Anh Ấy Thật Sự Quá Yêu Tôi

Chương 35


1 năm

trướctiếp

Giang Nguyên sợ Lục Viễn nhận ra cậu đang quan tâm anh nên cố ý đợi quay xong khoảng mấy phút rồi mới chậm rãi đi tới.

Cậu không nghe thấy Lục Viễn đang nói gì, lúc đi qua cậu có chạm mặt với Đào Dịch Nhiên.

Đào Dịch Nhiên trừng mắt nhìn Giang Nguyên mấy lần, nhưng thậm chí cậu còn không thèm nhìn cậu ta.

Giang Nguyên cầm trong tay một chai nước, đây là kết luận mà cậu đã rút ra sau khi quan sát anh– Lục Viễn không có sở thích gì, chỉ thích uống nước.

Giang Nguyên đưa chai nước cho Lục Viễn, ho khan nói: "Không tệ, hôm nay anh diễn rất tốt."

Cách đó không xa, Viên Viên Viên nhìn thấy Lục Viễn cầm chai nước trên tay nên cũng không tới gần.

Lục Viễn vặn mở nắp chai, nhấp một ngụm nói: "Hôm nay cậu cũng làm rất tốt."

Giang Nguyên đột nhiên trợn to mắt: "Anh nhìn tôi diễn?"

Kỹ năng diễn xuất của cậu kém như vậy, Lục Viễn còn khen cậu, chẳng lẽ nét mặt khi diễn của cậu lại đánh trúng trái tim của Lục Viễn sao?

Giang Nguyên hơi nhăn mũi, trong lòng nặng nề nhớ lại.

Cậu nhất định phải tìm ra nguyên nhân, nhất định phải khiến cảm xúc động lòng của Lục Viễn tan thành mây khói!

Khóe miệng Lục Viễn khẽ co giật: "Đạo diễn Dương nói."

Giang Nguyên lập tức nhìn về phía Dương Chiếu, Dương Chiếu cũng vui vẻ nói: "Lúc ăn tối lão Vương khen cậu nhiều lắm."

Lão Vương là đạo diễn tổ B, Giang Nguyên kinh ngạc hỏi: "Thật ạ?"

Tâm tình Dương Chiếu rất tốt, cười thành tiếng: "Cậu không tin? Vậy giờ tôi gọi ông ấy qua đây chứng minh?"

Giang Nguyên lắc đầu: "Cháu tin, nhưng cháu vẫn thấy sốc."

Cảm xúc của Giang Nguyên hiện rõ trên mặt. Vừa nhìn một cái, Dương Chiếu đã thấy cậu đáng yêu không chịu nổi, bà đưa tay nhéo mặt cậu: "Cậu không phát hiện là vai diễn hiện tại rất phù hợp với cậu nên khá “hồn nhiên thiên thành”(*) sao."

(*) Giống với bản chất của bản thân

Thật sao? Giang Nguyên nghiêm túc nghĩ, hình như so với những vai diễn như học bá lạnh lùng, vận động viên ngầu lòi, tà mị cuồng luyến trước đây thì quả thật trạng thái khi diễn vai trùm trường lần này của cậu thoải mái hơn nhiều.

Cậu đã đóng qua nhiều vai diễn khác nhau.

Lúc này Dương Chiếu mới nói: "Đúng lúc tôi có một người bạn đang chuẩn bị đóng phim lịch sử, mấy ngày trước còn nhờ tôi giới thiệu hai diễn viên trẻ. Trong đó có một vai diễn phù hợp với cậu, tôi thấy cậu nên tham gia. Tôi đã gửi kịch bản cho Lục Viễn, cậu cũng xem đi.”

Giang Nguyên tiếp tục rối rắm, kiếp trước Dương Chiếu chỉ hợp tác với cậu khi còn bé, càng đừng nói đến chuyện giới thiệu tài nguyên cho cậu.

Hình như cậu không làm gì cả mà!

Dương Chiếu nói xong thì đi. Được vài bước, bà quay đầu lại nói: "À, cảnh quay vườn trường đã kết thúc. Thứ hai tuần sau sẽ đến thành phố Lâm Hải quay phim một tuần. Nhớ mua vé, về sẽ thanh toán sau."

Lục Viễn gật đầu, vừa quay đầu đã thấy Giang Nguyên còn đang ngẩn người, anh giơ tay búng trán cậu: "Đi thôi."

Giang Nguyên tỉnh lại: "Ồ ồ."

Ngay sau khi hai người lên xe MPV, Lục Viễn nhận được điện thoại của Lý Kế Hựu.

"A Viễn, nghe nói đêm nay cháu diễn cảnh hôn rất tốt, hahaha. Để khen ngợi cháu, cậu mời cháu đi ăn nướng, gọi cả Nguyên Nguyên nữa. Toàn là hải sản tươi sống thôi, chắc chắn thằng bé rất thích, cậu gửi địa chỉ vào trong nhóm rồi đó."

