XUYÊN KHÔNG SỦNG ÁI TIỂU PHU LANG

CHƯƠNG 6: Không gian.


1 năm


Giọng nói chứa đầy uất ức của Nhược Tranh truyền vào tai Khúc Thất Lang. Ban đầu hắn còn nghĩ đến đạo hiếu nên không muốn trở mặt với Tôn Nhã Lan nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã quá đủ. 

"Bà tốt nhất nên yên phận đừng tiếp tục gây chuyện nếu không đừng trách ta bất hiếu không nhìn đến tình mẫu tử. Từ nay trở đi bà đừng đụng đến Tranh nhi nếu không ta sẽ cho bà phải hối hận khi đã sinh ra ta."

Lời nói tuyệt tình của Khúc Thất Lang khiến Tôn Nhã Lan sững người, bà không tin vào những lời mình đã nghe được. 

"Ta là nương của ngươi, vất vả sinh ra ngươi vậy mà ngươi vì người ngoài chống đối ta. Ta thương ngươi đúng là vô ích mà."  

Tôn Nhã Lan tức giận run người, quay trở về phòng. 

"Xin lỗi phu lang, ta hứa sẽ bảo vệ ngươi thật tốt vậy mà ta không làm được." 

Hắn đỡ y đến bên giường, nhìn vết thương đang rướm máu trên người y. Khúc Thất Lang cảm thấy ghét bản thân chính lúc này, chỉ là bảo vệ người của mình cũng không có khả năng. 

"Sau này phu quân đi đâu đều mang ta theo cùng được không?" 

Nhược Tranh đã hoàn toàn tin tưởng vào hắn, y cảm nhận được rằng chỉ khi ở bên cạnh hắn là an toàn nhất. 

Dù cho trước kia hắn cũng ra tay với y nhưng không phải bây giờ hắn đã thay đổi rồi sao? 

"Được, sau này ta đi đâu ta sẽ đều mang theo Tranh nhi. Đặt ngươi dưới mí mắt của ta, yên tâm đã có ta rồi." 

Khúc Thất Lang thoa thuốc cho y, y phục trên người Nhược Tranh quá khô hắn liền lấy đồ của mình cho y. 

Tuy hơi rộng nhưng không cạ vào da thịt, tránh miệng vết thương. 

"Ta mới bắt được hai con cá, hôm nay ta nấu canh cá cho ngươi tẩm bổ." 

Nhược Tranh ngồi trên giường để hắn tùy ý chỉnh y phục. 

"Ta không thích ăn cá. Cá tanh lắm." 

Nếu là trước kia Nhược Nhan sẽ không nói những lời này, có gì ăn nấy. Bây giờ y nói vẫn lén nhìn sắc mặt của hắn một chút.

"Phu lang yên tâm, canh cá ta làm sẽ không tanh. Ngươi nằm nghỉ một lát, ta nấu xong sẽ gọi ngươi." 

Hắn vuốt tóc y nhẹ nhàng dỗ dành nhưng y vì nằm trên giường mới bị đánh nên y không muốn nằm nữa.

"Ta muốn xem phu quân nấu ăn." 

Gọi "phu quân" nhiều liền thuận miệng, Nhược Nhan không còn cảm thấy khó gọi như ban đầu nữa. Y còn cảm thấy rất thích gọi hắn như vậy. 

Thế là trong bếp xuất hiện cảnh Khúc Thất Lang chuyên tâm nấu ăn, Nhược Tranh đứng bên cạnh lâu lâu lại cất tiếng hỏi những theo tác hắn làm. 

Cả hai ăn bữa sáng xong thì cùng nhau lên núi, cả đoạn đường Khúc Thất Lang nắm giữ tay y không buông, cẩn thận đỡ lấy y dfu vết thương trên người y đã nhanh chóng kết vảy nhưng hắn vẫn chăm sóc cẩn thận.

"Xem ra mấy động vật trên núi đều thông minh hơn ta nghĩ. Phải chi cái gọi là tùy thân không gian trong mấy cuốn tiểu thuyết có thật thì tốt rồi."

Khúc Thấy Lang đến nơi hôm qua kiểm tra mấy cái bẫy, đều thu về được con nào. Khi đi học hắn từng nghe mấy bạn hủ trong lớp ao ước có một không gian riêng, dòng suối tinh khiết này kia. 

Hắn nghe cảm thấy thật ảo tưởng, bây giờ chính hắn lại là người ước ao có được cái đó. Đã cho hắn xuyên không rồi thì tặng thêm cái không gian có phải thuận tiện hơn không? 

"Thật ra, ta có cái đó."

Nhược Tranh đứng bên cạnh nhìn hắn ủ rũ thì lên tiếng, ánh mắt lén nhìn phản ứng của hắn. Mấy ngày trước sau đếm Khúc Thất Lang tỉnh lại thì y phát hiện bản thân có thể mở một không gian khác. 

Trong không gian có một dòng suối trong vắt không thấy đầu với cuối nguồn ở đâu. Nhược Tranh thử uống một ít nước trong đó, vốn dĩ cơ thể đang suy nhược liền cảm thấy khỏe hơn. Mấy ngày nay mỗi khi tắm y đều lén lút lấy nước trong suối lắm, tinh thần đúng là khỏe hơn.

"Ý ngươi nói là ngươi có cái không gian thần kì đó sao?"

Khúc Thất Lang kinh hỉ khẳng định lại, sau khi y phát hiện bản thân sở hữu được thứ thần kì đó y không dám kể cho ai. Nhược Tranh sợ bị người khác xem là thứ nguy hiểm mà tiêu diệt.

Lần này y nói ra chuyện này cho Khúc Thất Lang chính là đặt cược cả mạng sống vào tay hắn. 

"Sau khi ngươi tỉnh lại ta liền có được, vì không biết nó có tác dụng gì nên chỉ dùng để tắm. Mỗi lần tắm xong sẽ rất thoải mái, cơ thể tràn đầy năng lượng. "

Hắn nghe y nói vậy thì cảm thấy bản thân quả thật là lượm được một ngôi sao may mắn. Không biết tổ tiên nhà hắn đã tích đức mấy đời mà con cháu được chứng kiến nhiều điều kì lạ như vậy. 

Ban nãy Khúc Thất Lang còn rấu rĩ vì không biết phải làm sao về vấn đề kiếm tiền và chăm sóc lúa. Y muốn bán đầu ăn hay mở tiệm đều cần phải có tiền hơn nữa những bản vẽ hắn làm cũng chẳng giải quyết được ngay vấn đề lúa hiện tại. 

Lúa trong ruộng thiếu dinh dưỡng, giờ hắn còn chưa bắt đều ủ phân. Còn đang lo lắng vụ lúa này thu hoạch sẽ không tốt nhưng bây giờ mọi thứ đã được giải quyết rồi. Không phải Khúc Thất Lang tự ti về bản thân nhưng có nước trong suối đó không phải hắn liền biến thành rồng mọc thêm cánh sao? Sẽ nhanh chóng phát đạt. 

Nhược Tranh thấy sắc mặt kinh ngạc của hắn trong lòng liền nhẹ nhõm, mấy nay phải lén lút sợ bị phát hiện khiến y vô cùng bất an. Tuy y không hiểu những gì hắn nói cho lắm nhưng "không gian" kia chắc là giống thứ y có nên thử nói xem sao, giữa phu phu có bí mật cũng không tốt. 

"Ngươi đúng là bảo bối may mắn mà. Nhanh cho phu quân xem thứ ngươi nói đi."

Hai tay Khúc Thất Lang không lưu tình mà xoa nắm má Nhược Tranh còn hôn xuống một cái. Y vẫn chưa quen thuộc với cách thể hiện tình cảm của hắn nên hai tai lập tức đỏ. Khúc Thất Lang nhìn động tác tay của y, nửa phân sau trước mắt hiện lên một không gian khác. 

Tiếng nước chảy truyền vào tai hắn, nhìn vòng tròn nhỏ xuất hiện trong không gian. Khúc Thất Lang chỉ thấy bên trong toàn nước với nước, hai tay hắn chụm lại hứng nước uống. Dòng nước thanh mát từ từ chảy xuống cổ họng, cơ thể hắn cảm thấy như có dòng linh lực chạy qua. 

"Tướng công biết nước này để làm gì sao?"

Bản thân Nhược Tranh sở hữu được thứ thần kì này y cũng không biết phải làm gì, lỡ như đây là vật hữu dụng vào tay y thì chỉ để tắm thì thật phí phạm. 

"Nước này có rất nhiều tác dụng thần kì, việc ngươi lấy nước này đi tắm thì cảm thấy cơ thể thoải mái chính là một trong nhưng tác dụng của nó."

Hầu như Khúc Thất Lang đều nghe mấy hủ đam trong lớp kể nên cũng không dám chắc, hắn phải tự kiểm chứng mới dám nói tất cả ra. Lỡ như nước này không có những công dụng như hắn nói sẽ khiến tức phụ thất vọng mất. 

"Mỗi lần ngươi muốn sử dụng lượng lớn nước trong không gian thì phải làm sao? Chẳng lẽ múc từng chút một?"

Lúc hắn nghe kể thì có tưởng tượng qua cứ nghĩ không gian sẽ rất rộng nhưng không phải thế. Lỗ không gian hơi nhỏ, lấy đồ múc nước ra thì được còn muốn dùng thùng thì không lọt. 

"Ta không thường xuyên mở không gian, mỗi lần cần dùng nước sẽ từ lòng bàn tay chảy xuống."

Kể từ khi xuyên không Khúc Thất Lang đã chứng kiến nhiều thứ thần kì rồi nhưng nhìn Nhược Tranh thu không gian lại rồi nước dần xuất hiện trong tay y, hai mắt hắn sáng bừng đầy kinh ngạc. 

"Hahaha... Ông trời đúng là ban cho ta một bảo bối may mắn mà."

Khúc Thất Lang vui vẻ cười lớn, nước chỉ là vật giúp đỡ còn đâu phải dựa vào bản lĩnh của hắn nhưng hắn rất vui, tâm trí được trấn an con đường làm giàu càng thuận lợi. 

"Qua đây đi, thử xem thứ này có giúp chúng ta bắt được con mồi nào không?"

Nhược Tranh nghe theo sự chỉ dẫn của Khúc Thất Lang mang nước linh tuyền tưới xung quanh bẫy. Hắn nhìn bẫy nào cũng ướt đẫm nước thì vui vẻ dẫn theo Nhược Tranh vào sâu trong núi tìm đồ ăn. 

"Mấy cái bẫy đấy có thể bắt được động vật sao? Ta thấy chúng chẳng chắc chắn tí nào, lỡ may có con gì sập bẫy nhưng thoát ra được thì sao?"

Trên núi cũng có không ít người đặt bẫy hy vọng có thể bắt được heo rừng hay nai nhưng kiểu bẫy như Khúc Thất Lang đặt là lần đầu tiên y thấy, rất mới lạ.

"Ngươi yên tâm đi, con nào sập bẫy của ta thì có vào sẽ không có ra. Ngươi có biết nhà nào trong thôn chuyên là về gỗ hay làm ra bàn ghế không?"

Sáng nay hắn đi nhổ cổ với thêm hôm qua đi tham quan ruộng hắn cảm thấy việc vệ sinh sạch sẽ ruộng ở thế giới này rất cực. Chỉ dùng bằng tay thì không cho hiệu quả cao được lại rất mất thời gian, mấy cọng cỏ hôm nay hắn nhổ rễ cũng đã đâm rất sâu. 

"Nhà Túc đại ca thường làm vật dụng đem lên trấn bán, đồ dùng rất tốt. Gánh nước trong nhà là mua từ chỗ huynh ấy."

Nghe y nhắc đến người Tôn Nhã Lan từng đề cập, sắc mặt của Khúc Thất Lang hơi biến đổi, gọi cũng rất thân mật đi. 

Nhược Tranh nói xong mới để ý bản thân nhắc đến ai thì ngước mắt nhìn hắn. Ngày thường y được Túc Tấn Tài giúp nhiều nên vừa nhắc đến làm đồ y sẽ nhớ đến hắn. 

Sao y có thể quên bản thân từng bị Khúc Thất Lang hiểu lầm y vượt rào với hắn cơ chứ?

"Gọi đến thân thiết. thuận miệng như vậy rồi."

Khúc Thất Lang bắt gặp ánh mắt nai tơ đang cố gáng suy đoán hắn có giận hay không trong lòng muốn chơi xấu, hù dọa song nhi này một chút. 

"Phu quân, ta sai rồi."

Chẳng còn lời nào biện minh cho bản thân, Nhược Tranh lập tức nhận sai bắt đầu làm đà điểu. 

"Không cho nhìn xuống đất, ngươi đang nhận sai với ngón chân mình sao?"

Hắn không thích thói quen này của Nhược Tranh, mỗi lần có chuyện đều im lặng cúi đầu không chút phản kháng. Giọng nói Khúc Thất Lang hơi lớn khiến y giật mình, đáng thương nhìn hắn. 

"Không phải đã giao hẹn hình phạt rồi sao? Phu lang nhanh chóng chấp hành hình phạt đi chứ."

Nhược Tranh chần chừ lúc lâu mới tiến đến hôn nhẹ lên đôi môi hắn một chút, khuôn mặt vì ngại ngùng mà đỏ lên. Khúc Thất Lang vừa lòng mới buông tha cho y, tiến vào bên trong núi một chút thì hắn thấy loại quả hồng phấn, hình bầu dục mà lâu rồi chắc chưa thấy.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play