Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 7: Ngày thứ 7 muốn làm cá mặn


1 năm

trướctiếp



Lập tức có người được mời vào bên trong điện.

“Vi thần khấu kiến...”

An Bình Hầu đang định hành lễ thì Hoằng Hưng Đế quơ tay: “Miễn đi, không cần đa lễ.”

An Bình Hầu đứng thẳng người, lại thấy trong điện còn hai người khác liền lập tức chau mày.

Giang Quyện?

Sao cậu ta lại ở đây?

Hôm nay An Bình Hầu vào cung là muốn xin Hoằng Hưng Đế ban hôn cho hắn ta.

Tự xem mình là con trời, An Bình Hầu luôn rất bất mãn hôn ước của hắn ta và Giang Quyện. Chàng thiếu niên từ vùng quê đến này, nhát gan, sợ sệt, ngay cả nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng người ta, ánh mắt chỉ toàn là u uất.

Hắn ta vô cùng chán ghét vị hôn phu này, cũng không muốn thừa nhận hôn ước đó, còn về Giang Quyện, càng không xứng bước chân vào Hầu phủ.

Nhưng cữu cữu của hắn ta lại không cho là thế.

Cha mẹ của An Bình Hầu mất sớm, Trưởng Công chúa, cũng tức là cữu mẫu của hắn ta đón hắn ta đến phủ Công chúa. Hắn ta được cữu cữu và cữu mẫu nuôi dưỡng thành người, còn mối hôn sự này, cũng là do cữu cữu hắn ta quyết định.

Lúc này An Bình Hầu muốn giải trừ hôn ước, nhưng hắn ta còn chưa kế thừa tước vị, theo luật lệ Đại Hưng, nếu thừa kế tước vị thì sẽ bị giáng cấp, Trưởng Công chúa vì việc này mà còn nhiều làn vào cung diện thánh, An Bình Hầu không muốn lúc đó phải chuốc lấy phiền phức nên cũng không nhắc đến việc này.

Còn bây giờ, tước Hầu đã được định đoạt, cữu cữu và cữu mẫu hắn ta lại ra ngoài Kinh Thành du ngoạn, An Bình Hầu liền muốn nhân cơ hội này hủy hôn ước, sau đó vào cung xin ban hôn.

Đợi khi họ về, ván đã đóng thuyền, lời vàng ngọc của Thánh thượng càng không thể đổi thay, cữu cữu dù tức giận đến đâu thì cũng vô ích.

Nhưng mà...

An Bình Hầu không ngờ là sẽ gặp Giang Quyện.

Hôm qua hắn ta đã nói rất rõ rồi, mong là Giang Quyện nghe lọt lỗ tai, đừng bám lấy hắn ta nữa.

Nghĩ thế, An Bình Hầu nhìn Giang Quyện với ánh mắt cảnh cáo, nhưng chàng thiếu niên lại không nhìn chăm chăm hắn ta như ngày thường, An Bình Hầu giờ đây chỉ có thể nhìn thấy được góc nghiêng của cậu thôi.

Cậu đứng cạnh Ly Vương, làn da trắng trẻo, hàng lông mi khẽ cụp, một nhúm tóc đen mượt rũ xuống vào cạnh sát mặt, bỗng khiến cậu trông nhỏ nhắn và ngoan ngoãn lạ thường.

An Bình Hầu đứng người, không biết có phải là ảo giác của hắn ta không, hắn ta cứ cảm thấy Giang Quyện có gì đó rất khác.

Hình như cậu ta...

“Chiếu Thời, con vào cung là có chuyện gì sao?”

Hoằng Hừng Đế mở lời ngắt đi sự thăm dò của An Bình Hầu dành cho Giang Quyện, hắn ta bình tĩnh lại, nói với Hoằng Hưng Đế : “Bệ hạ, thần có một việc thỉnh cầu.”

Vài ngày trước An Bình Hầu đến phủ Thượng thư thăm Giang Niệm, khi hắn ta chuẩn bị về thì đột nhiên Giang Niệm nắm lấy tay hắn ta, mắt ngấn lệ bảo: “Hầu gia, ngài có còn cần ta nữa không?”

An Bình Hầu đứng người, nói không nên lời, Giang Niệm chua chát bảo: “... Trong lòng chàng đã không còn ta nữa rồi sao?”

Sao lại không còn cậu ta được chứ?

Tâm tư của An Bình Hầu toàn nghĩ về Giang Niệm và cũng chỉ có Giang Niệm thôi, thậm chí người mà hắn ta nằm mơ mơ thấy, cũng chỉ toàn là Giang Niệm.

Cùng là công tử của phụ Thượng thư, Giang Quyện không có gì cả, Giang Niệm thì lại khác với cậu. Giang Niệm là cành vàng lá ngọc, khí chất nho nhã đoan trang, cho dù tướng mão của cậu ta chỉ ở mức thanh tú, nhưng mỹ nhân đẹp ở cốt cách chứ không đẹp ở vẻ ngoài, Giang Niệm vẫn được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân của Kinh Thành.

Cậu ta lương thiện, tài hoa hiểu rộng, An Bình Hầu sớm đã bị cậu ta thu hút mất rồi, nhưng đáng tiếc Giang Niệm chưa từng đáp lại, An Bình Hầu vốn định âm thầm bảo vệ cậu ta vậy thôi, không ngờ ngày hôm đó Giang Niệm lại chủ động nắm lấy tay cậu ta.

Sau khi vui mừng, An Bình Hầu liền ôm lấy Giang Niệm: “Trong lòng ta có em hay không, chẳng lẽ em còn không rõ sao?”

Giang Niệm dụi mặt vào lòng hắn ta, An Bình Hầu cảm nhận được hơi ấm của người trong lòng, cảm xúc kích động kia cũng dần bình thường trở lại, sau đó hắn ta cũng âm thầm đưa ra một quyết định.

... Hủy hôn với Giang Quyện, cưới Giang Niệm.

“Vi thần muốn xin Bệ hạ ban hôn cho thần và Nhị công tử của phủ Thượng Thư, Giang Niệm.”

An Bình Hầu nói xong, ánh mắt trong vô thức lại lướt nhìn Giang Quyện.

Trong mắt hắn ta, Giang Quyện không hiểu chuyện, càng không biết thời biết thế. Cho dù cậu đã thành thân với Ly Vương, e là cũng chẳng có chút tự giác nào của người làm Vương phi, dựa vào mức độ si mê mà ngày thường Giang Quyện đối với hắn ta, An Bình Hầu cảm thấy không chừng cậu sẽ mất bình tĩnh.

Không chỉ hắn ta, những ánh mắt loáng thoáng kia lại nhìn Giang Quyện, ngay cả Uông tổng quản cũng không kiềm được mà nhìn về phía cậu.

Giang Quyện: “...”

Tại sao ai cũng nhìn cậu hết vậy?

Yêu An Bình Hầu sâu đậm là Giang Quyện của khi xưa, không liên quan gì đến Giang Quyện của hiện tại đâu.

Nghĩ thế, Giang Quyện liền cười, đang định bày tỏ chúc phúc, sẵn tiện chứng minh sự trong sạch của mình.

Hai người đều là vai chính, một người là công, một người là thụ, trời đất tác hợp, trời sinh một cặp, xin hãy mãi mãi khóa chặt nhau lại đi ạ.

An Bình Hầu nhìn thấy ánh mắt của Giang Quyện, ngơ người một lúc.

Chàng thiếu niên nhìn hắn ta, ánh mắt trông trẻo vô cùng, đôi môi mềm mịn đó cong nhẹ mỉm cười, đôi mắt cũng cong cong như trăng lưỡi liềm.

Cậu vốn đã xinh đẹp, nụ cười đó càng khiến cậu không gì sánh bằng, chỉ là màu môi của chàng thiếu niên nhợt nhạt quá, khiến cho cả cơ thể cũng trông có vẻ yếu ớt vô cùng, cứ như là một mỹ nhân pha lê, yếu đuối dễ vỡ.

Trong khoảnh khắc đó An Bình Hậu thật sự thấy ngẩn ngơ.

Sao khí chất của cậu lại thay đổi đến thế?

Vả lại trước đó, Giang Quyện hễ gặp hắn ta, không phải cúi đầu thì sẽ căng thẳng nắm lấy tay áo, hắn ta chê khí chất u uất, cử chỉ thô lỗ của cậu, chưa từng nhận ra rằng thì ra gương mặt của cậu lại đẹp như thế.

Nhưng...

Đẹp thì đã sao?

Chỉ là một vẻ bọc xinh đẹp mà thôi, tâm địa của cậu ta tàn độc như thế, không thể nào so được với Tiểu Niệm lương thiện tốt bụng.

Sau khi thất thần giây lát, An Bình Hầu chỉ cảm thấy bất ngờ.

Chàng thiếu niên nở nụ cười như không để bụng, cũng chả quan tâm, cứ giống như là một người không quan trọng nào đó đang xin Thánh thượng ban hôn, mà vừa hay đụng mặt cậu thôi.

Cậu ta không để bụng sao?

An Bình Hầu trong lòng nghi ngoặc vô cùng.

Giang Quyện đương nhiên là không quan tâm rồi.

Thấy An Bình Hầu đang nhìn mình, Giang Quyện lễ phép gật đầu lại với hắn ta, sau đó thu ánh nhìn lại, sát lại gần bên Tiết Phóng Ly.

Tiết Phóng Ly nghiêng mắt nhìn cậu, Giang Quyện nghiêng đầu, đôi mắt đầy nghi hoặc ấy cứ chớp chớp, so với An Bình Hầu, cậu cho thấy mình thân quen với Tiết Phóng Ly hơn, và cũng tình nguyện sát lại gần hắn hơn. Tiết Phóng Ly nhìn cậu một hồi lâu, mỉm cười ngước mắt lên.

Tin đồn, dường như cũng không đúng lắm.

An Bình Hầu và Tiết Phóng Ly bất ngờ nhìn nhau.

Tiết Phóng Ly mỉm cười như có như không nhìn hắn ta, thần sắc của hắn bao trùm vẻ lạnh lẽo thấu xương, An Bình Hầu giật mình, cả người đều cảm nhận được sự nguy hiểm, chỉ cảm thấy như là bị mãnh thú nhắm trúng, lạnh cả sống lưng, hắn ta hốt hoảng nhìn đi nơi khác.

Cùng lúc đó, Hoằng Hưng Đế cũng mở lời: “Phò mã có biết việc này chưa?”

An Bình Hầu bình tĩnh lại, miễn cưỡng đáp: “... Không biết ạ.”

Hoằng Hưng Đế liền cười: “Đứa trẻ này, con muốn dùng trẫm để ép cữu cữu con à?”

An Bình Hầu cúi đầu không nói gì, hắn ta vốn định suy nghĩ xem nên đáp như nào, nhưng lại bất giác ngẩn người.

Hắn ta không hiểu thái độ của Giang Quyện.

Chỉ vài ngày trước thôi, Giang Quyện còn vì bị hủy hôn nên đẩy Giang Niệm xuống hồ, cũng trong hôm qua thôi, Giang Quyện còn nằng nặc đòi giữ lại tín vật hôn ước của họ, không nỡ đập vỡ miếng ngọc bội đó, sao hôm nay cậu lại chẳng màng quan tâm gì cả thế?

An Bình Hầu không nói gì, Hoằng Hưng Đế suy đi nghĩ lại, vẫn lắc đầu: “Trẫm thấy việc này không ổn. Chuyện thành thân đâu phải trò chơi, cho dù trẫm có đồng ý, sau này phò mã không hài lòng, thế chẳng phải là trẫm có lòng nhưng sai cách sao?”

An Bình Hầu dần hoàn hồn, hắn ta mở lời: “Bệ hạ...”

Hoằng Hưng Đế quơ tay: “Trẫm không tiện xen vào việc nhà của các ngươi, đợi phò mã về, hai người tự thương lượng với nhau đi.”

An Bình Hầu hối hận vô cùng, hắn ta vốn vô cùng có lòng tin, nhưng không ngờ ngay lúc quan trọng thất thần, thế là công dã tràng.

Nhưng hắn ta chưa muốn từ bỏ, nghĩ một hồi, An Bình Hầu lại bảo: “Bệ hạ...”

Lúc này bên ngoài điện có người ra hiệu cho Uông tổng quản, Uông tổng quản hiểu ý liền gật đầu rồi lại ghé bên tai Hoằng Hưng Đế nói vài câu, Hoằng Hưng Đế ngắt lời An Bình Hầu: “Có gì đợi lát hẵng nói, dùng thiện với trẫm trước đi.”

Khựng lại một chút, Hoằng Hưng Đế lại bảo: “Lão Ngũ, dạo gần đây Thẩm đạo trưởng có điều chế cho trẫm rượu máu nhung hươu, sức khỏe con không tốt, cũng nếm thử đi.”

Tiết Phóng Ly gật đầu, Uông tổng quản liền căn dặn người bên dưới, các thị nữ liền vội bước vào, chẳng mấy chốc đã bày trí xong cả một bàn đồ ăn, Hoằng Hưng Đế an tọa trước, cười bảo: “Các con cứ thoải mái, không cần câu nệ.”

Uông tổng quản bưng rượu máu nhung hươu tới, hầu hạ Hoằng Hưng Đế dùng thử, Hoằng Hưng Đế đột nhiên nói: “Lão Ngũ, nói ra thì phò mã cũng từng làm Thiếu phó của con, con còn nhớ không?”

Giọng điệu Hoằng Hưng Đế hiền hòa, nhưng rượu máu mà ông uống nhuộm đỏ răng ông, cứ như là đang ăn tươi uống máu.

Tiết Phóng Ly bảo: “Không có ấn tượng gì cả ạ.”

Hoằng Hưng Đế cũng không nói gì, chỉ nuối tiếc bảo: “Lúc đó phò mã còn là Trạng nguyên đấy, lúc cưỡi ngựa vào Kinh, thật đúng là chàng thiếu niên phong lưu, còn bây giờ thì...”

Ông thở một hơi dài, sau đó lại quay sang hỏi An Bình Hầu: “Cữu cữu con bây giờ vẫn như vậy, suốt ngày ăn không ngồi rồi, câu cá uống rượu sao?”

An Bình Hầu bất lực cười, không tiện nói gì hơn.

Hoằng Hưng Đế hừ nhẹ một tiếng, Uông tổng quản dùng thìa nhè nhẹ khuấy đều rượu máu, màu máu đậm đặc dao động trong ly, ông ta lại hầu hạ Hoằng Hưng Đế uống một ngụm, môi của Hoằng Hưng Đế cũng dần nhuộm màu đỏ tươi.

“Vương gia, nô, nô tỳ hầu hạ người uống rượu.”

Thị nữ mang rượu máu nhung huơu đến, quỳ ở bên cạnh Tiết Phóng Ly. Nàng cố gắng để bản thân cầm vững ly rượu, nhưng sự hoảng sợ của nàng dành cho Tiết Phóng Ly khiến nàng căn bản không thể nào kiềm chế cơn run rẩy của mình, rượu máu cũng vì thế mà chuyển động liên tục trong ly.

Hoằng Hưng Đế thấy thế, liền bảo: “Lão Ngũ, con nếm thử đi, rượu này mùi hơi tanh, nhưng công dụng lại rất tốt, nếu con uống thấy quen miệng thì trẫm kêu Thẩm đạo trưởng chép bài thuốc điều chế cho con, sau này con ở Vương phủ cũng có thể uống rượu này.”

Ông nói liên tục, trong lúc đóng mở môi ấy, răng của ông, lưỡi của ông, thậm chí là cả khoang miệng, cũng đều là vết máu li ti, mùi máu tanh nồng cũng dần thoảng qua trong điện, Tiết Phóng Ly mặt không biểu cảm gì nhìn một hồi lâu, sau đó rũ mắt xuống.

Thị nữ cầm ly rượu đang run rẩy.

Rượu máu lắc lư trong ly, bên tai Tiết Phóng Ly lại nghe thấy âm thanh khóc không thành tiếng của nữ nhân.

“Ngươi là đứa con ta mang thai 10 tháng sinh ra. Tại sao ngươi không đứng về phía ta? Tại sao ngươi không đứng về phía ta?”

“Thứ con hoang, ngươi đáng chết, ngươi đáng chết...!”

“Ta muốn ngươi ăn thịt ta, uống máu ta, sau khi chết bị đày vào địa ngục vô biên, mãi mãi không được siêu thoát!”

Ồn quá, ồn ào quá.

Huyệt thái dương lại bắt đầu cử động, cơn đau nhói lại ập đến, trước mắt Tiết Phóng Ly là màu đỏ chói, hắn ngửi mùi máu tanh khiến người ta buồn nôn đó, lại nhớ đến Hoằng Hưng Đế cả miệng toàn là máu, hơi thở cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Thật buồn nôn.

Đầu hắn đau như muốn nứt ra, vô cùng bực bội, cơn bực tức vô tận bỗng bị kích thích, cho đến khi Tiết Phóng Ly nghe thấy một âm thanh.

“Vương gia, ngài sau thế?”

Giọng nói rất khẽ nhưng lại chứa chan sự lo lắng.

Cùng lúc đó, tay áo của hắn cũng động đậy vài cái, mùi máu tanh nơi hơi thở của Tiết Phóng Ly cũng dần tan đi, thay vào đó là mùi cây cỏ thơm mát chỉ có trên người chàng thiếu niên mà hắn đã ngửi trên đường đến đây.

Hơi thơ sạch sẽ và thuần túy không gì sánh nổi.

Giây phút ấy, hắn từ địa ngục về lại trần gian.

Giang Quyện thấy hắn không có phản ứng, liền nói với thị nữ đang bất an kia: “Ngươi đặt xuống trước đi.”

Thị nữ vâng lời đặt xuống, nhưng ly rượu còn chưa đặt xuống thì Tiết Phóng Ly đã lạnh lùng ngước mắt lên, thị nữ bất ngờ nhìn vào mắt hắn, lập tức run lẩy bẩy, lỡ tay làm đổ chén rượu máu nhung huơu.

“Choang...!”

Rượu máu đổ lên áo khoác màu đen của Tiết Phóng Ly, thị nữ ngơ ngác, lập tức bị dọa cho khóc, nàng vội quỳ xuống cầu xin: “Vương gia, nô tỳ, nô tỳ...”

Tiết Phóng Ly mệt mỏi vô cùng, không để tâm người thị nữ, chỉ nhắm đôi mắt lại.

Giang Quyện loáng thoáng cảm nhận được tình trạng của Tiết Phóng Ly không đúng lắm, nói thật nhỏ tiếng: “Vương gia, ngài sao thế?”

Hoằng Hưng Đế chau mày, hỏi: “Lão Ngũ, con không sao chứ?”

Tiết Phóng Ly không đáp, Giang Quyện do dự một hồi, rồi nắm lấy bàn tay hắn kiểm tra xem, vẫn ổn, không bị thương, Giang Quyện đang định buông tay thì bàn tay đó lại nắm chặt tay cậu hơn.

Giang Quyện đứng người, ngơ ngác nhìn hắn, Tiết Phóng Ly thần sắc bình tĩnh, cũng không nhìn về phía cậu, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay Giang Quyện lại đang run rẩy, dường như đang chịu đựng sự đau khổ tột cùng.

Giang Quyện cùng đành để hắn nắm như thế.

Nhưng Tiết Phóng Ly càng ngày càng nắm chặt, Giang Quyện cũng cảm thấy ngày càng đau.

Hoằng Hưng Đế lại hỏi: “Lão Ngũ, không sao chứ?”

Tiết Phóng Ly từ đầu tới cuối đều không định mở lời, Giang Quyện chỉ đành ngẩng đầu lên, ráng nhịn cơn đau đáp thay hắn: “Vương gia không sao ạ.”

Đôi mắt cậu rưng rưng, đôi mi cũng mềm nhũn dính vào nhau, cứ như là sắp khóc đến nơi, An Bình Hầu giả vờ như vô tình nhìn qua, hắn ta lập tức cứng đơ tại chỗ.

Hắn ta không biết nên nói tâm trạng của bản thân như nào, chỉ nghe thấy nhịp tim cứ vội vã như tiếng trống.

Nhưng việc này vốn không nên xảy ra.

Sao hắn ta lại bị thu hút bởi tên nông cạn thô thiển chỉ có vỏ bọc đó chứ?

Hoằng Hưng Đế lại bảo: “Lão Ngũ, Lăng Quang điện trước đó con ở chắc còn y phục sạch, con đi thay đồ trước đi.”

Lần này Giang Quyện không thể đáp lời thay hắn nữa, nên chỉ có thể lắc lắc tay, Tiết Phóng Ly hời hợt đáp: “Ừm.”

Sau đó buông tay ra.

Tiết Phóng Ly vừa đứng dậy, lập tức có người dẫn đường cho hắn, Giang Quyện không biết có nên đi cùng hay không, Hoằng Hưng Đế lúc này cũng ra hiệu cho Uông tổng quản, Uông tổng quản lập tức nở nụ cười bảo: “Vương phi lần đầu vào cung, chi bằng để nô tài đưa người đi dạo xung quanh nhé ạ?”

Trong môi trường hoàn toàn xa lạ này, Giang Quyện bất giác nhờ Tiết Phóng Ly giúp đỡ, đôi mi cậu còn ướt ướt, Tiết Phóng Ly thấy thế liền dừng bước chân lại, lát sau, hắn chỉ gật đầu mà mặt không cảm xúc, thế là Giang Quyện mới nhận lời: “Được.”

An Bình Hầu thấy thế, dường như hiểu ra được gì đó.

Chả trách Giang Quyện lại xem hắn là người lạ, chả trách Giang Quyện từ đầu chí cuối có vẻ như không quan tâm gì.

Cậu đang sợ Ly Vương.

Ngay cả đi hay ở cũng không thể tự mình làm chủ.

Vừa ban nãy, chắc là cũng bị bắt nạt rồi đúng không?

Suy nghĩ thế, nên lúc Giang Quyện đi ngang qua, An Bình Hầu thấp giọng nói với cậu: “Lát nữa ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Giang Quyện kinh ngạc nhìn hắn ta một cái rồi vội vàng đi ra ngoài, giả vờ như không nghe thấy gì hết.

Lại gần vai chính sẽ bất hạnh đấy.

Yên lặng giả ngu, cậu giỏi nhất trò này.

Giang Quyện gần muốn đem hai chữ “từ chối” viết trên mặt luôn rồi, nhưng An Bình Hầu lại càng chắc chắn suy đoán của mình.

Không bao lâu sau, trong điện chỉ còn lại An Bình Hầu và Hoằng Hưng Đế, Hoằng Hưng Đế biết rất rõ tính cách của An Bình Hầu, chắc chắn việc gì rồi thì sẽ cố chấp vô cùng, ông bất lực bảo: “Sao thế? Vẫn muốn xin trẫm ban hôn cho con à?”

An Bình Hầu đang định nói gì thì lại bất chợt nhớ đến đôi mi ngấn lệ và gương mặt ướt át đó của cậu, giống như viên ngọc nhuốm sương vậy, vô cùng óng ánh.

Không biết ma sai quỷ khiến thế nào, An Bình Hầu lắc đầu.



Lời tác giả:

Hơ, đàn ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp