XUYÊN KHÔNG SỦNG ÁI TIỂU PHU LANG

CHƯƠNG 1: XUYÊN KHÔNG.


1 năm


Khúc Thất Lang cảm thấy đầu càng ngày càng đau, cơ thể nặng nề có chút khó thở. Chẳng lẽ hôm qua mới tắm mưa một chút đã bệnh rồi. Ngày mai, là lễ tốt nghiệp kết thúc những năm tháng đại học của hắn rồi, phải đi mua thuốc uống thôi, nếu không mai chẳng còn sức tham gia tiệc chia tay. 

Tự nhủ với bản thân là vậy nhưng khi bước đến cầu thang tầm mát liền tối sầm, cơ thể mất cân bằng đổ về phía trước. 

"Ngươi đúng là khắc tinh của A Lang mà, nếu không phải năm đó hắn cứu ngươi thì ngươi đã không còn trên đời này rồi."

"Cái đồ vô ơn, hắn tốt với ngươi như vậy mà ngươi còn nghĩ đến việc tìm người đàn ông khác. Tiện nhân."

Trong căn nhà tranh nhỏ phát ra tiếng chửi bới cùng tiếng roi đánh vào da thịt. Nữ tử tay cầm roi đánh xuống nam tử đang quỳ dưới, đất sắc mặt y nhợt nhạt đang cắn chặt môi đến trắng bợt, chịu đựng những cơn đau đớn, không chút phản kháng. 

Cơ thể của Khúc Thất Lang vừa nãy cảm nhận được một lực hút rất mạnh nhưng nhanh chóng biến mất. Bên tai dần dần nghe được tiếng nói, đôi mắt muốn mở ra nhìn xem nhưng không cách nào mở được. Đầu hắn đau như có nghìn con kiến bò bên trong. 

"Khụ... khụ... khụ"

Nghe âm thanh phát ra từ bên cạnh Tôn Nhã Lan lập tức dừng tay, ném roi qua một bên đi đến. 

"A Lang, ngươi tỉnh rồi. Ngươi khiến mẫu thân lo lắng lắm có biết không?"

Hình ảnh mờ ảo trước mắt Khúc Thất Lang từ từ hiện rõ. Trước mắt hắn là trần nhà bằng rơm cũ, trước kia khi còn bé hắn được ông nội nuôi vì nhà nghèo nên từng ở căn nhà như vầy một thời gian. 

Nhưng mà đó là trước kia, bây giờ nhà đã lập bằng tôn, xây bằng xi măng hết rồi. Tầm mắt hắn di chuyển xung quanh, chẳng lẽ té một chút hắn liền bị hỏng đầu rồi. Sao nhìn đâu cũng thấy những thứ lạc hậu, thời xưa không nhỉ?

"Ngươi thấy sao rồi? Đầu còn đau không? A nương nói với ngươi từ trước rồi, không được để thứ xui xẻo kia trong nhà mà ngươi không nghe."

Lời nói của vị phu nhân này mang ý trách móc nhưng giọng nói lại đầy sự quan tâm, nuông chiều. Khúc Thất Lang hắn từ khi sinh ra đã bị mẹ vứt bỏ, ba không quan tâm. Sống dưới sự yêu thương của ông nội và dân làng, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự yêu thương. 

Người trước mắt hắn tuy xa lạ nhưng bên trong hắn lại cảm thấy rất ấm áp. Nhưng mà...

"Người là ai vậy? Đây là đâu?"

Đôi mắt Khúc Thất Lang lần nữa đảo nhìn xung quanh cuối cùng rơi về lại người nữ tử trước mắt. 

"A Lang... Ngươi bị sao vậy? Ta là nương của ngươi đây. Ngươi không nhớ ta sao?"

Sắc mặt Tôn Nhã Lan thay đổi, từ lo lắng chuyển thành hoảng sợ. 

"Còn đứng đó làm gì? Nhanh đi gọi đại phu đến đây. A Lang đáng thương của ta, số ngươi thật khổ quá mà."

Khúc Thất Lang nhìn theo hình bóng người vừa ra khỏi nhà đến khi không thấy bóng hắn mới quay đầu lại. Từ nãy giờ hắn luôn thấy y cúi đầu không lên tiếng cũng chẳng có phản ứng gì nên cũng không để ý. 

Tần đại phu nhanh chóng được mời đến, hắn được đại phu bắt mạch, banh mắt,... làm đủ trò cuối cùng nhận về một cái lắc đầu. 

"Nhi tử của người trong đầu có máu tụ nên tạm thời bị mất trí nhớ. Ta sẽ kê đơn thuốc tan máu bầm cho hắn, còn việc hắn có thể nhớ lại hay không thì phải do ông trời."

Tôn a nương nghe lời nói của Tần đại phu liền khóc ngất. Nam tử nãy giờ luôn im lặng tiến lên đỡ y vào giường. Sau khi kê thuốc xong Tần đại phu nhìn hắn một cái rồi lắc đầu quay đi. 

Đầu óc Khúc Thất Lang mông lung một hồi rồi đúc kết lại một việc. Hắn xuyên không rồi. Ngay lúc hắn té cầu thang cảm nhận được lực hút kì lạ đó thì cơ thể này cũng ngã xuống. Sau đó, hắn chiếm lấy thân xác này. 

Vậy thì chủ nhân thân xác này đã đi đâu? Nhập vào xác hắn hay là thành hồn ma xuống địa phủ đầu thai rồi.

Những câu chuyện giả tưởng trên tivi bây giờ đã ứng dụng vào cuộc đời của hắn. Tất cả hoài bão tương lai, ý tưởng đưa công nghệ hắn học được về chỉ dẫn cho bà con thôn làng đều biến thành hư vô. Còn cả ông nội lớn tuổi hắn phải báo hiếu. 

Tại sao hắn lại gặp phải chuyện quái quỷ này cơ chứ?

Khúc Thất Lang đang đau khổ, sầu não thì thấy nam tử kia từ trong đi ra. Y nhìn thật nhỏ con, vì luôn cúi đầu nên hắn không thể nhìn rõ mặt y được nhưng từ cử chỉ của y, hình như y rất sợ hắn.

"Hiện tại ta không nhớ gì nữa. Ngươi tên gì? Có thể nói cho ta biết đây là nơi nào không?"

Thời kì đại học hắn luyện phim cổ trang quả không vô dụng mà. Nhìn cách trang trí, trang phục của mọi người nơi đây hắn đoán chắc là bản thân đã xuyên đến thời đại rất cổ rồi.  

"Ta tên là Nhược Tranh. Đây là thôn Dạ Cỏ nằm ở cách xa kinh thành..."

Giọng nói điềm điềm, lời nói câu văn rõ ràng giải thích những thắc mắc của Khúc Thất Lang. 

Từng điều kỳ lạ này đến điều kỳ lạ khác xuất hiện trong đời hắn. Trước đây, từng nghe bạn cùng phòng nói về học thuyết đa vũ trụ. Lúc đó, Khúc Thất Lang còn tranh luận rầm rộ với cậu ta, bây giờ chính bản thân hắn đã được nhìn thấy rồi. 

Thời đại hắn xuyên tới hoàn toàn không có trong lịch sử, là một nơi hoàn toàn xa lạ mà hắn chưa hề biết tới. 

Tại sao hắn dám khẳng định vậy ư?

Tại vì nơi đây ngoài giới tính nam và nữ còn có thêm một giới tính khác nữa chính là song nhi. Khi nghe Nhược Tranh giải thích về song nhi miệng hắn như muốn rớt khỏi cằm. 

Song nhi từ khi sinh ra và lớn lên có hình dáng của nam tử nhưng vào năm hai mươi tuổi cơ thể sẽ có đại biến hóa dẫn đến chuyện song nhi có thể mang thai, sinh con. 

Tỉ lệ có thai của song nhi rất thấp, thể lực lẫn sức khỏe cũng yếu hơn nam tử bình thường nên người ở thời đại này đều không xem trọng song nhi. Thường những người có chức quyền sẽ mua song nhi về chơi đùa. 

Song nhi trước hai mươi tuổi nếu có người cưới thì không sao, còn sau hai mươi đều phải vào kỹ viện. Bất ngờ hơn nữa là người đứng trước mắt hắn đây chính là một song nhi, là tức phụ của hắn. 

Ở hiện đại Khúc Thất Lang có biệt danh chàng ế, sau khi xuyên không chưa biết gì đã thành người có gia đình. Hắn là người lưỡng tính chuyện cưới nam thê như vậy cũng không cảm thấy bài xích. Nhưng xem ra cuộc sống hôn nhân của chủ nhân cơ thể này với song nhi trước mắt không được hạnh phúc.

Tâm trạng Nhược Tranh lúc đầu căng thẳng nhưng qua vài câu ta hỏi ngươi trả lời, y cảm thấy Khúc Thất Lang sau khi mất trí nhớ rất tốt. Trước kia hai người nói chuyện được câu thứ nhất đến câu thứ hai y liền bị đánh nên y cũng không dám nói nhiều. 

"Sao ngươi đứng cách xa ta vậy? Qua đây ngồi đi."

Sau khi biết được những thông tin cơ bản về thế giới này, Khúc Thất Lang cảm thấy cuộc sống nơi đây cũng khá tốt. Nếu đã xuyên đến đây rồi, muốn trở về cũng không biết cách để về thì thôi.

Hắn sẽ thay chủ nhân thân thể này sống tốt báo hiếu trưởng bối, yêu thương tức phụ còn ông nội của hắn, dù lo lắng cũng không có biện pháp nào khác đành cầu mong người trong thôn sẽ đối xử tốt với ông ấy. 

Trước khi tỉnh hắn có nghe tiếng chửi mắng cùng tiếng roi, tuy Nhược Tranh đã cố giấu nhưng hắn vẫn thấy vài vết bầm tím trên người y. Thân hình mảnh mai nhưng trông rất gầy, bộ quần áo rơm mặc trên người so với đồ hắn đang mặc chắc rất khó chịu đi. 

Nhược Tranh di chuyển đến bên cạnh hắn cẩn thận ngồi xuống. Tuy y cảm thấy hiện tại Khúc Thất Lang đã khác trước nhưng trong thâm tâm y vẫn sợ hắn. 

Khúc Thất Lang đời trước chưa có mảnh tình vắt vai, hiện tại đã có người bên gối hắn nghĩ dù không yêu nhưng cũng đã thành thân rồi, nghĩ vụ vẫn phải có. 

"Ta cảm thấy nền đất không đẹp bằng ta đâu. Ngươi ngước mặt lên nhìn ta một cái xem nào."

Mặc dù mới tỉnh chưa kịp soi gương nhưng sự tự tin bên trong con người hắn vẫn còn rất nhiều. Song nhi đối diện từ nãy giờ nói chuyện với hắn luôn nhìn xuống dưới, ban nãy đi đứng cũng không ngẩng đầu lên. 

Nghe lời nói của hắn, Nhược Tranh có chút không không thích ứng được. Khúc Thất Lang trước kia rất ghét nhìn mặt y, nãy giờ y còn nghĩ chắc là hắn giả bộ mất trí để trêu đùa xong sau đó sẽ mượn cớ đánh y một trận. 

"Công tử thật sự không nhớ gì nữa sao?"

Trong lòng Nhược Tranh căng thẳng, thật sự y không muốn hắn nhớ lại chút nào. Tuy mới nói mấy câu nhưng Khúc Thất Lang hiện tại rất dễ chung sống, không giống như trước kia. 

"Ta thật sự không nhớ gì nữa. Đến tên của ta là gì cũng không nhớ."

Nãy giờ hắn chỉ lo hỏi về mấy vấn đề bên ngoài, chưa kịp hỏi chuyện trong nhà. Hắn nghe người đối diện xưng hô khách sáo thêm những vết thương bên gò má Nhược Tranh, đôi mày khẽ nhíu lại. 

Chờ đợi mãi cũng chẳng thấy Nhược Tranh chịu ngẩng đầu cho hắn nhìn, hắn liền trực tiếp thực hiện. Tay phải Khúc Thất Lang giữ cằm y quay ngước lên nhìn thẳng vào mắt mình. 

Khuôn mặt thanh tú, nước da trắng nõn của y càng làm cho vết thương hiện rõ. Khóe miệng, trên trán kể cả gò má đều xuất hiện vết tím có nhạt có đậm. Hình ảnh này lại khiến Khúc Thất Lang nhớ đến dì Tư hàng xóm ngày trước, hầu như ngày nào dì cũng bị chồng bạo hành nên trên người chẳng có chỗ nào lành lặn.

Hắn hành động đột ngột khiến Nhược Tranh hoảng hốt, vô thức nhìn trực tiếp vào đôi mắt hắn, căng thẳng không dám nhúc nhích. Nãy giờ y không làm theo lời hắn, có phải khiến hắn tức giận rồi không?

"Những vết thương này là do ta làm sao?"

Từ thế giới trước hay thế giới này, Khúc Thất Lang hắn ghét nhất phái mạnh ức hiếp phái yếu. Dù song nhi có là nam tử nhưng dù sao cũng là tức phụ, chồng đánh vợ thì còn là đàn ông không?

Hắn đột nhiên cảm thấy chủ nhân cơ thể này chết là đúng lắm. Sống chỉ làm khổ cho gia đình, ô uế xã hội mà thôi. Trên khuôn mặt đã có nhiều vết thương như vậy không biết sau trang phục kia còn có những vết thương nào nữa. 





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play