Kiều Tàng

Chương 18: Tín vật đính ước


1 năm

trướctiếp

Thôi Hành Chu cả ngày luyện tập với đám binh lính trong quân doanh, khẩu vị không giống với các công tử, tiểu thư sống thảnh thơi qua ngày trong phủ nha.

Ngoại trừ đĩa bánh bao gạch cua kia, Liêm Bính Lan còn cẩn thận chuẩn bị một chén canh tổ yến nhỏ và một đĩa thịt khô tẩm mật ong.

Những món điểm tâm tinh xảo này ngon thì ngon thật, nhưng ăn được vài miếng là hết, không đủ lót dạ dày, còn ăn không ngon bằng món bánh bao củ cải lên men do Lý ma ma làm.

Thế nhưng Thôi Hành Chu vẫn lịch sự chừa lại một cái trên đĩa, bày tỏ mình đã no nê, cũng ôn tồn khen ngợi kỹ năng nấu nướng của biểu muội đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Nói đến hai má Liêm Bính Lan ửng hồng, chỉ nói về sau có cơ hội sẽ chế biến thêm vài món rồi đưa đến cho biểu ca.

Nàng cũng không nhắc đến thư tiến cử trước đó của phụ thân mình với biểu ca, ngược lại tinh tế nói sinh hoạt hôm nay của thái phi, mắt thấy vẻ cười cười của biểu ca có chút ẩn ý liền biết điều mà đứng dậy cáo từ.

Tuy nhiên khi chuẩn bị rời đi, nàng nhìn vào hầu bao đựng huân chương đã cũ treo trên thắt lưng của Thôi Hành Chu, trong lòng ngọt ngào nói: “Hầu bao này Bính Lan thêu không đẹp, làm khó biểu ca vẫn luôn mang trên người, Bính Lan hôm nào sẽ dành thời gian thêu một cái mới cho biểu ca….”

Thôi Hành Chu cau lên khóe miệng, nhẹ nói: “Ta không thích theo đuổi cái mới, cũng dễ sử dụng, không cần đổi. Đa tạ biểu muội đã có lòng.”

Cái hầu bao treo trên hông hắn đúng thật là lễ vật mà biểu muội giao phó cho bà mối đưa tới trước khi đính hôn.

Nói thật, đồ thêu rất đẹp, theo lời bà mối là do Liêm tiểu thư tự tay thêu, kiểu dáng độc đáo của hoa lan trong thung lũng, rất thích hợp cho nam tử đeo. Vì vậy, để bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với biểu muội, hắn vẫn luôn đeo ở trên người.

Như Thôi Hành Chu đã nói, hắn là một người không thích theo đuổi những cái mới. Miễn là sử dụng thuận tiện thì vẫn sẽ tiếp tục sử dụng.

Hầu bao như vậy, người cũng như vậy. Đối với thê tử tương lai của mình, hắn cũng không kỳ vọng quá nhiều, càng không trông cậy vào tiểu thư khuê các học được chút thêu thùa may vá liền tự hào có thể có vai trò gì lớn. Chỉ cần thê tử có tính tình hiền lành ôn hòa là tốt rồi, những công việc kia sẽ tự có nha hoàn đi làm.

Thật ra hắn vẫn luôn tin rằng hầu bao chứa đầy sự dịu dàng trong từng đường khâu mũi chỉ kia là do Liêm Bính Lan tự tay làm —— thẳng cho đến khi hắn cứu được Liễu Miên Đường.

Liễu Miên Đường dựa vào hầu bao trên người Thôi Hành Chu, liền nhận định hắn là vị hôn phu của nàng.

Tuy nhiên Liễu Miên Đường lại không có tâm tư hư vinh của tiểu thư khuê các, nghe hắn uyển chuyển hỏi về hầu bao, liền thành thật giải thích, mặc dù hầu bao này là đồ cưới của nàng, nhưng nó không phải của nàng, mà là nửa đường nha hoàn của hồi môn sắp xếp danh sách đồ cưới phát hiện thiếu một cái hầu bao, thế là nàng đi vào trạm dừng mua từ tay một tú nương ở xứ khác.

Nghe nói tú nương kia được một vị quan gia ở Chân Châu thỉnh đi làm đồ cưới “đại châm”. Loại nghề nghiệp này đều là bí mật tự ngầm hiểu không thể nói ra ở bên trong phủ trạch danh gia vọng tộc ở Đại Yến.

Mặc dù tiểu thư vọng tộc, từng người đều tự xưng mình là cầm kỳ thi họa không gì không thể làm được, nhưng đôi khi cũng có những nhược điểm. Những tú nương “đại châm” này nơi nào cũng có. Đa số bọn họ du tẩu tha hương, giúp các tiểu thư không trung thực “đại châm”, lại không mua danh chuộc tiếng, mỗi nhà đều thêu một kiểu riêng biệt, hoàn thành cái danh khéo tay của các tiểu thư.

*tóm lại “đại châm” như là một thuật ngữ chỉ sự thay thế của người tú nương, bọn họ sẽ giúp những tiểu thư này thêu thùa, nhưng thành quả là do tiểu thư hưởng.

Cũng thật trùng hợp là “đại châm” tú nương này đi vào Liêm gia. Bà ấy cũng lười biếng không thích phiền phức, chỉ cảm thấy một người là tân nương gả ở kinh thành, người kia là quý nữ bản địa ở Chân Châu, hẳn là không thể đụng mặt.

Vì vậy hầu bao đó được bán cho Liễu Miên Đường với giá cao. Sau đó lại đến Liêm gia ở Chân Châu, lúc gia chủ lựa chọn kiểu dáng, thế mà chọn đúng mẫu hoa lan cỏ xanh, tú nương y dạng như vậy mà làm một cái, thành tín vật đính hôn của Liêm Bính Lan.

Chính sự trời xui đất khiến này đã khiến Liễu Miên Đường nhận định nam nhân giữ hầu bao hơi cũ chính là phu quân Thôi Cửu của nàng.

Lúc trước Thôi Cửu thấy Miên Đường khẳng định hầu bao Liêm tiểu thư tặng cho hắn là của mình, cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, hỏi kỹ ra Miên Đường mới thành thật trả lời.

Lần này cũng làm cho Thôi Cửu nhìn thấy rõ ràng lòng hư vinh ẩn giấu của Liêm biểu muội.

Chẳng qua chuyện nhỏ này không đáng kể, châm đầu tuyến não*, hắn không cần để ở trong lòng. Tiểu thư khuê các theo đuổi danh lợi, cũng là chuyện thường tình.

*châm đầu tuyến não: chỉ những việc nhỏ nhặt

Hôm nay Liêm Bính Lan đề cập đến vấn đề này, trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là tài nghệ thêu thùa của biểu muội tiến bộ, hay là lại thỉnh “đại châm” tú nương?

Vốn dĩ tâm trạng đang phiền não lo lắng, sau khi bị cữu ca tương lai chỉ bảo một phen, trong lòng càng thêm chán nản.

Sau khi tiễn huynh muội Liêm gia đi, Thôi Hành Chu bảo Mạc Như chuẩn bị y phục hàng ngày, mặc vào liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn, thuận tiện đi bộ dọc theo con đường đất bên ngoài quân doanh, ở đồng ruộng thôn quê thư giãn tâm tình.

Dưới sự quản lý của hắn, Chân Châu đã được mở rộng rất nhiều đất nông nghiệp mới, trồng lúa nước hai vụ một năm. Lúa mạ trong ruộng đã mọc rất cao rồi.

Có không ít ruộng lúa điều tiết lượng nước trong ao, nơi nuôi rất nhiều giống cua mà Liêm Bính Lan đã dùng để gói bánh bao gạch cua.

Độ ngon của “Lục nguyệt hoàng” không giữ được quá lâu, khi lớp vỏ trở nên cứng ngắc, mùi vị cũng thay đổi.

Gã sai vặt Mạc Như thấy chủ tử xuất thần nhìn nông phu đang vớt cua phía bên kia ao hồ, liền hiểu ý, vội chạy đến hỏi giá nông phu.

Không lâu sau, hắn mua được hai lồng cua lớn về, hứng thú bừng bừng hỏi: “Vương gia, ngài có muốn để đầu bếp quân doanh hấp cua cho buổi trưa hôm nay giúp ngài không ạ?”

Thôi Cửu nghĩ đến phong cách nấu nướng thô kệch của đầu bếp quân doanh, cảm thấy nhất định sẽ làm phụ lòng cua ngon, vì vậy nói: “Trở về gọi xe ngựa, buổi trưa đi lên trấn Linh Tuyền ăn…”

Đến trấn Linh Tuyền, tùy tiện tìm một quán tửu lâu, nhờ đầu bếp nghiêm túc xử lý gọn gàng, như vậy mới càng thêm ngon.

Hắn nghĩ như thế, không có ý định đến tòa nhà ở phố Bắc.

Nhưng mà tính toán của Vương gia không thể theo kịp thay đổi đến quá nhanh, hắn tìm một tửu lâu hẻo lánh ở trấn Linh Tuyền, vừa xuống xe ngựa đã nghe thấy tiếng ai đó ngạc nhiên gọi: “Phu quân!”

Thôi Hành Chu quay đầu tập trung, liền trông thấy một nữ tử trong chiếc váy xếp nếp màu khói nhạt đang chạy chậm với vẻ ngạc nhiên. Đằng sau là lão bộc Lý ma ma thở không ra hơi.

“Vừa rồi ta đi đem đồ ăn cho Trần tiên sinh, từ xa đã nhận ra đó là…là… xe ngựa của phu quân, nhưng Lý ma ma nhất quyết nói rằng không phải, còn… Còn không cho ta đi coi, thiếu chút nữa đã không đuổi không kịp xe ngựa rồi!” Miên Đường hơi thở hổn hển vì mới chạy vài bước, gương mặt ửng đỏ, làm tôn lên cần cổ đã trắng lại càng trắng như tuyết.

Chính vì đã lâu không cử động xương cốt nên mắt cá chân của nàng mới đau nhức, lúc đến trước xe ngựa, vô thức đỡ lấy toa xe, cơn đau mới có chút dịu xuống.

Thôi Hành Chu thấy nàng đang vô cùng hào hứng đột nhiên ngừng nói, đoán là vết thương cũ của nàng lại tái phát.

Lúc trước không biết nàng gặp phải chuyện gì đến mức gân chân bị đứt. Tuy rằng Triệu Tuyền đã giúp nối lại, nhưng nhất định không thể hồi phục nguyên vẹn như trước.

Loại thương tích này sợ nhất là vận động mạnh, chắc hẳn nàng lúc này cảm thấy đau đến xuyên tim.

Nghĩ đến đây, Thôi Hành Chu vươn tay ổn định cánh tay của nàng, tránh cho nàng loạng choạng ngã xuống.

Vừa chạm vào cánh tay ngọc mềm mại được chăm chút trong một năm nay, Thôi Hành Chu bất giác nắm bàn tay thật chặt….

Đúng lúc này Lý ma ma cũng hổn hển đuổi tới đây, thở không ra hơi quỳ xuống nói với Vương gia: “Vương..... Đông gia, lão nô ngăn tiểu thư không được, xin Đông gia…”

Liễu Miên Đường ban ngày ban mặt ở ngoài đường mạo muội tới nhận, thật sự không nên! Lý ma ma ban đầu muốn Vương gia kết tội. Nhưng vừa nói được nửa lời liền nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của Hoài Dương vương, lập tức vội vã im miệng, tránh để lộ sơ hở.

Miên Đường lúc này cũng giảm bớt đau đớn, bởi vì cơn đau làm mất tập trung, không để ý Lý ma ma nói cái gì, âm thanh yếu mềm hỏi: “Tướng công, chàng trở về trấn sao lại không về nhà? Muốn ăn cơm ở tửu lâu này sao?”

Vừa nói nàng vừa liếc nhìn hai lồng cua lớn trong tay của gã sai vặt Mạc Như.

Mạc Như trước nay luôn cảnh giác, vội vàng nói dối thay chủ tử: “Đông gia biết phu nhân thích ăn cua, cho nên đích thân xuống ruộng mau hai lồng, chuẩn bị để tửu lâu chế biến thành bánh bao gạch cua, lấy mang về nhà ăn….”

Liễu Miên Đường đích xác rất thích ăn cua, lúc trước vết thương chưa lành còn la hét đòi ăn cua mùa thu, kết quả bị Lý ma ma xụ mặt quở trách, nói rằng Đông gia đang thiếu tiền, trong nhà có cái ăn cái uống là tốt lắm rồi, tiền ở đâu đi mua cua?

Kể từ đó, nàng không bao giờ chủ động nói với Lý ma ma nàng muốn ăn gì nữa. Không nghĩ tới phu quân còn nhớ đến mình, gấp gáp mua nhiều cua như vậy.

Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thôi Hành Chu, ôn nhu nói: “Làm bánh bao gạch cua làm chi? Vỏ cua tháng sáu mềm, xào cay ăn sẽ ngon hơn! Hôm qua ta giữa đường mua được món chao tương ớt từ láng giềng, có thể xào ăn được, không cần vô ích lãng phí bạc vào tửu lâu.”

