XUYÊN KHÔNG SỦNG ÁI TIỂU PHU LANG

CHƯƠNG 5: Quan tâm.


1 năm


"Ngươi vào bếp cạo gừng rồi thái sợi ra cho ta. Ta đi gánh nước rồi về ngay."

Lời nói của Tôn Nhã Lan ý muốn Nhược Tranh đi lấy nước nhưng đã có hắn ở đây rồi, đừng mơ bắt nạt tức phụ hắn như trước nữa. 

Khi Tôn Nhã Lan đi ra thì thấy Khúc Thất Lang đang nấu ăn, Nhược Tranh đứng bên cạnh nhìn hắn thao tác. Hài tử của bà trước kia đừng nói đến nấu ăn, đến cả việc ăn thôi còn chưa xong. 

Hôm nay hắn vừa đi xem ruộng, săn thú bây giờ còn nấu ăn. Sau khi đập đầu mất trí có thể khiến một con người thay đổi nhiều đến như vậy sao?

"Huynh biết nấu ăn từ khi nào vậy?" 
Nhược Tranh nhìn thao tác thành thục của Khúc Thất Lang thì thắc mắc, kĩ thuật tốt hơn y rất nhiều.

Sở thích nấu nướng của Khúc Thất Lang đã xuất hiện từ bé, kiếp trước bạn cùng phòng toàn giao việc nấu ăn cho hắn. 

Nhưng hắn không hề biết chủ nhân cơ thể này trước kia có biết nấu ăn hay không a. 

"Khi ta bất tỉnh trong mơ ta gặp một tiên nhân. Ông ấy truyền thụ cho ta rất nhiều phương thức nấu mới lạ. Có thể giúp kiếm tiền nên ta liền học." 

Hiện tại chưa phải lũ thích hợp để hắn nói sự thật với Nhược Tranh, đành trợn mắt bịa ra một câu truyện huyền huyễn. 

"Ồ, huynh đúng là trong họa được phúc mà." 

Điều khiến hắn yên tâm rằng thời không này cũng lưu truyền không ít câu chuyện kì thú. Nhược Tranh nghe hắn liền tin ngay xem như qua được ải này.

"Quân tử tránh xa nhà bếp. A Lang ngươi mau ra đây, để đó tức phụ ngươi làm là được rồi."

Tiếng nữ tử từ xa vang lên phá tan thu hút sự chú ý của hai người. 

"A nương, hôm nay ta bắt được hai con thỏ, ta muốn tự nấu cho người ăn. Người đừng đánh mất cơ hội tỏ lòng hiếu thuận của ta chứ."

Tôn Nhã Lan được hắn vuốt lông xoa dịu thì quay người ra ngoài. Trước mắt chưa có tiền nên hắn tạm thời hòa hoãn mối quan hệ với Tôn Nhã Lan đã. Đợi sau này xây nhà sẽ xây ra hai gian tách biệt đàng hoàng. 

"Ngươi nếm thử một chút."

Khúc Thất Lang đút cho y nếm thử trước, Nhược Tranh cảm thấy thật bất ngờ với khả năng nấu nướng của hắn. 

"Ngon lắm."

"Ngon thì lát nữa ăn nhiều chút."

Bữa cơm vẫn như ban sáng, Nhược Tranh ăn phần gạo trắng của hắn. Tôn Nhã Lan cảm thấy khó chịu nhưng khi ăn được mỹ vị vào miệng hàng chân mày lập tức giãn ra. 

Ba người ăn no xong xuôi thì dọn dẹp đi ngủ. Một ngày thời cổ đại không có mạng internet hay điện thoại thông minh nhưng hắn vẫn cảm thấy thích thú. 

Khúc Thất Lang nằm trên giường suy nghĩ về những việc cần phải làm vào những ngày tiếp theo. Nhìn ít sách cùng giấy bút trên tủ, trong đầu hắn liền nghĩ ra sáng kiến mới. 

Lật từng trang sang trên tay, chữ ở thế giới này giống đến tám phần chữ hiện đại. Thật tốt, hắn chẳng phải cần học ngôn ngữ mới rồi. Khúc Thất Lang lấy giấy để lên bàn bắt đầu dựa theo trí nhớ hạ bút vẽ từng nét. 

Sau khi tắm xong, Nhược Tranh đi vào thấy hắn đang chăm chú làm việc cũng không quấy rầy. Y nhẹ nhàng lau khô tóc ướt rồi buộc gọn ra đằng sau. Từ trong tử lấy bộ chăn gối ra, theo trình tự mọi ngày trải xuống đất. 

Khúc Thất Lang sau khi hoàn tất bản vẽ thì ngước đầu lên liền thấy thân hình nhỏ của Nhược Tranh đang loay hoay trải đồ. Thời xưa không có quạt nhưng không đồng nghĩa là sẽ nóng. Căn nhà gió thổi một cái lập tức bay, với cái lạnh nền đất ban đêm. Song nhi này không biết quý trọng bản thân gì cả. 

"Chúng ta phân giường ngủ từ bao giờ vậy?"

Nhược Tranh bị hắn làm cho hoảng hốt khẽ kêu lên. Khúc Thất Lang hạ thấp người nhìn y, đôi mắt trên núi lại xuất hiện. 

"Nền đất lạnh, lên trên nằm đi."

Hắn cũng không muốn trước khi đi ngủ dọa y sợ nên nhanh chóng lên tiếng. Khúc Thất Lang lên giường sửa sang lại mền gối. 

"Ta nằm ở dưới cũng quen rồi, không cần phải lên đâu."

Mặc dù y đã hơi quen với sự chăm sóc của hắn nhưng ngủ chung thì gần quá rồi. Với lại tướng ngủ của y rất xấu, hay đạp chăn loạn xạ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Khúc Thất Lang mất.

"Tranh nhi, nghe lời."

Khúc Thất Lang tỏ vẻ không vui, giọng nói hơi trầm xuống thành công dọa sợ Nhược Tranh. Y nhanh chóng mang mền tiến lên trên giường.

"Giường nhỏ, dùng chung một cái chăn là đủ rồi."

Hắn lấy gối trên tay y đặt vào phía bên trong, Nhược Tranh ôm tranh một lúc đành đem đi cất rồi lủi thủi di chuyển vào bên trong giường nằm. 

Vốn dĩ còn định nằm ngoài để sau khi hắn ngủ y có thể lén xuống sàn ngủ, cuối cùng mưu tính thất bại ngay từ trong trứng nước.

Khúc Thất Lang thổi tắt đèn rồi lên giường, trong bóng tối hắn nhìn thấy một song nhi đang cố gắng nằm sát vào bên trong cách xa hắn nhất có thể. 

Ban đêm, Khúc Thất Lang cảm thấy khó thở liền tỉnh dậy. Lấy tay bỏ mền trên mặt xuống thì bắt gặp cánh tay của Nhược Tranh. Vẻ ngoài nhìn ngoan hiền nhưng tướng ngủ lại xấu quá đi. Hắn chỉnh lại tay chân của y, cố định mền xong thì ôm người vào lòng, tránh việc một đêm phải thức dậy hai lầm. 

Nhược Tranh có thói quen thức dậy sớm nên giờ dần đã tỉnh. Mở mắt ra y cảm nhận được bản thân đang nằm dính sát với Khúc Thất Lang. Thử cử động thân thể nhưng y vẫn không thể thoát ra được. Ở Khúc gia đã lâu đây là lần đầu tiên y nhin Khúc Thất Lang với khoảng cách gần như vậy. 

Xương gò mát thon dài, đôi mắt nhắm nghiềm lộ ra hàng lông mi cong dài. Đôi môi đó y muốn chạm vào lần nữa, Nhược Tranh bất giác đưa tay lên định lén lút chạm xong thì bỏ xuống ngay nhưng đã bị hắn bắt tại trận

"Phu lang nhìn ta như vậy khiến ta không thể ngủ nữa. Sao nào? Ngươi có hài lòng với nhan sắc này không?"

Khúc Thất Lang đã tỉnh lại từ lúc Nhược Tranh cử động rồi nhưng muốn trêu y một chút, không ngờ phát hiện ra chuyện thú vị này. 

Bị bắt tại trận Nhược Tranh không thể nói lại gì chỉ giận dỗi cúi đầu làm đà điểu. 

"Trời còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."

Nhìn biểu hiện kia của y hắn cũng không trêu chọc thêm nữa. 

"Lát nữa ta phải ra ngoài ruộng nhổ cỏ, không thể ngủ nữa."

Hôm qua y ra ngoài xem ruộng đã thấy mấy chùm cỏ mọc rồi, phải nhanh chóng nhổ đi không thôi chúng sẽ giành dinh dưỡng với lúa. 

"Ngủ đi lát ta sẽ ra ruộng nhổ cỏ, đã nói bao nhiêu lần từ nay về sau mọi chuyện đều do ta làm rồi mà."

Khúc Thất Lang không vui hừ nhẹ, y cũng không dám trái lời yên ổn nằm không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ tiếp. Hắn nhìn y yên ổn ngủ trong lòng thì nhẹ nhàng chỉnh chăn lại rồi nhẹ nhàng rời giường. 

Tính Khúc Thất Lang cũng chẳng phải người thích ngủ nhiều, y đi ra ngoài gánh đầy hai lu nước trong nhà rồi mới đi ra ruộng. Mọi người cũng bắt đầu ra ngoài, thấy hắn cũng lên tiếng chào hỏi. 

Khúc Thất Lang tới chỗ ruộng hôm qua thì gặp Tùy thúc đang chuẩn bị xuống ruộng, sau lưng có thêm hai người nam tử nhìn trông khỏe khoắn, xấp xỉ tuổi hắn. 

"Mới sáng sớm ngươi ra ngoài làm gì vậy?"

Tùy thúc thấy hắn thì mỉm cười, sắc mặt Khúc Thất Lang đã thay đổi nhiều đi đâu cũng cười không còn sưng xỉa như trước kia nữa.

"Ta ra ruộng nhổ nhỏ dại thôi."

Câu trả lời của hắn khiến nụ cười trên miệng Tùy thúc ngừng lại rồi ông lại cười.

"Tốt lắm, tiểu tử ngươi có chí tiến thủ là được rồi."

Tùy thúc vỗ vai hắn khích lệ. Khúc Thất Lang tạm biệt ông rồi đi đến ruộng nhà mình. 

"Cha, hắn thật sự thay đổi rồi sao?"

Một trong hai nam tử theo sau Tùy thúc lên tiếng. Nhà ông có hai nam tử với một song nhi, nương tử của ông rất thương tức phụ của Khúc Thất Lang nên lúc nào cũng bảo ông đi khuyên hắn. 

"Ngươi không nhìn thấy sao? Hắn dậy sớm để ra ruộng nhổ cỏ đó. Sau khi thành thân thế nào cũng thay đổi thôi, hai người các ngươi cũng nhanh thành thân cho ta có tôn tử đi."

Tùy thúc tâm trạng vui vẻ, xem như hòn đá trong lòng ông đã được buông xuống rồi chỉ còn lại hài tử trong nhà khiến ông lo lắng. 

Khúc Thất Lang trước kia thường xuyên cùng ông nội xuống ruộng làm lúa rồi cây, việc nhổ cỏ đối với hắn khỏi phải nói. 

"Khúc Thất Lang, cuối cùng ngươi cũng chịu xuống ruộng rồi à. Ta còn tưởng hôm nay tức phụ ngươi tới, ta còn định giúp y nhổ cỏ đây."

Hắn đang cặm vụi nhổ cỏ dưới ruộng thì trên bờ có tiếng người gọi hắn. Người trên bờ nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên nhưng người này là ai hôm qua hắn chưa được gặp. 

"Ngươi thật sự mất trí rồi sao? Ta là Triệu Lưu con của trưởng thôn, tức phụ nhà ngươi thường xuyên đến nhà ta làm công đấy."

Triệu Lưu hôm qua nghe người trong thôn nói Khúc Thất Lang đổi tính nết rồi. Lúc đầu y còn không tin nhưng nhìn hắn nãy giờ nghe y nói với giọng điệu gợi đòn có chẳng có phản ứng gì thì bất ngờ. 

"Thay ta đa tạ trưởng thôn đã chiếu cố tức phụ nhà ta, vài bữa nữa ta sẽ qua cảm tạ."

Khúc Thất Lang nghe Triệu Lưu nói cảm thấy thương cảm cho Nhược Tranh, hắn phải nhanh chóng kiếm tiền cho y cuộc sống tốt hơn, bù đắp cho nhưng vất vả y đã chịu. 

"Ngươi giác ngộ được là tốt rồi. Ta chăm ruộng nhà ta đây, gặp lại sau."

Việc Khúc Thất Lang thay đổi được xem như câu chuyện huyền thoại ở thôn Dạ Cỏ. Hắn chẳng biết gì về mấy việc này chỉ tập trung nhổ hết cỏ đang mọc trên ruộng rồi về nhà. 

Đi ngang qua khúc sông, Khúc Thất Lang nhớ đến thân hình nhỏ gầy của Nhược Tranh. Hôm nay hắn sẽ làm canh cá để tẩm bổ cho y vậy. Hắn xếp đá chồng lên nhau bịt kín hai bên chỉ để ra một chỗ ở giữa sông, cá theo dòng nước chảy vào khe đá. Không bao lâu hắn bắt được hai con cá liền vui vẻ về nhà. 

Từ ngoài cổng, Khúc Thất Lang đã nghe tiếng chửi từ bên trong nhà vọng ra. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, đẩy cửa đi vào. 

"Ngươi đừng nghĩ A Lang yêu thương ngươi, hắn chỉ là tạm thời mất trí nhớ. Ngươi tốt nhất nên biết thân phận cách xa hài tử của ta càng xa càng tốt. "

Tôn Nhã Lan cầm roi đánh xuống người Nhược Tranh. Y bị bà xô té xuống đất cầm roi đánh không kịp phản kháng chỉ có thể nằm co dưới đất chịu đánh. 

Roi trên tay Tôn Nhã Lan đột nhiên nặng lên, bà quay sang nhìn liền đụng trúng ánh mắt tức giận của Khúc Thất Lang. 

"Bà đang làm gì vậy?"

Khúc Thất Lang hai đời đây là lần đầu tiên hắn tức đến mức muốn đánh người. Hắn chỉ mới đi ra ngoài có chút mà Nhược Tranh đã bị hành hạ đến run rẩy không ngừng. 

"Thứ tức phụ lười biếng như nó không đáng để ngươi quan tâm đâu. Trời đã sáng trưng, ta cũng đã dậy rồi mà nó vẫn còn nằm ngủ trên giường. Nó chỉ biết tỏ ra đáng thương để khiến ngươi hiểu lầm ta, chia rẽ tình mẫu tử chúng ta."

Tôn Nhã Lan nhìn đôi mắt tức giận của Khúc Thất Lang thì hoảng hốt sau mới hồi thần lên tiếng. Nhược Tranh từ đất đứng lên rụt rè đứng về một góc, hắn thấy cảnh này trong lòng đau đến không thể tả nổi. Tim như ngàn con kiến cắn xé từng chút từng chút một. 

"Tranh nhi, qua phía ta đi."

Tình trạng của Nhược Tranh đang hoảng hốt hắn chẳng quan tâm Tôn Nhã Lan đang nói chỉ, hắn muốn tiến đến bên y nhưng càng tiến y càng sợ. Chỉ có thể đợi Nhược Tranh chủ động đến bên hắn. 

"Không phải ngươi nói sẽ tin tưởng ta sao? Lại đây đi."

Khúc Thất Lang dùng giọng nói dỗ dành trẻ em gọi y, Tôn Nhã Lan đứng bên cạnh hắn trợn tròn mắt nhìn Nhược Tranh. 

Nhớ đến những sự quan tâm ngày hôm qua của Khúc Thất Lang, Nhược Tranh cảm thấy tủi thân chạy đến ôm hắn khóc.

"Phu quân."




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play