XUYÊN KHÔNG SỦNG ÁI TIỂU PHU LANG

CHƯƠNG 2: Trách nhiệm.


1 năm


Chuyện nhi tử mất trí nhớ khiến Tôn Nhã Lan càng ghét Nhược Tranh hơn. Sau khi tỉnh lại bà muốn xem tình hình Khúc Thất Lang thế nào, vừa ra khỏi phòng thì thấy cảnh Nhược Tranh kề sát người nhi tử của bà. Y phục rộng hơn so với thân hình khiến cơ thể y hơi lộ ra một chút, tất nhiên chuyện này khiến Tôn Nhã Lan không vừa lòng. 

"Tiện nhân kia, ngươi còn dám đến gần A lang sao? Ngươi hại hắn mất trí nhớ còn chưa đủ, muốn lấy mạng hắn luôn mới vừa lòng đúng không?"

Lời nói mắng chửi khó nghe, đầy sự ghét bỏ vang lên thu hút tầm mắt của hai người Khúc Thất Lang cùng Nhược Tranh. 

Nhìn ánh mắt đầy lửa giận của Tôn Nhã Lan, Nhược Tranh vội vàng cách xa Khúc Thất Lang như bỏ của chạy lấy người. 

Người hiện đại như Khúc Nhất Lang không phải chưa từng chứng kiến chuyện mẹ chồng nàng dâu không hòa hợp. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn vào trong tình thế như này, lời chửi này của vị nữ tử này thật khó nghe quá đi. 

Mặc dù hắn đã tự nhủ sẽ báo hiếu mẫu thân thay chủ nhân cơ thể này nhưng dù gì cũng không phải ruột thịt của hắn. Người đồng hành cùng hắn đến cuối đời là tức phụ đang khép nép đứng cúi đầu kia. 

"A Lang ngươi thấy sao rồi? Đầu còn đau không? Không phải ta trách ngươi nhưng từ đầu ta đã nói với ngươi rồi. Không được chứa chấp mất loại song nhi trong nhà, giờ ngươi ra nông nỗi này đến do nó hại."

Tôn Nhã Lan vừa đi đến bên hắn vừa chửi bới, ánh mắt tức giận nhìn lên người Nhược Tranh. Khúc Thất Lang nghe điệu bộ giống việc trọng nam khinh nữ này, trong lòng rất khó chịu. 

Là do hài tử bà ăn ở không tốt nên bị nghiệp quật chứ do ai.

"Bây giờ ngươi lập tức đưa hưu thư cho nó rồi đuổi nó ra khỏi nhà. Loại lẳng lơ này không có tư cách sinh người nối dõi Khúc gia ta."

Câu nói càng lúc càng khắc nghiệt, ác độc. Nhìn bề ngoài hiền lành nhưng bên trong lại đay nghiến khiến sự thương cảm cuối cùng của Khúc Thất Lang dành cho Tôn Nhã Lan đã hết. 

"Lời người nói thật khó nghe quá! Dù sao Tranh nhi cũng là tức phụ của ta, người hết chửi tiện nhân rồi chửi lẳng lơ. Y cũng chưa làm gì sai trái với người."

Trước khi tỉnh bên tai hắn có nghe tiếng roi tiếp thêm nãy giờ trò chuyện cùng với Nhược Tranh. Hắn cảm thấy song nhi ở trong Khúc gia đúng là thiệt thòi, chắc hẳn bị hai mẹ ngươi nhà này ngược đãi không ít. 

"Đó là do ngươi mất trí nên không nhớ gì nữa. Nguyên nhân ngươi bị té cũng do nó. Nếu không phải năm đó ngươi tốt bụng cứu một lưu dân như nó, cho ăn uống nơi ở thì giờ này nó đã thành cô hồn dã quỷ, chết ở xó nào rồi."

"Vậy mà nhân lúc ngươi đi ra ruộng, nó đi gian díu với người khác bị ngươi chính mắt bắt tại trận. Không biết nhận lỗi còn dám chống cự, loại tiện phụ như nó nên bị cột lên đàng thiêu sống mới đúng. Đưa hưu thư đã là nhân từ lắm rồi."

Lời nói của Tôn Nhã Lan chẳng những không nhẹ đi mà còn khó nghe hơn. Sắc mặt Khúc Thất Lang đen như đít rồi, mà Tôn Nhã Lan vẫn chưa im lặng. Tốt xấu gì cũng là người của hắn, vuốt mặt cũng phải nể mũi một chút. 

Hơn nữa hắn tin song nhi mềm yếu đằng kia chẳng dám làm điều đó, từ nãy giờ bị mắng chửi cũng chẳng dám lên tiếng minh oan. 

Tôn Nhã Lan miệng luyên thuyên chửi, cứ nghĩ Khúc Thất Lang cho dù mất trí nhớ cũng sẽ đứng về phe bà nên càng nói hàng hung, chẳng thèm nhìn đến sắc mặt của hắn. 

"Đủ rồi. Bà tốt nhất nên dừng lại thu những lời nói của bà vào đi, nếu không ta sẽ dẫn Tranh nhi dọn ra ngoài."

Khúc Thất Lang đứng xuống giường, đứng tuy chưa vững nhưng đã bị chọc tức đến đỉnh điểm. Cổ đại không phải rất xem trọng trưởng tử và đích tôn sao? Bài vị cách xa hắn kia chắc hẳn là cha của thân thể này đi. Dù gì với những kiến thức của hắn có được từ thời hiện đại, hắn không tin bản thân dẫn theo một người rời khỏi thôn sẽ chết đói. 

Lần đầu tiên trong những năm sống tại Khúc gia Nhược Tranh được người lên tiếng bênh vực, đầu luôn cúi xuống đất giờ đây đã ngẩng lên kinh ngạc nhìn hắn. 

Tôn Nhã Lan cũng kinh ngạc không kém, bà không ngờ nhi tử ngốc nghếch, thô kệch luôn nghe lời bà sau khi mất trí nhớ lại trở thành như vậy. 

"A Lang, sao ngươi có thể vì người ngoài mà nói như với ta? Từ khi phụ thân ngươi bị bệnh nhà ta đã lâm vào cực khổ. Là ta một tay nuôi nấng ngươi nên người, thà ta chịu đói chịu khát cũng không để ngươi chịu thiệt thòi. Vậy mà bây giờ ngươi vì người ngoài mà bất hiếu với ta."

Dù trong lòng Tôn Nhã Lan đã tức điên lên nhưng vì cuộc sống tuổi già của bản thân bà vẫn kìm nén lại. Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ tiễn được cái gai trong mắt đi rước một nử tử nhà quan về, không ngờ sự việc lại xảy ra khác những gì bà suy tính. 

Thật sự lời nói của Khúc Thất Lang khiến bà hoảng sợ.

"Để không phải rơi vào trường hợp như vậy thì từ nay về sau bà tránh xa Tranh nhi ra một chút. Tốt nhất là đừng đụng đến y, nếu không đừng trách ta đối xử tuyệt tình."

Đã là phu quân của người ta rồi trách nhiệm bảo vệ tức phụ của mình vẫn phải có. Khúc Thất Lang hắn từ xưa đến nay luôn tự hào bản thân có mắt nhìn người rất tốt. Bên ngoài Tôn Nhã Lan thể hiện mẫu tử liền tâm bên trong lại xem hài tử như công cụ làm giàu. 

Nếu thật sự dạy dỗ tốt thì làm sao có chuyện chủ nhân cơ thể này vũ phu, đánh tức phụ đến mất mạng, cho hắn cơ hội xuyên đến đây. 

Tôn Nhã Lan bị hắn chọc tức giận, cả người run rẩy không nói nên lời quay người bỏ đi. Khúc Thất Lang đứng lên đầu liền đau như muốn nứt ra, thân thể đúng là yếu đuối quá cả người chẳng có miếng sanh chắc nào, sao khi hết bệnh hắn phải luyện tập cho cơ thể này mới được.

"Có thể lấy cho ta ít nước không?"

Sau khi ngồi xuống yên vị trên giường, Khúc Thất Lang chuyển tầm mắt nhìn qua Nhược Tranh còn đang ngơ ngác, khóe môi hắn hơi cong lên. 

Lần đầu tiên chứng kiến Khúc Thất Lang cãi nhau với a nương nên y chưa thích ứng kịp. Nguyên nhân là vì hắn bảo vệ y nên mới chống đối a nương, còn có cách gọi thân thiết kia nữa. Nhược Tranh chưa tiếp thu kịp sự việc vừa mới xảy ra.

"Ngươi thật sự quên hết mọi chuyện rồi sao?"

Nhược Tranh đưa chén nước đến bên Khúc Thất Lang, nhìn hắn uống bằng con mắt dò hỏi. Trước kia, Y là lưu dân may mắn được hắn cứu giúp còn được ở lại có danh phận nên cho dù có chịu uất ức gì cũng luôn chịu đựng, không phản kháng. Thà chịu đau da thịt vẫn tốt hơn bị đưa đến tiếp khách trong tú phường. 

"Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho ta một cái sừng dài sao?"

Đón nhận nước từ tay Nhược Tranh, hắn uống cạn đáy rồi mở miệng trêu đùa. Hắn tin y trong sạch nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắc kèm đôi mắt nai tơ kia thật sự hắn muốn bắt nạt một chút. 

"Không có. Lúc đó ta bị say nắng nên Túc đại ca mới đến giúp đỡ. Ta thật sự không có tư tình khác."

Hôm đó, y làm việc đến say nắng ngất xỉu trong ruộng được Túc Lân bế lên bờ. Khúc Thất Lang đang đi xem ruộng liền thấy được cảnh này nên hiểu lầm. Tuy hiện tại y không còn bị hắn nghi ngờ, còn được bảo vệ nhưng vẫn vội vã giải thích. 

"Không có gì phải gấp, ta tin ngươi. Từ giờ trở đi ta sẽ là chỗ dựa của ngươi, quan tâm, yêu thương ngươi là trách nhiệm của ta. Bên người có thuốc bôi không? Vết thương phải thoa thuốc mới mau lành."

Nhược Tranh đến gần đưa nước cho hắn, hắn mới thấy ngoài vết thương trên mặt ra còn có rất nhiều vết thương khác trên cánh tay y. Tiểu tức phụ đáng yêu thế này không ai thương thì để hắn vậy. 

Hôm nay là ngày có nhiều điều đầu tiên nhất xuất hiện trong đời Nhược Tranh. Khúc Thất Tranh vì bảo vệ y nên chống đối với a nương, tin tưởng y trong sạch, bây giờ còn quan tâm đến thương thế của y. 

Tuy là những vết thương này đa số đều là do hắn gây nên nhưng y không oán trách. Khúc Thất Lang sau khi mất trí liền giống như một còn người hoàn toàn khác, giống như phu quân mà y luôn ước ao vậy. 

Trong lòng Nhược Tranh cảm thấy rất ấm áp, cầu xin ông trời đừng cho Khúc Thất Tranh nhớ lại. Y thích phu quân như hiện tại hơn. 

"Lát nữa tắm ta sẽ tự bôi."

Lần đầu được quan tâm nên y vẫn chưa thích ứng được, cũng chưa dám nhìn thẳng vào mắt Khúc Thất Lang.

"Những vết thương ở chỗ khuất sao ngươi tự thoa được. Mau lấy thuốc lại đây đi."

Nhìn y còn hơi có khoảng cách với mình, Khúc Thất Lang cũng không vội. Một người ngày ngày hung dữ đột nhiên bị bệnh liền đổi tính phải có thời gian để thích nghi chứ. Nhược Tranh nghe lời đi đến bên chỗ quần áo lấy ra một hũ thuốc nhỏ, là do trước khi đi Tần đại phu nhét vào tay y. 

"Qua đây, ta giúp ngươi thoa thuốc."

Nhận lấy hũ thuốc từ tay Nhược Tranh, hắn để y ngồi đối diện. Y không cao nên khi ngồi cũng chỉ đến vai hắn, mở hũ thuốc mùi hương dịu nhẹ lập tức hòa trong không khí. Khúc Thất Lang nhẹ nhàng thoa thuốc cho y. 

"Tranh nhi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Hắn đã quyết định ở chung với song nhi này thì ít nhất cũng phải biết những điều cơ bản về y một chút. 

"Năm nay ta mười tám tuổi, thua ngươi năm tuổi. Tên huynh là Khúc Thất Lang."

Nhược Tranh nhớ đến lời nói không nhớ tên mình là gì của hắn liền nói thêm. Khúc Thất Lang vừa thoa thuốc vừa tìm hiểu tức phụ, hắn muốn y cởi áo để dễ thoa thuốc mặc dù không quen lắm nhưng y vẫn nghe lời. 

Có tức phụ dễ thương, ngoan ngoãn như vậy không biết đào đâu ra người thứ hai nữa. 

"Ngươi cứ gọi ta là công tử như vậy thật xa cách. Chúng ta đã thành thân rồi, gọi tiếng phu quân cho ta nghe nào."

Thoa thuốc xong hắn nghe thấy y nói: "Đa tạ công tử." liền không bằng lòng. Nhược Tranh bị hắn bắt ép gọi cuối cùng mới mở miệng nói nhỏ thật nhỏ hai tiếng:"Phu quân".

Khuôn mặt của y đã đỏ ửng như quả cà chua hắn mới buông tha. Sau khi gọi xong y lập tức đi ra khu bếp chuẩn bị nấu ăn, hôm nay không phải lén lút khóc trong bếp nữa rồi. 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play