Lý Kế Hựu nói xong thì cúp máy.

Lục Viễn cất điện thoại, quay đầu hỏi Giang Nguyên: "Có muốn đi ăn thịt nướng không?"

Giang Nguyên còn đang suy nghĩ chuyện Dương Chiếu tiến cử mình, nhưng vừa nghe thấy thịt nướng, cậu lập tức mất tập trung: "Ăn chứ!"

Sau đó, Lục Viễn mở Wechat, báo địa chỉ cho tài xế.

Viên Viên Viên đang giảm cân, sau bảy giờ sẽ không ăn nên cả hai đưa cô ấy về nhà trước, đi thêm nửa tiếng là đến nhà hàng thịt nướng.

Nhà hàng thịt nướng này chuyên chiêu đãi những người trong nghề, ông chủ từng là người đại diện một thời, quan hệ với Lý Kế Hữu rất tốt.

Ông chủ sắp xếp một phòng riêng trang nhã cho Lý Kế Hựu, hàu nướng than, tôm bày đầy bàn dài và một nồi cháo cua biển thơm phức.

Lý Kế Hữu nâng cốc, cười híp cả mắt: "Nào, ngày mai đến công ty thu âm, chúc cho đĩa đơn đầu tiên của chúng ta thành công vang dội!"

Lý Kế Hựu và Giang Nguyên cụng ly tượng trưng, sau đó đặt cốc xuống, cúi đầu nhanh chóng húp cháo. ( truyện trên app T𝕪T )

Di chứng của việc không ăn tối là đói quá nên món nào cũng ngon, vừa gắp tôm vừa húp cháo.

Hương vị tự nhiên, nướng lên vừa tươi vừa mềm.

Lục Viễn không động đũa, anh chỉ gắp một miếng thịt bò. Thấy Giang Nguyên vừa húp cháo vừa bóc tôm, anh dứt khoát gắp tám con tôm lớn, bóc từng con một bỏ vào đĩa trước mặt Giang Nguyên.

Thấy vậy, Lý Kế Hựu cũng thấy thèm: "A Viễn, cho cậu mấy con tôm đi!”

Mí mắt Lục Viễn không nhúc nhích: "Tự bóc đi."

Lý Kế Hữu vươn tay cầm lấy đĩa của Giang Nguyên, không nói một lời: "Không cho thì..."

Còn chưa kịp nói xong, tôm trên đĩa đã bị Giang Nguyên lấy đi với tốc độ cực nhanh. Cậu nhét hết vào miệng, hai má phồng lên một cục.

Miệng Giang Nguyên bóng loáng, nhai tôm y như một con sóc, sau đó húp mấy ngụm cháo cua.

Lý Kế Hựu thấy dáng vẻ ăn uống của Giang Nguyên thì sợ hết hồn, ông nhanh chóng thu đũa lại: "Cậu không giành đâu! Cháu ăn từ từ thôi!"

Tốc độ ăn của Giang Nguyên chậm hơn một chút.

Lúc này, ông chủ mới đi tới, vừa nói vừa đóng cửa lại: "Lão Lý, đoán xem vừa rồi tôi đón tiếp ai?"

Lý Kế Hựu cắn xiên thịt bò hỏi: "Ai?"

Ông chủ bước nhanh đến ngồi kế bên Lý Kế Hựu, thấp giọng nói: "Thẩm Tử Hoàn, đi cùng với ông chủ Cố Dịch Minh của Cố thị."

*

Đã gần mười một giờ, Giang Nguyên cuối cùng cũng ăn no, cậu đứng dậy chạy vội, bỏ lại một câu: "Cháu đi vệ sinh!"

Giọng ông chủ loáng thoáng vang lên phía sau: "Rẽ trái đi đến cuối hành lang!"

Đến nhà vệ sinh, cậu đi thẳng vào gian cuối cùng.

Khi đang giải tỏa, cậu chợt nghe thấy ai đó đang làm nũng: "Lại không đứng đắn rồi, nhỡ có người nhìn thấy thì sao?"

“Nếu em thấy không ổn thì cho tôi một danh phận đi.” Người đàn ông thấp giọng trêu chọc.

“Đáng ghét!” Giọng nói làm nũng của người ban nãy rất êm tai: “Không dám, mấy cậu bạn trai nhỏ kia của anh còn không xé xác tôi sao.”

Giang Nguyên rất bất lực.

Kể từ khi phát hiện ra Lục Viễn yêu thầm mình, cậu cứ như bị gắn một cái radar Gei, đi đâu cũng có thể bắt gặp hai người đàn ông đang thân mật!

Lần này còn tệ hơn, còn là hiện trường ngoại tình nữa!

Giang Nguyên giải tỏa nỗi buồn xong bèn mặc kệ những âm thanh đáng xấu hổ bên ngoài. Cậu mở cửa, đi thẳng tới bồn rửa mặt.

Bọn họ có làm gì ở nơi công cộng, cậu cũng không quan tâm. Ai mà thèm nghĩ xem họ có cảm thấy xấu hổ hay không!

Ngay khi Giang Nguyên đi ra, một bóng người lập tức vụt đi vào gian phòng cạnh đó.

Giang Nguyên mặc kệ, cậu rửa tay xong, đang định lấy khăn lau tay thì chợt nhận ra người đàn ông kia đang nhìn gương, cười ha hả với cậu.

"Nguyên Nguyên, chúng ta lại gặp nhau."

Đm!

Chết tiệt! Tên biến thái đáng chết!

Giang Nguyên quay đầu lại.

Cách đó không xa, cổ áo sơ mi của Cố Dịch Minh mở toang, trên cổ có vài vết hickey rõ ràng. Anh ta nhìn chằm chằm Giang Nguyên bằng đôi mắt sáng rực, miệng nở một nụ cười thật tươi.

Giang Nguyên bùng nổ. Quả nhiên là biến thái chết tiệt, đến cười cũng biến thái! Thật sự chỉ muốn đấm anh ta một phát thật mạnh!

Tuy nhiên, cậu đã kịp nghĩ lại.

Không đúng, theo dòng thời gian của kiếp trước, hiện tại cậu chưa quen tên biến thái này. Ngoài ấn tượng về khuôn mặt ghê tởm này, cậu thật sự không biết gì về anh ta.

Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng! Trước tiên cậu phải biết đối phương là ai đã!

Giang Nguyên kìm lại ý muốn đánh người, bày vẻ đề phòng: "Anh là ai?"

Cố Dịch Minh bật cười: "À, suýt quên, Nguyên Nguyên, cậu không biết tôi. Tôi là-"

Không đợi Giang Nguyên phản ứng, anh ta đã đi tới trước mặt Giang Nguyên.

Cố Dịch Minh cao hơn Giang Nguyên nửa cái đầu, anh ta cúi người áp sát gần Giang Nguyên, giọng nói trầm thấp mơ hồ: "Tôi là fans trung thành nhất của cậu."

Không nhịn nổi nữa! Giang Nguyên nhớ tới kiếp trước lỗ tai của mình bị tấn công như thế này, cậu nắm chặt tay, lập tức đấm Cố Dịch Minh: "Cút!"

Cố Dịch Minh còn chưa kịp né thì đã bị Giang Nguyên đấm cho mặt mũi méo xệch, khóe miệng rách da, còn có mùi máu thoang thoảng.

Cố Dịch Minh quay mặt lại, nhìn dáng vẻ dữ tợn của Giang Nguyên thì cười thành tiếng, dùng ngón tay cái chạm vào khóe miệng, nói: “Nguyên Nguyên, cậu thật bạo lực, nhưng dáng vẻ hung dữ này lại càng đáng yêu.”

Giang Nguyên: "..."

Nét mặt của anh ta thật đáng sợ. Tên biến thái chết tiệt... Còn biến thái hơn cả kiếp trước nữa.

Chạy! Không còn cách nào khác, nếu gặp phải kẻ biến thái, chỉ có thể chạy! Chứ không thì còn ở đó so bì xem ai biến thái hơn nữa à!

Giang Nguyên xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên Cố Dịch Minh lại nắm lấy cánh tay của cậu. Cậu giãy dụa một hồi nhưng không thoát nổi, đành phải nói: "Anh điên rồi! Buông ra!"

Cố Dịch Minh mỉm cười, vừa mới mở miệng thì một cơn gió bất chợt ập đến. Anh ta thấy tay mình tê dại nên vô thức buông ra.

Cùng lúc đó, Lục Viễn kéo Giang Nguyên ra phía sau.

Bốn mắt chạm nhau, Cố Dịch Minh nguy hiểm nheo mắt lại, nhưng Lục Viễn lại không có biểu cảm gì.

“Cậu quen à?” Lục Viễn không quay đầu, hỏi Giang Nguyên.

Giang Nguyên nhìn thấy Lục Viễn, đôi mắt màu nâu nhạt lập tức sáng lên, nhanh chóng nói: "Tôi không quen! Chúng ta đi thôi!"

Giang Nguyên kéo Lục Viễn rời đi.

Tên biến thái này chuyên đi quấy rối đàn ông, nếu nhìn thấy Lục Viễn thì hỏng bét!

Lục Viễn để cho Giang Nguyên kéo, im lặng đi theo cậu.

Cả quá trình, Cố Dịch Minh không cử động hay nói gì, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tay Giang Nguyên đang nắm lấy Lục Viễn.

Một lúc sau, phòng vệ sinh hoàn toàn im ắng.

Thẩm Tử Hoàn đi ra khỏi gian phòng vệ sinh, cậu ta tính mở lời nhưng nhìn thấy sắc mặt của Cố Dịch Minh thì khựng lại.

Lúc này, Cố Dịch Minh nói: "Đi thôi."

Thẩm Tử Hoàn mím môi: "Nguyên Nguyên mà anh gọi tên trong mơ chính là Giang Nguyên."

Cố Dịch Minh không trả lời mà đi thẳng. Thẩm Tử Hoàn cũng nở một nụ cười gượng gạo rồi nhanh chóng đuổi theo.

*

Trên đường về nhà, Giang Nguyên không ngừng nói với Lục Viễn về sự đáng sợ của biến thái, đồng thời liên tục dặn dò anh phải cách xa anh ta.

Lục Viễn yên lặng nghe, Giang Nguyên nói xong bèn chủ động dừng lại, sau đó anh nói: "Không phải cậu không quen anh ta sao?"

Giang Nguyên suýt bị sặc, cậu ho nhẹ một tiếng: "Tôi không biết, nhưng tôi đã nghe đồn về anh ta."

“Anh ta bắt cá nhiều tay, còn ngoại tình!” Giang Nguyên không khỏi buồn nôn: “Bị tôi đánh mà anh ta còn cười. Anh nói xem có phải là biến thái không?!”

“Cái gì!” Lý Kế Hựu đang say khướt, nghe thấy Giang Nguyên nói cũng lập tức bật dậy như xác chết vùng lên, ông nghiêm nghị nói: “Cậu phải nghiêm khắc phê bình cháu. Là idol, cháu không được đánh người! Nhất định không được gây ảnh hưởng xấu cho xã hội, sẽ mất fans..."

Giang Nguyên trực tiếp dùng lòng bàn tay che mặt Lý Kế Hựu lại, đẩy ông về ghế sau ngủ tiếp.

Lý Kế Hựu khịt mũi.

Giang Nguyên quay người lại, tiếp tục tận tình dặn dò Lục Viễn: "Tin tôi đi, anh ta không phải người tốt. Nếu sau này gặp lại anh ta thì phải tránh xa. Anh ta là đồ biến thái, chúng ta không nên dây dưa nhiều làm gì, trực tiếp bỏ chạy là được, không sợ mất mặt.”

Lục Viễn nhớ đến ánh mắt của người đàn ông khi cầm tay Giang Nguyên, bỗng thấy bực bội trong lòng.

Lần đầu tiên, anh muốn đánh người.

——

Ngày hôm sau, Giang Nguyên và Lục Viễn đến phòng thu âm lúc bảy giờ.

Quá trình thu âm diễn ra tốt đẹp, hơn 2 giờ chiều là xong, sau đó hai người lập tức trang điểm để chụp ảnh bìa.

M&M có một đội chuyên tạo hình riêng ở tầng 3.

Phòng thu âm ở tầng 10. Lý Kế Hựu có việc phải bàn với nhà sản xuất nên dặn Giang Nguyên và Lục Viễn xuống lầu đợi trước.

Thang máy đi từ tầng cao nhất xuống, Giang Nguyên rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào màn hình thang máy.

"19, 18, 17 ... 12, 11—"

Giang Nguyên đếm nhẩm.

10, thang máy đến!

Ding.

Thang dừng lại, cửa chậm rãi mở ra, Giang Nguyên nhấc chân định đi vào thì từ phía sau đột nhiên có một bàn tay che mắt cậu, tầm nhìn lập tức chìm vào bóng tối.

Mùi bạc hà quen thuộc lưu lại trên chóp mũi, Giang Nguyên khựng lại. Cậu nghi hoặc kêu: "Lục Viễn?"

Anh che mắt cậu làm gì?!

Lục Nguyên không đáp lại Giang Nguyên, anh lẳng lặng nhìn cảnh tượng trong thang máy.

Lưu Tông Lương say khướt ôm Đào Dịch Nhiên.

Áo sơ mi của Đào Dịch Nhiên bị kéo lên làm lộ ra một mảnh da trắng nõn, cậu ta bị Lưu Tông Lương hôn đến nước miếng đầy mặt, hơi ngửa cổ nhắm mắt đáp lại.

Đột nhiên, Đào Dịch Nhiên mở mắt, cậu ta nhìn Lục Viễn, hoảng sợ đẩy Lưu Tông Lương ra.

Lưu Tông Lương không phòng bị, lùi lại va vào vách tường thang máy, phát ra một tiếng vang lớn.

Đào Dịch Nhiên định mở miệng giải thích, Lục Viễn đã nâng tay kia lên, lạnh lùng đóng cửa thang máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp