Mỹ Nhân Và Gã Điên

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Khi gần đến tối, trong phủ trở nên náo nhiệt.

Thẩm Chí Hoan nghỉ ngơi một lát trên trường kỷ vào buổi chiều, lúc này vừa mới thức dậy, trong phòng có hơi tối.

Nàng dụi mắt, đầu vẫn còn hơi mơ màng.

Có người bên cạnh nói ríu rít gì đó với nàng, nàng cũng không chú ý nghe, cho đến khi ở bên chân có một tiểu nha đầu lúng túng mang giày cho nàng, khi đứng dậy, nàng đứng không vững có hơi lảo đảo.

Thẩm Chí Hoan nhíu mày lại, giúp nàng ấy một chút rồi trách mắng: “Ngươi sợ cái gì?”

Tiểu nha đầu vẻ mặt đau khổ, nói: “…Phu nhân nói đêm nay là yến tiệc đón tiếp Biểu tiểu thư, phái người tới thúc giục vài lần, nói là nhất định phải đến.”

Thẩm Chí Hoan đứng dậy, cảm thấy có chút buồn cười: “Ta không đi thì làm sao?”

Thấm Lan đốt một ngọn đèn trong phòng, ánh nến vàng ấm áp tràn ngập trong căn phòng, nàng ấy bước tới nói: “Tiểu thư, từ sáng nay Lý thị đã phái người đã tới đây một lần, nô tỳ đã khước từ nhưng sau đó lại đến vào buổi trưa, nếu người không đi, thì dựa theo tính cách của bà ta đoán chừng lại muốn hai hoặc ba ngày để lấy việc này ra khiến cho người khó chịu.”

Thẩm Chí Hoan ngồi trước bàn trang điểm, người trong gương da trắng như tuyết và có mái tóc đen, đôi lông mày xinh đẹp hơi mang một chút bực bội: “Bà ta cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn lì lợm quấn lấy này.”

Bây giờ phu nhân của Hầu phủ tên là Lý Diễm Phân, chính xác thì chỉ là mẹ kế của Thẩm Chí Hoan.

Mẹ đẻ của nàng đã qua đời từ khi còn trẻ vì bệnh tật, phụ thân là Đại Tướng quân có thanh danh hiển hách, lúc mẫu thân nàng qua đời không lâu thì vâng mệnh mà xuất chinh, thiếu niên nổi danh chưa từng bại trận, lần này Thẩm Trường Lộ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong một cuộc rượt đuổi đã rơi xuống dòng sông chảy xiết lạnh lẽo.

Một người phụ nữ đánh cá đã cứu ông ấy, còn dốc lòng chăm sóc ông. Khuôn mặt Thẩm Trường Lộ tuấn lãng* và khí phách, nữ ngư dân đã sớm đem lòng yêu ông ấy.

*Khôi ngô tuấn tú, sáng sủa.

Người phụ nữ đánh cá kia chính là Lý Diễm Phân.

Ơn cứu mạng không phải là chuyện nhỏ, sau khi hồi phục, Thẩm Trường Lộ đã nhận lời sẽ đáp ứng một điều kiện của bà ta.

Vạn lượng hoàng kim, công danh lợi lộc, miễn là Thẩm Trường Lộ có thể làm được thì đều sẽ đáp ứng.

Bà ta không chọn, nhưng cũng có thể nói là chọn hết.

Bà ta muốn Thẩm Trường Lộ cưới bà ta về nhà.

Biểu tiểu thư kia là cháu gái của Lý Diễm Phân, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, 6 tuổi đã được bà ta đưa vào phủ Tướng quân.

Ba năm trước, người này đã trộm một cây trâm cài tóc của nàng, sau khi bị phát hiện thì thẳng tay ném chiếc trâm cài xuống đất và làm vỡ nó.

Cây trâm cài tóc là di vật của mẫu thân Thẩm Chí Hoan, từ trước nay nàng không thèm ỷ vào thân phận mà khi dễ người khác để khoe khoang bản thân, mấy lần trước nàng ta trộm đồ của nàng, cào nát quần áo nàng, làm bộ làm tịch âm thầm trào phúng nàng kiêu căng, Thẩm Chí Hoan cũng không thèm để ý, nhìn nàng ta như một trò cười, nhưng ai ngờ sau đó người này lại càng được nước lấn tới.

Thẩm Chí Hoan nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta thì liền chán ghét, nên đã vào trong cung tìm trưởng tỷ Thẩm Trường Ninh của nàng, sau khi Thẩm Trường Ninh nghe nàng nói, đã không màng sự phản đối của Lý Diễm Phân, tống cổ nàng ta ra ở riêng tại Hà Đông.

Không ngờ mới ba năm, người này đã quay về.

Trưởng tỷ của nàng mới qua đời chưa đến bảy tháng, đếm ngày, có lẽ là tỷ tỷ của nàng mới qua đời, Lý Diễm Phân đã gấp không chờ nổi mà phái người đi đón nàng ta.

Bây giờ dòng dõi chính thống của Hầu phủ chỉ còn sót lại một mình Thẩm Chí Hoan, trưởng tỷ qua đời vì khó sinh, còn cha và huynh canh giữ ở Tây Bắc, tuy Thẩm Chí Hoan ghét Lý Diễm Phân nhưng chưa đến nỗi thật sự xé rách mặt, các nàng cãi nhau càng lớn thì những người bên ngoài sẽ càng chế giễu. Dựa theo tính tình của Lý Diễm Phân, bà ta yêu quý đứa cháu gái này như vậy, nếu không đi, không chắc sẽ xảy ra điều gì.

Đến tối, mặc dù mặt trời chiếu sáng cho con người dường như đã tắt, nhưng không khí vẫn oi bức, lúc nào cũng có cảm giác nhớp nháp khiến trong lòng bực bội.

Thấm Lan tiếp tục nói ở bên tai nàng: “Sau khi Từ tam thiếu gia đi rồi, Lý thị ngày càng quá đáng, lần trước bà ta làm bộ trang sức ở lũ phường phía Thành Tây, tốn cả 400 lượng bạc, bổng lộc một năm của Hầu gia cũng chưa nhiều như vậy, những cửa hàng kia bà ta cũng không quản lý thường xuyên, không rõ ràng về số tiền mình bỏ ra.”

Lý Diễm Phân như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, Thẩm Chí Hoan mặt lạnh không trả lời, cũng không biết là có nghe thấy hay không.

Khi đi ngang qua nhà bếp phía đông, bên trong truyền đến âm thanh thi công.

Thẩm Chí Hoan nhìn thoáng qua từ đằng xa, đa số bên trong đều là đàn ông, một đám đang đổ mồ hôi đầm đìa, còn có người cởi trần, sắc mặt nàng trông có chút khó coi, nhíu mày chán ghét.

Quản sự ở bên trong vừa nhìn thấy Thẩm Chí Hoan thì dừng bước, vội vàng đến chào hỏi: “Tiểu thư, muốn phân phó cái gì ạ?”

Quản sự vừa đi tới, đám người đang bận rộn ở bên trong đều lần lượt nhìn qua đây. Tất cả đều là đàn ông, những ánh mắt nhìn nàng si mê đến mức gần như ngây ra.

Nhưng lại không có gương mặt khiến nàng gặp qua là không quên được kia.

Thấm Lan thấy Thẩm Chí Hoan đang nhìn vào trong, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

Thẩm Chí Hoan không thèm để ý mà thu hồi ánh mắt, thuận miệng nói: “Không có gì, nói bọn họ làm cho tốt.”

Quản sự vội vàng cúi người đáp lại: “Tiểu thư yên tâm, có nô tài giám hộ ở đây, bọn họ tuyệt đối không dám lười biếng!”

Càng đi về phía trước, càng náo nhiệt, Thẩm Chí Hoan từ đằng xa đã nghe được âm thanh vui đùa ầm ĩ, người tới đây trong hôm nay có không ít, trừ mấy người quen biết thường ngày thì cái người hàng năm không về nhà kia của nàng, vị biểu thúc chỉ biết ăn nhậu chơi bời cũng tới.

Trên thực tế, Hầu phủ cũng không có nhiều chủ tử, bây giờ dòng dõi chính thống chỉ còn duy nhất Thẩm Chí Hoan là ở trong phủ, ngoại trừ gia đình chú của Thẩm Chí Hoan, còn lại đều là những người họ không quá quan trọng.

Vừa bước vào, đã nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy xanh nhạt, cầm một cuốn sách ảnh trong tay, vây quanh bên cạnh là hai đứa trẻ, trên mặt ba người đều mang theo ý cười, đang nói gì đó.

Thấm Lan ở bên cạnh Thẩm Chí Hoan nhắc nhở nói: “Tiểu thư, người kia hẳn chính là Biểu tiểu thư.”

Các nữ quyến đang vây quanh nói chuyện ở bên này, Thẩm Chí Hoan vừa bước vào, các nàng đều sôi nổi đứng lên, đi đến chào hỏi:

“Chí Hoan đến rồi.”

“Ôi, ta không thể rời được mắt khi nhìn thấy Chí Hoan, nàng thật xinh đẹp.”

“Đến là vui rồi vào ngồi đi.”

Thẩm Chí Hoan rũ mắt xuống sau khi chào hỏi một lượt, rồi lại đưa mắt về phía vị Biểu tiểu thư đứng ở một bên kia, Lý Thư Cẩm.

Lý Thư Cẩm kéo hai đứa trẻ vừa rồi đứng ở bên cạnh mình, bọn trẻ ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn Thẩm Chí Hoan.

Dường như ý thức được sự sợ hãi của đứa trẻ, Lý Thư Cẩm lại kéo đứa trẻ đến bên cạnh mình, vẻ đẹp của Thẩm Chí Hoan đủ để cho nàng một loại khí thế thầm lặng, Lý Thư Cẩm không hiểu sao lại cảm thấy mình yếu ớt đi một phần, nàng ta cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Biểu tỷ, đã lâu không gặp.”

Thẩm Chí Hoan nhàn nhạt ừ một tiếng, nói: “Mới ba năm, không lâu lắm.”

Sắc mặt Lý Thư Cẩm cứng đờ, lại cúi đầu xuống thấp hơn chút.

Chuyện nàng với Lý Thư Cẩm không hợp nhau, người trong phủ đều đã nghe nó, nhưng Lý Thư Cẩm ngày thường đối nhân xử thế đều rất nhẹ nhàng, đối xử với ai cũng bằng bộ dạng dịu dàng, mà Thẩm Chí Hoan thì hoàn toàn ngược lại, mặc dù nàng tri thư đạt lễ*, nhưng phần lớn thời gian đều không thích nói chuyện, mặt lạnh nhiều hơn mặt cười, khiến cho người ta có cảm giác không dễ gần.

(*) "tri thư, đạt lễ" trong câu này có nghĩa là con gái nhà tử tế, học rộng và cư xử đúng lễ nghi.

Tam cô cô ở bên cạnh thấy tình thế không ổn, kéo Lý Thư Cẩm nói: “Không có mối thù nào kéo dài một đêm giữa hai tỷ muội, mau vào đi, Thư Cẩm vẫn luôn mong nhớ ngươi, đến bây giờ vẫn còn áy náy vì đã làm gãy cây trâm!”

Lý Thư Cẩm cũng theo đó mà cúi đầu nhận sai: “...Biểu tỷ, xin lỗi.”

Thẩm Chí Hoan nhìn nàng ta, không đáp đi thẳng vào.

Không lâu sau khi ngồi vào chỗ, Lý Diễm Phân mới khoan thai tới chậm.

Bà ta ăn mặc rất sang trọng, chưa gặp được bà ta cũng nghe thấy âm thanh lắc lư của kim bộ diêu trên đầu bà ta, áo ngoài màu đỏ tía, hình thêu trên đó sống động như thật, trên làn váy phủ một lớp vải trong suốt, trán có vẽ hoa, vòng tay bằng ngọc, hoa tai bằng vàng, hận không thể viết hai chữ ‘phú quý’ lên trên mặt.

Công bằng mà nói, người phụ nữ này cũng coi như là đẹp, nhưng Thẩm Chí Hoan lại cực kỳ chán ghét.

Ép buộc báo đáp ơn huệ làm con tu hú chiếm tổ thì thôi, thân là chủ mẫu Hầu phủ, trong ngần ấy năm ngoại trừ việc vơ vét dầu mỡ, sai sử cho bà ta thì cũng không làm được việc quan trọng gì.

Dù gì cũng đã làm chủ mẫu mười mấy năm, khả năng thu phục lòng người còn không tồi, mọi người nhìn thấy Lý Diễm Phân đến liền đứng dậy, nói vài câu khách sáo với bà ta, chỉ riêng Thẩm Chí Hoan ngồi bất động trên ghế, trông cực kỳ khác biệt.

Lý Diễm Phân sa sầm mặt, nói: “Chí Hoan, nhìn thấy mẫu thân cũng không biết hành lễ sao?”

Thẩm Chí Hoan không hành lễ với bà ta là chuyện bình thường, hôm nay có lẽ mọi người đều ở đây, bà ta không muốn mất mặt nên mới nói như vậy. Nhưng Thẩm Chí Hoan đã quen tùy hứng, không để bà ta vào mắt một chút nào.

Nàng nhàn nhạt nhìn bà ta một cái, ánh mắt kia rất rõ ràng.

Bà đang nằm mơ sao?

Lý Diễm Phân hiểu được ý nàng, trừng to mắt nhìn nàng, giáo huấn một câu: “Thật không có giáo dưỡng.”

Thẩm Chí Hoan nghe thấy, không có phản ứng gì.

Lý Thư Cẩm ngồi bên cạnh Thẩm Chí Hoan, nghe vậy tiến sát vào gần nàng và nói: “Biểu tỷ, cô cô không có ác ý gì, tỷ đừng hiểu lầm cũng đừng trách bà ấy.”

Thẩm Chí Hoan liếc nàng ta một cái, nói: “Không phải người cũng không có giáo dưỡng gì sao.”

Sắc mặt của Lý Thư Cẩm dần khó coi, nói: “Biểu tỷ, sao tỷ...!”

Thẩm Chí hoan bổ sung thêm: “Ta không có ác ý gì, cũng đừng trách ta.”

Lý Thư Cẩm nghẹn lại, không nói gì thêm nữa.

Lý Diễm Phân đã mỉm cười đúng lúc, nói: “Đã ba năm kể từ khi Thư Cẩm rời đi, lúc trước người làm cô cô như ta không thể thực thi công lý cho con bé, con gái chịu khổ, Chí Hoan bị nuông chiều không hiểu chuyện, Thư Cẩm là muội muội nàng, nên nhường nhịn nàng.”

Thẩm Chí Hoan: “...”

Nàng há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy lời nói của Lý Diễm Phân quá lố, trong phút chốc không biết phản bác từ đâu.

Có lẽ Lý Diễm Phân còn ghi hận việc Thẩm Chí Hoan không chào bà ta làm bà ta mất mặt, dừng một lát rồi chọn câu có thể tổn thương nàng nhất, với tư thế của một chủ mẫu.

“Chí Hoan, con xem với dáng vẻ này của con, tương lai sao có thể tiến cung hầu hạ bệ hạ? Ngay cả đạo hiếu cơ bản nhất cũng không biết, sao bệ hạ có thể tha cho con?”

Ngay khi lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đang ngồi đều im bặt.

Ai không biết điều cấm kỵ nhất với Thẩm Chí Hoan chính là chuyện này, Lý Diễm Phân lại còn dám nói như vậy.

Tỷ tỷ của Thẩm Chí Hoan chết không lý do ở trong thâm cung dường như có thể ăn thịt người, vị Hoàng đế ngồi trên ngôi vị kia, hoa mắt ù tai, vô năng, say mê hưởng lạc, chiếm được tỷ tỷ của nàng lại gián tiếp hại chết nàng ấy, Thẩm Trường Ninh mất chưa được nửa năm, trước mặt các quan lại đại thần, lão ta muốn Thẩm Chí Hoan cũng tiến cung hầu hạ lão.

Sắc mặt của Thẩm Chí Hoan lạnh đi. Ngẩng đầu thấy vẻ tự mãn kia của Lý Diễm Phân.

Gương mặt đó trang điểm tinh xảo, khóe miệng đỏ mọng, búi tóc chải gọn gàng, nhìn nghiêng thấy người cực kỳ xấu xí khắc nghiệt.

Thẩm Chí Hoan siết chặt cái ly. Lẳng lặng nhìn bà ta, trong đầu lại suy nghĩ, nếu đập cái ly này lên trên đầu bà ta hay xé miệng bà ta, xé toạc khuôn mặt trang điểm tinh xảo kia của bà ta thì sẽ như thế nào.

Sau một lúc, nàng nhìn đi chỗ khác.

Nhưng Lý Diễm Phân vẫn không dừng lại, đồ dầu vào lửa mà nói: “Con nhìn ta như vậy làm gì? Bệ hạ sủng ái con chính là phúc của con, mỗi ngày đều như vậy còn ra thể thống gì?”

...

Thẩm Chí Hoan đè nén kích động trong lòng, thở ra một hơi, trong không gian yên lặng đột nhiên bình tĩnh lại, nói: “Lý Diễm Phân, lúc trước khi làm thôn nữ bà cũng nói chuyện như vậy sao?”

Lý Diễm Phân quen làm chủ mẫu, trong phút chốc còn chưa kịp phản ứng lại.

Thẩm Chí Hoan tiếp tục nói: “Bà còn biết thể thống? Mẫu thân ta làm thơ năm mười hai tuổi bây giờ còn được truyền tụng, còn ngươi, khi bà mười hai tuổi biết thơ là cái gì không?”

“Bà dùng ân cứu mạng cột lấy phụ thân ta, chanh chua bỉ ổi, còn muốn ta gọi bà là mẫu thân?”

Bên cạnh có người kéo tay áo nàng, nhẹ giọng ngăn lại: “Đến chung vui, đừng nói nữa, chuyện này truyền ra không...”

Thẩm Chí Hoan buông lỏng tay, cái ly lăn xuống, phát ra một tiếng giòn tan, nàng nhìn khinh miệt, trào phúng nói:

“Bà nhìn lại bà xem, bà xứng sao?”

Xung quanh yên tĩnh, người mới vừa rồi còn khuyên nàng cũng im bặt, tình thế trong phút chốc có chút căng thẳng.

Địa vị của Thẩm Chí Hoan trong phủ không cần nói cũng biết, lời nói của nàng không ai dám phản bác, nhưng hiển nhiên mọi người cũng không muốn gây thù với Lý Diễm Phân.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Chí Hoan quang minh chính đại đâm chọc Lý Diễm Phân như vậy, lúc trước cho dù không vui, cũng sẽ để tâm người khác nói xấu, để tâm mặt mũi của Hầu phủ mà kiềm chế sự bất mãn của mình.

Hiển nhiên Lý Diễm Phân cũng bị hoảng sợ, vẻ mặt bà ta đỏ ửng, đột nhiên đập bàn, nói: “Con thật kiêu ngạo! Con, con kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, chỗ nào còn bộ dạng của một tiểu thư!”

Thẩm Chí Hoan vui cười, nói: “Ta không có bộ dạng của một tiểu thư thì cũng là con gái vợ cả trong phủ, bà thì sao, một thôn nữ quê mùa, ai cho bà lá gan diễu võ dương oai trước mặt ta!”

“Ngươi câm mồm cho ta!”

“...”

Thấy tình thế ngày càng mất kiểm soát, người ngồi bên cạnh không thể tiếp tục làm rùa đen rụt đầu ngồi nhìn mặc kệ, khuyên can: “Đều là người một nhà tại sao phải đối chọi gay gắt như vậy...”

“Đừng nói nữa, ăn cơm đi.”

“...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp