XUYÊN KHÔNG SỦNG ÁI TIỂU PHU LANG

CHƯƠNG 4: Bảo vệ.


1 năm


Khúc Thất Lang đi thăm quan gặp ai cũng chào cười thoải mái, Nhược Tranh bên cạnh thì giúp hắn nhận mặt gọi tên. Trong chốc lát cảm tình của mọi người đối với hắn đã tăng lên không ít. 

"Nhà chúng ta còn bao nhiêu đất trồng trọt?"

Nãy giờ đi tạo mối quan hệ cũng được kha khá rồi bây giờ phải vào mục đích chính. Thời tiết nơi đây đang vào mùa khô, nóng nực oi bức. Hắn đi một vòng nhìn lúa trong ruộng của mọi người đang trong giai đoạn phát triển, chắc ruộng nhà hắn cũng vậy. 

"Trong nhà chỉ còn một sào ruộng nước với hai sào ruộng cạn. Ruộng nước ta đã trồng lúc nhưng ruộng cạn đất khô cằn không trồng được. Hồi trước bán không ai chịu mua nên giữ lại đến bây giờ."

Vừa đi vừa nói, Nhược Tranh nhanh chóng dẫn Khúc Thất Lang đến ruộng nước trước. Lúa đã bắt đầu phát triển nhưng cây lúa hơi thấp lại ít nhánh hơi vàng lá, nước trong ruộng cũng chưa hợp lý. 

"Mọi năm ngươi thu hoạch được nhiều gạo không?"

Khúc Thất Lang dựa theo kiến thức của bản thân, hắn nhìn lúc một chút rồi quay sang hỏi Nhược Tranh. 

"Thu hoạch cũng không nhiều lắm chỉ đủ ăn không có dư để bán."

Nghe hắn quan tâm đến ruộng như vậy Nhược Tranh cảm thấy rất vui, ai mà chẳng muốn thấy phu quân có chí làm việc cơ chứ. 

"Vất vả cho phu lang của ta rồi. Từ nay việc kiếm tiền cứ giao cho ta là được, ngươi chỉ cần đứng sau lưng ta là được."

Một song nhi mềm yếu vì nuôi cả nhà nên phải chịu bao cực khổ, ngay cả người ngoài còn thương xót cho y. Tuy hắn chưa có cảm xúc gì với Nhược Tranh nhưng tình cảm có thể vun đắp mà, thời gian còn nhiều cứ từ từ tiến tới thôi. 

Nghe câu "phu lang của ta" từ miệng Khúc Thất Lang sắc mặt của Nhược Tranh dần chuyển sang màu đỏ. Xung quanh còn rất nhiều người đang nhổ cỏ, sao hắn có thể gọi trắng trợn như thế chứ. 

"Dẫn ta qua ruộng cạn xem chút đi."

Khúc Thất Lang nhéo má y, vết thương trên mặt đã mờ đi nhiều nhưng do y quá gầy gò má lộ ra khi nhéo cũng không đã tay. Phải nuôi béo để có hai má bánh bao mới được. Nhược Tranh bị hắn chọc ghẹo đỏ hết mang tai nhưng y lại cảm thấy như bây giờ rất tốt. 

Tình hình ruộng bên này nằm ngoài tưởng tượng của hắn, trong ruộng không còn chút nước. Đất khô cằn, nứt toác. Trong đất đã không còn chất dinh dưỡng, cỏ mọc còn không nổi, chỗ lên chỗ không. 

"Ta từng thử trồng lúa trong ruộng này nhưng đều bị chết khô hết."

Ánh mắt u sầu của Nhược Tranh hiện lên, Khúc Thất Lang nắm tay y an ủi. Người xưa kiến thức chưa nhiều, cứ trồng độc canh khiến đất thiếu hụt dưỡng chất cung cấp cho cây lâu dần khiến đất bị bạc màu nghiêm trọng. 

"Có ta ngươi ở đây rồi, ngươi không cần lo lắng. Trời còn sớm, chúng ta lên núi kiếm gì về nấu ăn." 

Nhược Tranh có nói với hắn gần thôn Dạ Cỏ có hai ngọn núi Sơn Tây với Sơn Bắc, cả hai núi đều có nhiều đồ có thể ăn nhưng bên trong lại có thú dữ. Người trong thôn, còn có thôn khác đều đến chân núi hái gần hết những thứ có thể ăn được rồi. Muốn kiếm đồ ăn thì phải vào bên trong núi. 

"Trong núi nguy hiểm, huynh về trước đi. Ta đi một mình được rồi."

Cuộc sống Nhược Tranh từ trước đến nay đều tự dựa vào bản thân mình, hắn nghe y nói như vậy sắc mặt lập tức thay đổi. 

"Không phải ta đã nói từ nay mọi việc đều giao cho ta rồi sao? Ngươi chỉ cần đứng sau ta tận hưởng, mới nói đã quên rồi."

Khúc Thất Lang hơi trầm giọng khiến y hiểu lầm hắn tức giận cả người theo quán tính căng cứng. Hắn thấy y không phản ứng liền đưa tay muốn nắm tay y.

"Ta sai rồi, công tử đừng đánh."

Hai tay Nhược Tranh nhanh chóng che đầu, giọng nói đang thương xin tha. Khúc Thất Lang bị phản ứng của y làm cho đứng hình, hắn từ bao giờ bao lực vậy cơ chứ. 

"Tranh nhi ngoan, ta chỉ muốn nắm tay ngươi thôi."

Hắn dang tay ôm lấy tiểu thỏ con đang sợ hãi điềm giọng trấn án. Tiêu rồi, hai mẹ con nhà kia khiến song nhi này tổn thương tâm lý rồi. Nhược Tranh được hắn ôm vào lòng an ủi, động tác xoa lưng dỗ dành của hắn rất nhanh có công hiệu. 

"Xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi."

Rời khỏi vòng tay của hắn, Nhược Tranh cúi đầu nhỏ giọng nói. 

"Tranh nhi, nhìn ta."

"Trước đây là ta không tốt, ta biết sai rồi. Từ nay về sau ta sẽ bảo vệ ngươi, chăm sóc ngươi. Tin ta lần này được không?"

Lời nói này tuy hắn đã nói với Nhược Tranh rồi nhưng bây giờ hắn nói lại lần nữa. Chỉ cần tiểu song nhi mở lòng với hắn là được. 

Đợi Nhược Tranh gật đầu đồng ý thì cả hai cùng nhau lên núi. Núi Sơn Tây gần với thôn hơn nên hai người quyết định lên đó. 

Trời không có mưa nên đường núi khô ráo, hắn bẻ hai cành cây đưa cho Nhược Tranh một cái dùng để xua đuổi rắn. 

Ngoài núi đúng là không còn gì cả, cây cối bị đổ do người trong thôn đến nhiều quá. Khúc Thất Lang đi trước mở đường cho Nhược Tranh, nem theo đường núi vào sâu hơn chút đúng là có bất ngờ không hề nhỏ. 

"Nấm sò kìa. Tranh nhi, mau lại đây."

Khúc Thất Lang nhìn xung quanh tầm mắt liền rơi vào một cây khô to lớn, quan trọng là trên đó có đồ ăn. 

"Công tử, đọa man này có độc, không ăn được sẽ mất mạng."

Nhược Tranh cách sau hắn chỉ có mấy bước nhưng khi nãy hắn nhìn thấy nấm liền chạy đi. Từ đằng sau y đuổi theo đến bên cạnh hắn thì mới gấp gáp lên tiếng, ném những cây nấm trên tay hắn xuống. 

Sau khi y giúp hắn lau tay xong mới ngước đầu lên, đụng phải ánh mắt hắn khiến y có chút chột dạ. 

"Vừa nãy gấp quá nên ta mới nhanh chóng ném đi. Trước kia có người từ thôn bên cạnh lên núi hái đọa man về nhà, sang ngày hôm sau cả nhà đều chết."

Tưởng hắn tức giận nên Nhược Tranh nhanh chóng giải thích, chuyện đó trước kia là một vụ lớn, tất cả mọi người đều sợ thứ này.

"Ngươi vừa gọi ta là gì?"

Nhìn y vội vàng giải thích, tưởng hắn tức giận tâm trạng Khúc Thất Lang lập tức không vui. Nghe hắn hỏi Nhược Tranh liền nhớ ra, trước đây gọi công tử hoài quen rồi nên y không để ý. 

"Ta sai rồi, tướng công."

Hai từ cuối Nhược Tranh nói thật nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy được, tạm thời vừa lòng. 

"Sai thì phải chịu phạt."

Song nhi trước mắt dễ thương quá mức cho phép rồi, hắn muốn bắt nạt một chút. Nghe hắn nói muốn phạt Nhược Tranh liền sợ hãi. 

"Lại gần đây."

Khúc Thất Lang gọi y đến gần mình. Không phải ở dưới núi nói là sẽ bảo vệ y sao? Giờ lại muốn đánh, lời nói nam nhân không đáng tin dù chỉ một chút. 

Nhược Tranh còn đang do dự không muốn qua thì trên môi đã có gì đó chạm tới rồi nhanh chóng rời đi. Khuôn mặt Khúc Thất Lang đột ngột phóng to rồi quay trở về bình thường. 

"Từ nay mỗi lần phu lang làm sai đều sẽ dùng cách này để trừng phạt."

Nói xong không để Nhược Tranh có phản ứng hắn đã lấy nón trên đầu y xuống tiếp tục công việc hái nấm. 

Nhược Tranh nhận được nụ hôn đột ngột chưa kịp phản ứng, khi hiểu được chuyện gì vừa xảy ra hai tai đã nóng bừng. Khi quay lại nhìn Khúc Thất Lang thì trên tay hắn đã đầy nửa nón đọa man rồi.

"Đọa man không ăn được đâu huynh."

Sau khi lỗ tai bớt đỏ y đi đến bênh cạnh hắn nhắc nhở lần nữa.

"Cái này gọi là nấm, có thể ăn được. Người ở thôn bên kia không biết chọn nên vô tình hái phải nấm độc thôi."

Lần đầu tiên Nhược Tranh nghe được cách gọi khác cua đọa man. Sau khi cả nhà thôn bên kia bị mất mạng vì loại có nón này tất cả mọi người đều không dám ăn nữa. 

Nghe giọng nói đảm bảo ăn không có việc gì của Khúc Thất Lang y cũng không ngăn cản nữa, y tin hắn. 

"Hôm nay không mang giỏ đụng nên hái nhiêu đây thôi, chúng ta bắt con gì để nấu đồ ăn mặn nữa là xong."

Khúc Thất Lang nắm tay Nhược Tranh vào sâu bên trong, phải nói là may mắn hắn thế vậy mà bắt được hai con thỏ. Tối nay có một bữa no nê rồi, hắn rất thèm thịt rồi. 

"Ngươi cầm hộ ta mấy thứ này đi."

Hắn đưa nấm với thỏ cho Nhược Tranh giữ rồi loay hoay đi làm gì đó, sau một lúc thì quay lại cùng y xuống núi. 

Đến chân núi hắn lại phát hiện ra một thứ hữu dụng - gừng. 

"Cái này rất khó ăn, ta từng ăn thử rồi. Mùi nồng lắm."

Nhược Tranh nhìn hắn cứ muốn lấy mấy cái người khác không muốn về ăn thì lên tiếng. 

"Ngươi nấu cái này với cái gì?"

Đúng là gừng có mùi rất nồng nhưng rất hữu dụng, ngoài việc khử mùi động vật khi nấu còn có thể là nước gừng giúp làm ấm người khi cơ thể nhiễm lạnh. 

"Cạo vỏ bên ngoài rồi nấu với nước sôi."

Nhược Tranh kể lại thao tác chế biến gừng một cách vô tư kia khiến hắn bật cười, tại vì tay hắn đang bẩn nếu không hắn đã xoa đầu y một cái rồi.

"Cái này là gừng, Dùng để khử mùi động vật, nấu nước uống còn có thể pha trà. Tối nay ta sẽ nấu thử cho ngươi ăn."

Chăm chú nghe hắn giải thích, Nhược Tranh cảm thấy Khúc Thất Lang thật tài giỏi, biết thật nhiều thứ. 

Hai người vui vẻ xuống núi đi về nhà, mặt trời sắp xuống núi mọi người ngoài đồng cũng chuẩn bị về nhà. Nhìn thấy hắn bắt được hai con thỏ liền lên tiếng khen ngợi. 

"A Lang, ngươi về rồi. Đúng là hài tử của ta, tài săn bắt thật tốt."

Tôn Nhã Lan thấy hai người từ đằng xa trở về, trên tay còn cầm theo đồ thì lên tiếng. Nhưng khi bà nhìn qua thứ trong nón thì sắc mặt liền đổi.

"Sao ngươi lại hái thứ này? Đọa man không ăn được, sẽ mất mạng đấy."

"Nhược Tranh, ngươi là tức phụ của A Lang. Hắn không nhớ gì nên hái bậy, ngươi không ngăn cản còn để hắn mang về nhà. Ngươi muốn cho A Lang ăn thứ này để hại chết hắn phải không?"

Tôn Nhã Lan giận dữ nhìn Nhược Tranh la mắng, lời nói không còn khó nghe như trước nhưng cũng không hoàn toàn dễ nghe. 

Khúc Thất Lang nắm tay kéo Nhược Tranh ra sau lưng mình, ánh mắt không vui nhìn Tôn Nhã Lan. 

"Tranh nhi có nói cho ta biết chuyện đó rồi, là ta nhất quyết muốn hái về. Người sợ chết thì đừng ăn thứ này, ăn rau dại là được rồi."

Bị hắn nói như vậy bà chẳng cách nào bắt bẻ Nhược Tranh liền tức giận sai xử việc khác.

"Trong nhà hết nước rồi, nhanh chóng đi gánh nước về nấu ăn đi."

Nói xong Tôn Nhã Lan quay người vào trong nhà, Nhược Tranh từ nãy giờ nắm chặt y phục Khúc Thất Lang. Mọi lần y bị Tôn Nhã Lan chửi mắng hay cầm roi đánh hắn chỉ đứng im nhìn, không chút quan tâm. 

Vừa nãy y chuẩn bị tâm lý sẽ bị đánh xong liền được Khúc Thất Lang kéo ra phía sau bảo vệ. Lần này, y sẽ đặt cược một lần, tin tưởng vào hắn. 




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play