XUYÊN KHÔNG SỦNG ÁI TIỂU PHU LANG

CHƯƠNG 3: Thay đổi.


1 năm


Tôn Nhã Lan bị chọc tức nhưng không có chỗ để chút giận, chỉ biết vò nát chiếc khăn trên tay. Hài tử bà nuông chiều để hắn luôn nghe lời bà giờ đây đã có chủ kiến riêng. Mất trí xong liền dám lên tiếng hù dọa bà, đều do tên song nhi đó gây ra. 

Sau khi Nhược Tranh cong chân bỏ chạy, hắn cảm thấy hơi chóng mặt nên nằm xuống nghỉ ngơi. Tiếng cót két từ chân giường vang lên khi hắn chuyển mình khiến hắn có cảm tưởng, chỉ cần một chút nữa thôi chiếc giường này sẽ gãy ngay. 

Căn nhà đã cũ kĩ đến mức đáng thương, trần nhà lỗ to lỗ nhỏ. Khi mưa chắc chắn bên trong sẽ như bên ngoài ướt át. Phòng của Tôn Nhã Lan nằm ở trong góc đối diện hắn, nói là phòng chứ thật ra cũng chỉ lấy đồ che lại để ngăn cách không gian. 

Thời tiết nóng bức hiện tại chắc hẳn sẽ chưa có mưa nhiều nhưng hắn cũng phải tìm cách xây một căn nhà, cùng lắm thì sửa lại căn nhà này lại nếu không khi có bão đến nhà cũng bị thổi bay. Theo dòng suy nghĩ, Khúc Thất Lang từ từ chìm vào giấc ngủ. 

Trước kia Khúc gia cũng là người có tiền nhưng giống như lời Tôn Nhã Lan nói, phụ thân của Khúc Thất Lang bệnh nặng tiền bạc, ruộng vườn đều bán đi. Trong nhà bây giờ đều do Nhược Tranh đi làm ruộng thuê cho người khác kiếm tiền. 

Khúc Thất Lang nhìn hai món rau dại cùng chút thịt trên bàn ăn hắn cảm thấy nghẹn lời. 

"Huynh cố gắng ăn tạm chút, ngày mai ta đi làm ruộng có tiền sẽ mua thịt nhiều hơn."

Thấy hắn không vui khi nhìn món ăn trên bàn, Nhược Tranh có chút căng thẳng lên tiếng. Mấy ngày nay y đều ở nhà không đi làm nên trong nhà chỉ còn có chút nguyên liệu, nấu xong mấy món này trong nhà cũng hết đồ ăn. 

"Thân hình nhỏ bé, gió thôi liền bay của ngươi làm cái gì mà làm. Chiều nay ngươi dẫn ta đi ra ngoài xem chút."

Từ bé hắn sống với ông nội, cuộc sống nghèo hắn cũng đã từng trải qua. Săn thú, bắn chim hắn đều biết không thể để song nhi yếu đuối trước mắt này phải cực khổ thêm nữa. 

"Ta đi mời a nương ra ăn."

Nghe hắn muốn đi ra ngoài Nhược Tranh cũng không có gì ngạc nhiên nữa. Khúc Thất Lang bây giờ đa hoàn toàn thay đổi, rất dễ sống chung còn năng động nữa.

"Để ta đi."

Vị a nương này của hắn vốn đã không thích Nhược Tranh rồi, vừa nãy hắn vì y mà nặng lời với bà. Chắc chắn Tôn Nhã Lan càng ghét y hơn, tránh để y chịu thiệt thòi hắn liền xuống nước trước vậy. Thời phong kiến quan trọng đạo hiếu, để không phải phiền phức hắn cũng nên quá cương với Tôn Nhã Lan. 

Tôn Nhã Lan ngồi bên trong nghe rõ lời nói của hai người, bây giờ tình thế đã thay đổi Khúc Thất Lang không còn chung thuyền với bà nữa. Nhìn nhi tử từ ngoài đi vào bà tỏ vẻ đau lòng, hắn vất vả lắm mới êm suôi mọi chuyện. 

Nhìn song nhi đang đứng bên bàn cơm, Tôn Nhã Lan lại cảm thấy tức giận. Lần này không tống khứ y đi được thì lần sau, thời gian còn dài trò chơi cũng còn nhiều. 

"Tranh nhi, sao ngươi không ăn?"

Bây giờ Khúc Thất Lang mới để ý trên bàn chỉ có hai chén cơm trắng, Nhược Tranh chỉ đứng một bên không nhúc nhích. Lúc trước vì bị Khúc Thất Lang chán ghét nên không được ngồi chung, sau khi hầu hạ mẹ con hắn ăn xong mới ăn phần dư còn lại. 

"Đi lấy thêm một phần cơm nữa rồi lại đây ngồi đi."

Khúc Thất Lang nhìn y không biết trả lời câu hỏi của hắn thế nào liền hiểu. Nhược Tranh thấy Tôn Nhã Lan không có ý kiến thì mới đi xuống bếp lấy phần ăn của mình, ngồi xuống bên cạnh hắn. 

Gạo trắng trong nhà đã gần hết, để tiết kiệm Nhược Tranh chỉ ăn gạo thô. Hắn nhìn cơm của tức phụ so với cơm hắn ăn khác một trời một vực. 

Tôn Nhã Lan từ nãy giờ im lặng không ý kiến về vấn đề song nhi ngồi chung ăn nhưng nhìn hành động đổi chén cơm của Khúc Thất Lang khiến bà khó chịu.

"Ngươi vừa mới bệnh dậy nên bồi bổ sức khỏe. Tức phụ ngươi khỏe mạnh, để hắn ăn gạo thô được rồi."

Nhược Tranh cũng không ngờ Khúc Thất Lang sẽ nhường cơm trăng cho mình nên phản ứng có hơi chậm, hiểu được chuyện gì xảy ra thì chén cơm thô đã nằm trong tay hắn. 

"A nương không cần lo lắng, ta đã khỏe rồi. Ta là nam tử sức nhiều ăn cái gì chẳng để no bụng, có đồ ăn là được rồi."

Sự quan tâm của hắn khiến hốc mắt Nhược Tranh hơi ửng đỏ, Tôn Nhã Lan thấy nhi tử không đổi ý thì không quan tâm nữa bắt đầu đụng đũa. 

Lần đầu ngồi chung ăn nên Nhược Tranh không thoải mái, chỉ dám gắp món rau gần mình. Khúc Thất Lang gắp thịt vào chén của y rồi tiếp tục ăn không để ý đến ánh mắt xúc động của y.

Đã mấy ngày chưa tắm rửa đàng hoàng nên cả người hắn cảm thấy khó chịu, thế giới này đa số nam tử sẽ tắm ngoài sông nhưng người hiện đại như hắn ngại khoe thân thể. Hắn chỉ đành chịu khó đứng chỗ khuất nhỏ sau nhà, tắm rửa nhanh đi vào. 

Y phục của Khúc Thất Lang không hẳn là vải tốt nhưng mặc cũng không quá khó chịu, nhưng y phục của Nhược Tranh lại khác, khi thoa thuốc cho y hắn thấy da y bị y phục cạ vào đỏ hết lên. 

Giờ hắn mới nhìn tổng quan chỗ bản thân ở, ngôi nhà tranh nhỏ bên hông nhà là nơi để nấu ăn, sân cũng không rộng được bao nhiêu chủ yếu là để phơi lúa. Nơi này không có giếng nên mỗi lần cần dùng nước đều phải đi gánh từ sông về. 

Xung quanh nhà hắn cũng chẳng có nhà nào khác, hầu như mọi người đều chuyên lên đầu thôn ở để thuận tiên lên trấn. Khúc Thất Lang nhìn nhà bếp chỉ có muối ngoài ra đều trống trơn không còn chút gì, gia đình này đúng là nghèo không có mồng tơi để rớt nữa. 

"A nương, sân đã quét sạch lắm rồi, người còn muốn y quét đến khi nào nữa."

Từ trong bếp đi ra, nãy giờ hắn vẫn luôn nghe tiếng của Tôn Nhã Lan làm khó tức phụ hắn. Trời mới qua trưa còn nắng mà bắt y đi ra ngoài quét sân. 

"Ngươi mới khỏi bệnh cần tịnh dưỡng, vào trong nghỉ ngơi đi. Nơi này là việc của chúng ta, ngươi không biết đâu."

Tôn Nhã Lan không được đánh thì còn nhiều cách khác gây khó dễ. Dưới ánh nắng mặt trời, làn da trắng của Nhược Tranh bị làm cho ửng đỏ, mồ hôi rơi nhễ nhãi vươn lại trên trán. 

"Ta muốn ra ngoài nhưng không nhớ đường, ta mang Tranh nhi đi trước. A nương người dù sao cũng còn khỏe, mấy việc nhỏ này người làm giúp chúng ta đi."

Cầm nón tre từ trong đi ra đội lên đầu cho Nhược Tranh rồi nắm tay dắt y ra ngoài. Dù sao ở lại chỉ bị làm khó, hắn mang y ra ngoài xem ra dễ chịu hơn. Tôn Nhã Lan đứng nhìn hai người rời đi, móng tay bà bấm mạnh vào chiếc khăn tay. 

Bàn tay của Khúc Thất Lang rất mềm mại, khác hoàn toán so với bàn tay đầy chai sần của y. Nhược Tranh cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, trong lòng có cảm giác hết sức mới lạ. 

"Huynh mới hết bệnh, nón này huynh đội đi. Sức khỏe ta rất tốt sẽ không bị cảm nắng nữa đâu."

Nhược Tranh nhìn chiếc nón duy nhất trong nhà đang đội trên đầu mình thì muốn lấy xuống. Mấy ngày nay y thường xuyên uống nước kia đã khỏe hơn rất nhiều. 

"Không cho tháo xuống, ngoan ngoãn đội nón đi. Khuôn mặt ngươi bị hun nóng hết cả rồi, người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng ngươi là người mới bệnh chứ không phải ta."

Hắn không cho tháo nón xuống, Nhược Tranh cũng chẳng dám cãi lời. Tay phải được hắn nắm chặt mãi chưa buông khiến y có chút ngại. Nhà y ở cuối làng ít người xuất hiện nhưng đi thêm chút nữa là sẽ vào hộ dân sinh sống, còn có vài người chuẩn bị ra đồng buổi chiều nữa. 

"Hay là huynh buông tay ta ra trước."

Vì chênh lệch chiều cao nên khi nói chuyện với Khúc Thất Lang y đều phải ngước mặt lên, ngoài đường nắm tay như vậy bị người khác thấy được sẽ không tốt.

"Ngươi sợ gì chứ? Ta nắm tay tức phụ của mình còn sợ người khác dị nghị hay sao?"

Nhược Tranh vẫn chưa quen với sự chăm sóc của hắn nên ngại ngùng cúi đầu xuống làm đà điểu, mặc kệ hắn muốn nắm đến bao lâu thì nắm. 

Trêu đùa tức phụ là điều vui vẻ nhất sau khi hắn xuyên đến đây. Đứa nhỏ này mỗi lần ngại đều sẽ giả bộ làm đà điểu trông rất đáng thương. Hai người nắm tay nhau đi dần dần có mấy người bắt gặp. 

Mọi người trong thôn từ trước đến nay đều biết Khúc Thất Lang là con người hung bạo, chỉ giỏi ăn chơi không biết làm việc còn hay đánh tức phụ của mình. Trước kia có vài trưởng bối nói hắn đừng nên đánh song nhi như vậy nhưng hắn không nghe, hắn còn ra tay với những người đó. 

Lâu dần không ai dám lên tiếng nói giúp cho Nhược Tranh nữa, chỉ biết đáng thương cho y. Đôi lúc sẽ có vài người tốt cho y thuốc bôi, giúp y chửi hắn sau lưng. 

Giờ đây nhìn Khúc Thất Lang nắm tay y đi trên đường có nhiều người tưởng mắt mình bị hoa mà dụi mấy lần, bị té mất trí nên trở thành người khác luôn rồi sao?

"Thất Lang, ngươi khỏe rồi à?"

Tiếng lão bá dưới ruộng hỏi thăm, Khúc Thất Lang đứng lại nhìn Nhược Tranh hàm ý hỏi người vừ lên tiếng là ai.

"Đa tạ Tùy thúc quan tâm, ta khỏe rồi."

Tùy Đại Lượng thấy hắn đáp lời còn tưởng bản thân nghe nhầm, ông ngạc nhiên chốc lát rồi cười gật đầu. Trước khi mất, Khúc Đông Hải - cha của hắn có nhờ vả ông quan tâm hai mẹ con hắn. Dù gì một nhà Tùy Đại Lượng cũng mang ơn Khúc Đông Hải nên nhận lời. 

Nhưng Khúc Thất Lang ngày càng bị mẫu thân hắn chiều hư không xem ai ra gì nên ông cũng ít khuyên bảo hắn. Hôm nay thấy hắn nắm tay tức phụ đi trên đường, sắc mặt cũng thay đổi nhiều so với trước ông mới thử lên tiếng hỏi. 

"Khỏe là được rồi. Ta nói ngươi, dù gì ngươi cũng qua nhược quán mấy năm rồi, tập trung làm việc đi đừng chơi bời nữa. Ta thấy tức phụ của ngươi làm việc vất vả, dù sao y cũng là song nhi ngươi cũng nên giúp đỡ y."

Hôm nay Tùy Đại Lượng nói nhiều hơn vài câu nếu thái độ của Khúc Thất Lang còn như trước ông sẽ bỏ mặc hắn, sau khi mất sẽ xuống tạ lỗi với Khúc Đông Hải. 

"Trước kia là ta không đúng. Từ nay ta sẽ thay đổi chuyên tâm làm việc, yêu thương tức phụ mong Tùy thúc giúp đỡ, chỉ bảo ta nhiều hơn."

Sự thay đổi của Khúc Thất Lang nhanh chóng lan truyền khắp thôn, những trưởng bối nghe hắn thay đổi liền gật đầu vừa lòng. Phụ thân hắn trước kia là người tài giỏi, nhân từ đã giúp đỡ rất nhiều người trong thôn. Lời nói thì để nghe còn hành động thì phải xem Khúc Thất Lang biểu hiện thế nào đã. 





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play