Thôi Hành Chu vốn dĩ là muốn tự rót tự uống rượu một mình, dựa vào lan can trầm tư một lúc, ý niệm này đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt không ngăn được vui vẻ của Liễu Miên Đường, khóe miệng khẽ cong, như đã ra quyết định, chậm rãi nói: “Nếu nàng thích ăn cua cay, vậy thì xào lên ăn thôi….”

Thế là Thôi Hành Chu lại đỡ Liễu Miên Đường lên xe ngựa, trở về trạch viện phố Bắc.

Chỉ là lần này Thôi Hành Chu không còn che che dấu dấu nữa, sau khi xuống xe ngựa, xoay người đỡ lấy Miên Đường, dưới ánh nhìn tò mò của một đám xóm làng đang rướn cổ, đỡ Miên Đường nương tử ra khỏi xe ngựa.

Đối với tướng công của Miên Đường là hạng người thế nào, hàng xóm xung quanh vẫn luôn bàn tán xôn xao. Nhưng đa số đều cho rằng là dạng thô lỗ tục tằn, lang thang đầu đường xó chợ.

Bây giờ giữa trưa trời nắng chói chang, đám người xem như có thể nhìn rõ bộ dạng của vị Thôi tướng công không làm việc đàng hoàng này.

Ôi chao ơi! Khó trách một nương tử yêu kiều như hoa thế kia lại cam tâm tình nguyện thay hắn quản lý công chuyện làm ăn chứ! Hóa ra lại là một nam nhân anh tuấn cao lớn!

Chỉ thấy Thôi tướng công mặc một bộ trường sam ánh trăng, vai rộng eo hẹp, mày kiếm đen đặc, đôi mắt sâu hoắm, khí chất trầm tĩnh, nhìn không giống thương nhân cho lắm, nếu nói là quan gia cũng sẽ có người tin!

Tóm lại, nam nhân như này cùng Liễu phu nhân mới đúng là trời sinh một cặp, quả là xứng đôi vừa lứa!

Doãn bà bà là người nhiệt tình, dẫn đầu nói với Liễu Miên Đường: “Thôi nương tử, tướng công về rồi đấy à? Có muốn tới ngồi một lát hay không, hạt dưa mới xào của ta rất ngon!”

Đứng bên cạnh Thôi Hành Chu, Liễu Miên Đường cố ý cao giọng khoe khoang: “Hôm khác vậy, tướng công vừa mới xuống ruộng mua cua cho ta, qua bữa rồi còn chưa có ăn cơm đây!”

Nói rồi nàng kéo tay tướng công, cười tươi đi vào nhà.

Hàng xóm luôn mổ xẻ chuyện riêng về việc phu quân của nàng là một kẻ phóng túng. Hôm nay phu quân cuối cùng cũng quay về nhà vào ban ngày, phải cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng trang nghiêm của phu quân chứ chắc chắn không phải loại người tệ lậu như trong miệng bọn họ.

Mà trong lòng Thôi Hành Chu cũng có có tính toán riêng của mình.

Liễu Miên Đường ở đây lâu như vậy cũng không có người tìm đến, có lẽ… lúc trước nạng bị Lục Văn cố ý bỏ lại. Rất có thể tên tặc tử này đã chán chơi trò thắm thiết với giai nhân mới ác ý bỏ rơi.

Đã như vậy, ngược lại không bằng hắn gióng trống khua chiêng, tiết lộ sự hiện diện của mình, coi như nạp Liễu Miên Đường làm ngoại thất*. Tên Lục Văn kia vẫn đang thám thính thực hư của hắn, nếu phát hiện người bên gối mình nay đã trở thành người được Hoài Dương vương sủng ái, cho dù tình cảm không còn, nhất định cũng nghi ngờ Liễu Miên Đường sẽ làm lộ bí mật cho hắn nghe, lòng có bận tâm, ắt hẳn sẽ hành động….

*ngoại thất (外室): đề cập đến người vợ lẽ mà người đàn ông cưới ở nơi khác

Nghĩ đến việc Lục Văn cố ý bàn bạc với Thạch Nghĩa Khoan, thuyết phục đi con đường hoàn lương, Thôi Hành Chu trong lòng cười nhạo —— một tên phản tặc muốn khoác lên mình vỏ bọc quan gia? Còn phải xem hắn có đồng ý hay không đã!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp