Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chủ

Chương 133


9 tháng

trướctiếp

Dĩ Vân ngồi ở trên tuyết, nếu không phải nàng làm người tuyết không có miệng, nhất định phải ăn mấy ngụm tuyết mới có thể bình tĩnh lại.

Người tuyết nhỏ ngốc nghếch chống hai tay lên khuôn mặt tròn trịa, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Vân Châu Ngọc quay từ trái sang phải.

Nhìn xem, sau khi ném Dĩ Vân đi, người đàn ông đẩy xe lăn đi về phía giếng, bánh xe phát ra tiếng sột soạt trên mặt đất ngay lập tức những người tuyết khác nhảy đến mép giếng thở phì phò lấy nước cho hắn.

Cái xô được kéo lên, Vân Châu Ngọc dùng bàn tay to bắt lấy một người tuyết nhảy vào trong lòng hắn, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ động một ngón trỏ hất người tuyết đi một cách rất tự nhiên.

Động tác này nếu không thực hiện bảy hoặc tám lần một ngày thì sẽ không thể thành thạo như hắn.

Nhìn thấy hắn đối xử bình đẳng với mọi người và chơi với những người tuyết khác, Dĩ Vân cảm thấy bất công một cách khó hiểu.

Nói đến nước, Vân Châu Ngọc chậm rãi quay xe lăn đi vào nhà.

Đây là một gian nhà gỗ hình vuông, nóc nhà phủ đầy tuyết, có thể nhìn ra bên ngoài vách tường quanh năm được quét dọn sạch sẽ, không có một chút chỗ lõm, trước cửa đã tu sửa mấy bậc thang các bậc thang được bao phủ bởi tuyết dày và những viên đá rất gồ ghề, chắc đã lâu rồi không có ai bước qua.

Hắn chậm rãi đẩy xe lăn đi lên bên sườn dốc, đợi hắn vào phòng thì cửa phòng đã đóng chặt.

Người tuyết ở bên ngoài cùng nhau làm việc, có người đang quét tuyết trong sân, có người đang ném củi vào trong lò đá, chỉ có một người tuyết nho nhỏ vặn vẹo thân hình nhỏ bé nhảy về phía ngôi nhà.

Dĩ Vân ngẩng đầu nhìn cánh cửa cao lớn lắc đầu, chắc phải đổi cách khác để xem căn phòng rồi.

Sau khi đi quanh nhà nửa vòng, cuối cùng nàng cũng tìm thấy một cái cửa sổ, cửa sổ được làm bằng gỗ với một khe hở nhỏ.

Dĩ Vân mang theo một ít tuyết, chất đống dưới cửa sổ, trèo lên tuyết và nhìn vào căn phòng thông qua cửa sổ.

Trong phòng đốt than ấm, có một cơn gió ấm thổi qua, mang theo hương hoa mận thoang thoảng, trong phòng  rất sạch sẽ so với bề ngoài còn rộng hơn, có mấy phòng nhỏ ngăn cách trái phải vuông vức, trên cửa còn treo một tấm vải nỉ màu xám.

Vân Châu Ngọc đã ngồi ở chiếc bàn tròn lớn kể từ khi bước vào phòng, trên bàn bày đầy những biểu tượng ma thuật so với nó trên bàn có một chiếc bình nhỏ đặt không đúng chỗ cắm một bông hoa mai nằm ngang.

Hắn ngồi đó nghiên cứu lá bùa cả ngày.

Dường như hắn đã phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, hắn rất nghiêm túc và say mê với nó và không hề phát hiện ra có một đôi mắt đen láy đang nhìn trộm mình.

Mãi cho đến khi trời tối, hắn cái gì cũng không nghĩ tới ấn vào giữa lông mày mình đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Dĩ Vân lăn xuống từ đống tuyết mà nàng đã chất đống nhưng không thể theo kịp tốc độ của Vân Châu Ngọc, vì vậy nàng chỉ có thể nhìn hắn rời khỏi sân nhỏ.

Hắn sống một mình và có vẻ như không có vấn đề gì, có rất nhiều người tuyết nhỏ xung quanh, không cần phải tự mình làm mọi thứ, hắn thường nghiên cứu các câu thần chú và đắm chìm trong thế giới của chính mình đó là một cuộc sống rất nhàn nhã và ẩn dật.

Nhưng khi bóng lưng dần dần bị sương mù sau tuyết vùi lấp, Dĩ Vân đột nhiên có chút buồn bực.

nàng vốn tưởng rằng hắn sẽ dựa vào thực lực của mình trở thành thiên hạ đệ nhất pháp sư, thống trị Tình Thiên phủ, trước sau đều là tiểu đệ có thể hô mưa gọi gió muốn làm gì thì làm.

Rốt cuộc những gì hắn thường nói với nàng là trở nên mạnh mẽ hơn, hắn là một người kiêu hãnh và tự mãn như vậy.

Không nên như thế này.

Tâm trạng buồn bã của Dĩ Vân nhanh chóng bị cắt ngang, nàng nhìn thấy ba người tuyết nhỏ đang vây quanh mình, chỉ vào đống tuyết mà nàng chất đống dưới cửa sổ: “Hãy nhìn đống tuyết mà ngươi chất đống này, chúng ta cần phải dọn sạch nó!”

Dĩ Vân giơ tay lên cho thấy rằng nàng đã sai.

Nhìn thấy người tuyết thở phì phò nhặt tuyết, Dĩ Vân vội vàng rời khỏi hiện trường vụ án, chợt phát hiện Vân Châu Ngọc không đóng chặt cửa, nàng chen vào trong phòng suýt chút nữa trút bỏ một lớp tuyết.

nàng nhảy cẫng lên nấp sau cây cột.

nàng ra ngoài không bao lâu thì Vân Châu Ngọc trở lại, trên tay bưng một ngăn bánh bao nhân thịt, khi mở nắp ra khí nóng thổi lên tỏa ra một mùi thơm rất hấp dẫn.

Có vẻ như đi ra ngoài để tìm kiếm thức ăn.

Dĩ Vân chống tay lên eo gật đầu, bận rộn đến đâu cũng không được quên ăn cơm đây là một thói quen tốt.

Ngay khi nàng đang nghĩ theo cách này, nàng đột nhiên nhận ra rằng mình đang bay lên không trung, bay lên một cách khó hiểu và rơi xuống bàn trước khi nàng có thời gian bình tĩnh.

"Vào đây bằng cách nào?"

Giọng nói của Vân Châu Ngọc khàn khàn phát ra từ trên đầu nàng.

Ngôi nhà là lãn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp