến mức không viết được, nhưng nàng có thể nhân cơ hội này để vẽ chữ.

Dùng thân thể tròn trịa của nàng để vẽ chữ.

Giống như một đứa trẻ luôn viết những nét chữ thật to, chỉ cần nàng có thể vẽ nét và diễn đạt ý nghĩa, vậy thì có thể giao tiếp với Vân Châu Ngọc rồi.

Không cần phải giống như gã sai vặt nha hoàn bị chỉ tới chỉ lui nữa.

Nghĩ như vậy, Dĩ Vân đưa tay về phía thùng nước đá trong phòng, nàng đổ nước ra khỏi mặt đất, trên người vừa vặn có mực, mực trên người tan chảy, có thể vẽ chữ trong phòng này.

Cho nên người tuyết nhỏ màu đen nằm trong nước đá tắm rửa, vết mực rớt xuống rất nhiều cho đến khi nước đá trên mặt đất đều biến thành màu đen.

Tuy nhiên, bản thân nàng không hiểu được mực sử dụng trong thuật phù, nó có yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt về độ hòa tan trong nước, nếu có thêm một ly hoặc một giọt, sẽ không viết ra chữ, cho nên, dù cho vết mực rơi trên người có đậm bao nhiêu cũng không lộ sắc.

Dĩ Vân bận rộn nửa ngày, nhưng không thấy hiệu quả liền rũ sạch vết nước trên người, rời khỏi vũng nước tắm.

Nhất định sẽ tìm thấy mực tốt.

Nàng chủ động đi ra ngoài, bò lên bàn trong đại sảnh, người tuyết nhỏ màu đen cầm lọ mực kia do dự một chút, nhìn mình thật vất vả rửa sạch mới có thể nhìn thấy quả cầu tuyết màu trắng, nhưng cuối cùng lại không chút do dự đổ lên người.

Thừa dịp mực chưa khô, nàng nhảy một cái, lăn xuống đất.

Lăn đi, lăn.

Nhờ luyện kỹ thuật hoa mắt từ tối hôm qua, giờ đây, nàng căn cứ vào ý thức của mình, cuối cùng cũng vẽ xong điểm cuối cùng.

Nhưng hệ thống lại mệt chết.

Dĩ Vân ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, đúng lúc này, một tiếng "Ầm" đột ngột làm nàng tỉnh táo lại, tránh đi tác phẩm mình vất vả lắm mới hoàn thành, nàng chạy

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp