Kết Hôn Thật Không Lừa Đâu

Chương 2: Không đúng chỗ nào


1 năm

trướctiếp

【 Vốn dĩ tôi còn bởi vì Lâm Yến không đem lễ vật để tôi mắng cậu ta vài câu, nhưng mà…… hóa ra đó chính là thiện ý lớn nhất của cậu ta, là tôi trách lầm cậu ta. 】

【 tuy rằng vậy, nhưng hình như là do Tề Văn chủ động muốn. 】

【 cậu muốn, cho nên tôi cho cậu, cắn CP được rồi ( đầu chó】;

Ngay lúc này, trên tường trắng xuất hiện một đoạn hình ảnh.

Là một tấm ảnh tự sướng, người đàn ông dựa vào nhánh cây, ánh sáng loang lổ chiếu lên người.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi, cổ áo tùy ý rộng mở, lộ ra một đoạn xương quai xanh tinh xảo.

Cặp mắt đào hoa hàm chứa ba phần ý cười, ánh mặt trời dừng ở khóe mắt đuôi lông mày anh, hiện ra vài phần hương vị phong lưu đa tình.

Mọi người im lặng.

Trong phòng bỗng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Gương mặt của chủ nhân video không ai ở đây là không quen thuộc.

Lục Tẫn, hoàn toàn xứng đáng với cái danh đỉnh lưu, trời sinh đã bị ông trời đuổi đến con đường ăn cơm diễn viên.

Thời thiếu niên anh đã nhận được giải ảnh đế, sau đó giải thưởng cầm đến mức mỏi tay, cống hiến vô số những cảnh nhớ mãi không quên.

Còn có lời đồn rằng gia thế của anh không đơn giản, có quan hệ với vô số những người có quyền lực trong vòng, nhưng lại không thể tìm thấy chứng cứ.

Nhưng chính bởi vì đều quen biết nên mọi người mới có chút ngây ngốc.

Người còn chưa tới sao đã bắt đầu phát những video VCR chúc phúc?

Không có ai dám đoán Lục Tẫn chính là vị khách mời thần bí cuối cùng.

Bao gồm cả làn đạn cũng chỉ suy đoán, khách quý nơi này, có ai có thể làm Lục Tẫn tự quay cái video chúc phúc cơ chứ.

Lâm Yến nhìn gương mặt quen thuộc này, môi hơi nhấp.

Lấy hiểu biết nông cạn của cậu đối với Lục Tẫn trong suốt ba năm qua thì người này làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái.

Chẳng sợ nói anh muốn tới tham gia……

Ý tưởng này còn chưa thành hình thì giây tiếp theo Lục Tẫn đã mở miệng.

“Chào mọi người, tôi là Lục Tẫn.”

Đôi mắt Lục Tẫn xoay một cái: “Tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua một khoảng thời gian vui vẻ. Nhưng mà trước đó, tôi muốn người có duyên với tôi sẽ tiến tới một cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn. Tôi ở chỗ này chờ em, hy vọng em có thể tìm được tôi.”

Video kết thúc.

Lâm Yến: “?”

Bốn người khác: “!!”

Đạo diễn bình luận đầu tiên, khó nén được hưng phấn: “Đúng vậy, không sai, vị khách mời thần bí cuối cùng của chúng ta chính là Lục Tẫn - Lục lão sư!”

Giọng nói của ông quanh quẩn thật lâu trong phòng khách.

Mà vốn dĩ vào thời điểm Lục Tẫn xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ có mình fans của Lục Tẫn nhìn thôi cũng đã đứng hình.

Khi video chiếu xong, mọi người càng trực tiếp chết máy.

Chờ đến lúc khôi phục lại, làn đạn điên cuồng chạy, dường như không thể nhìn thấy rõ chữ.

【 chúng ta choáng váng……】

【 Tôi mới vừa bị mẹ tôi đánh một trận, bởi vì quá khiếp sợ, tôi đem bát cơm ném thẳng lên đầu em trai tôi:))】

【 không phải, Lục Tẫn đâu? Tiết mục này chính là muốn hút máu anh ấy! 】

【 nói không chừng trong số khách mời có người anh ta thích thì sao ( tùy tiện đoán thôi, fans đừng mắng tôi ) 】

【 tôi đây bỏ một phiếu cho Lâm Yến ( đầu chó ) 】;

【 đoán Lâm Yến đi đoạt măng đấy, cậu không nhìn thấy biểu cảm không đúng của cậu ấy sao? Tôi đoán hiện tại cậu ấy đang suy nghĩ có nên trực tiếp rời khỏi đây hay không】

【 bắt lấy một fans Lâm Yến hỏi một chút vì sao vậy? 】

【 tôi cũng chỉ nghe nói từ chỗ của dưa chủ(*), Lâm Yến cùng Lục Tẫn không hợp, những trường hợp có mặt Lục Tẫn cậu ta đều không đi. 】

(*) Người ăn dưa xem kịch vui

【 Vào hoạt động lần trước, nghe nói Lâm Yến sẽ đi, kết quả bởi vì Lục Tẫn cũng đi, cậu ấy liền nói với ban tổ chức mình nằm viện không đi được, trực tiếp tránh đi. 】

【 tôi đệt, đó không phải là bức ảnh chụp cùng khung của thế ký đấy chứ? Khó trách đạo diễn vui sướng như vậy. 】

Đạo diễn là rất vui.

Lúc ông cầm rương rút thăm đi tới, gương mặt tươi như hoa, cười đến mức không thấy mắt đâu.

Lúc đọc quy tắc, đạo diễn vẫn cười tủm tỉm như cũ: “Ở đây có năm mẩu giấy, phân biệt đại biểu cho năm địa điểm, các cậu muốn đi đâu thì lấy một cái, người chọn được cùng loại đồ vật sẽ tự động trở thành một tổ, nhiệm vụ mới sẽ được tuyên bố sau khi mọi người tổ đội thành công.”

Tùy ý như vậy sao?

Chu Huyền Âm khó xử nói: “Nếu là đồng tính thì sao?”

Đạo diễn: “Có thể đào góc tường.”

【 Đây là cái gì vậy? Chương trình này kích thích vậy sao? 】

【 Thật sự có thể qua thẩm duyệt sao? Đừng có chiếu một nửa rồi không chiếu mà……】

Đạo diễn giải thích nói: “Có thể tiêu hao tích phân để đổi cộng sự, tích phân có thể kiếm trong nhiệm vụ hàng ngày. Tôn chỉ của chúng tôi là hết thảy tùy tâm mà làm, từ chối cường vặn dưa, tranh thủ khiến người xem cùng khách mời đều có thể vui vẻ.”

Cuối cùng yêu cầu một ít bầu không khí ngọt ngào, đạo diễn cũng không muốn đẩy hai người không hợp tác này vào cùng với nhau.

Mỗi ngày cãi nhau thì còn ý nghĩa gì?

Vì thế đạo diễn lấy rương rút thăm đi đến trước mặt bọn họ: “Đến đây đi, thời điểm quyết định vận mệnh của mọi người.”

Tiếng nói vừa dứt, bốn người vươn tay ra lại đều thu về.

Đạo diễn: “……”

Ông xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lâm Yến - người duy nhất không duỗi tay, đưa rương rút thăm ra: “Lâm Yến, cậu lấy đầu tiên.”

Lâm Yến không từ chối, duỗi tay nhanh chóng mò lấy một tờ, mở ra liền thấy là một quán cà phê.

Trên giấy không có tin tức khác, ít nhất không rõ ràng lắm cộng sự là ai.

Là ai cậu cũng không sao cả, chỉ cần không phải Lục Tẫn.

Xác suất một phần sáu, Lâm Yến không cảm thấy mình có thể xui xẻo như vậy.

Chờ bốn người còn lại đều bốc thăm thì trực tiếp giải tán tại chỗ, từng người đi làm nhiệm vụ.

Vị trí của biệt thự hơi xa.

Lâm Yến không nghĩ tới lúc tiến vào còn phải đi ra ngoài nên đã bảo Dương Thụ đi về.

Cuối cùng mọi người đều lựa chọn gọi xe.

Lâm Yến vận khí còn tốt, không cần chờ bao lâu đã có một chiếc xe.

—— một chiếc xe vận tải nhỏ.

Xe vận tải nhỏ chở đầy các loại trái cây với chủng loại khác nhau, tài xế nhìn thấy cậu, móc ra một cái bảng, mặt trên viết giá cả trái cây.

“Cậu đẹp traitrai, có muốn mua trái cây không?”

Lâm Yến quét mắt nhìn tấm bảng “Làm cả nghề phụ?”

Tài xế cười hắc hắc: “Vì cuộc sống mà.”

Lâm Yến nhìn gương mặt tươi cười hàm hậu của tài xế, vẫn mua một ít.

Tài xế càng thêm nhiệt tình, bỗng nhiên nhìn thấy quay phim, hiếu kỳ nói: “Các người đang quay tiết mục?”

Lâm Yến nhận trái cây từ trên tay ông tán dương: “Đúng vậy.”

Tài xế: “ Tiết mục gì vậy?”

Lâm Yến: “ Yêu đương cùng người xa lạ.”

Ánh mắt tài xế từ khiếp sợ sang mê mang, lúc nhìn Lâm Yến lại mơ hồ mang theo một tia hâm mộ.

【 thần mẹ nó chứ yêu đương của người xa lạ. 】

【 thanh danh của chương trình bị hại. 】

【 khá tốt, ở trong miệng cậu ấy ít nhất còn là tiết mục yêu đương chứ không phải tiết mục du lịch, tôi cảm giác cậu ấy cầm theo trái cây giống như đi vườn bách thú ngoại thành dạo chơi. 】

Xe vận tải nhỏ có hơi chật chội, quay phim quay thẳng máy quay đến trước mặt Lâm Yến.

Lâm Yến không có ý thức phải buôn bán, sau khi lên xe liền khép lại mắt.

Màu da của cậu là màu trắng lạnh, nửa khuôn mặt chôn ở trong cổ áo màu đen nên càng thêm trắng.

Hàng lông mi dày tự nhiên cong vút giống như con bướm giương cánh muốn bay, an tĩnh mà đậu trên nền tuyết.

【 tôi đệt, màn ảnh cách mặt gần như vậy mà không có tì vết, làn da này thật tốt quá. 】

【 phòng phát sóng trực tiếp của Lục Tẫn không mở, tôi du đãng khắp nơi, bị cậu ấy hấp dẫn tới, rốt cuộc cậu ấy đã bị mai một nhiều năm đến thế như thế nào vậy? 】

Lâm Yến nhắm mắt dưỡng thần bao lâu, người trong phòng phát sóng trực tiếp liền nhìn bấy lâu.

Nhiệt độ không giảm xuống mà còn ổn định bay lên.

Nhan cẩu kéo nhan cẩu, người càng ngày càng nhiều.

Hình ảnh tốt đẹp này cũng không duy trì được bao lâu.

Xe có chút xóc nảy, Lâm Yến không thế nào thoải mái, mở bừng mắt.

Cậu nhìn sơ qua tờ hướng dẫn, chỉ có một nửa lộ ra, vì thế khi mở ra cũng chỉ nhìn một nửa 《 dưới gầm giường thật ẩm ướt》.

Lâm Yến còn nhớ rõ mình đang trong tiết mục, không mang tai nghe, chỉ là giảm âm lượng xuống mức thấp nhất.

【 để tôi xem nào, đang xem phim gì vậy? 】

【 Lâm Yến hẳn là sẽ thích cái loại phim văn nghệ tối nghĩa nhỉ? Tôi cảm thấy trên người cậu ấy có loại khí chất này. 】

Dường như nghe thấy được tiếng lòng người xem, quay phim lặng lẽ rời màn ảnh nhắm ngay vào di động của Lâm Yến.

Sau đó.

Mọi người liền thấy, một con nữ quỷ mặc đồ đỏ chậm rãi bò ra từ dưới giường.

【 ôi má ơi! 】

【 Cái gì kia, nhiếp ảnh gia có thể đánh ngất cô ta không? 】

【 đường đường là một soái ca, như thế kia thì làm sao mà sống được…

Mười lăm phút sau, Lâm Yến xuống xe, trên tay còn cầm một túi hoa quả.

Quán cà phê ở ngõ nhỏ ven đường, Xe vận tải nhỏ không thể đi vào nên cậu liền chậm rãi đi vào.

Đi mất năm phút, Lâm Yến thấy bên trái có một cái quán cà phê.

Nơi này dân cư thưa thớt.

Ngay cả tên quán cà phê cũng mang theo vài phần ngăn cách với thế nhân quạnh quẽ —— Người Nào Đó Hãy Tới Đi.

Lâm Yến đang muốn đi qua nhưng bỗng nhiên chân dừng phắt lại.

Gót chân dẫm lên một đống bọc tròn được gom lại bằng lá cây.

Lâm Yến không để trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Một tiếng thở dài nặng nề vang lên từ đỉnh đầu.

Trong lòng Lâm Yến sinh ra vài phần dự cảm không lành, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, người đàn ông mới vừa rồi còn ở trong video cười vô cùng đắc ý đang trên cao nhìn xuống nhìn cậu.

Lục Tẫn ngồi ở trên nhánh cây thô tráng, một bàn tay cầm lấy một bó dây thừng, lá cây che trời lộ ra mấy cái khinh khí cầu.

Anh vươn tay, không chút để ý mà vẫy vẫy: “Xin chào, người có duyên.”

Lâm Yến: “……”

Xác suất một phần sáu, cậu thực sự xui xẻo như vậy sao?

Cậu dường như có thể đoán được Lục Tẫn muốn nói gì, đơn giản chính là: Vội vàng như vậy, tới đây gặp tôi không?

Lục Tẫn thấy cậu không nói lời nào, cũng không thèm để ý.

Kết hôn ba năm, Lâm Yến vẫn luôn mang thái độ này.

Nếu một ngày nào đó cậu mỉm cười chào hỏi với anh mới là thấy quỷ.

Lục Tẫn hơi hơi mở miệng, muốn nói gì đó.

Gân xanh trên thái dương của Lâm Yến nhảy dựng, mở miệng trước: “Tôi đã đi rất chậm, không nghĩ tới sẽ gặp anh.”

Lục Tẫn: “……”

Lâm Yến: “Đi thôi.”

Lục Tẫn gọi cậu lại: “Từ từ. Tôi chỉ muốn nói, cậu lại đi thêm lần nữa đi, để chúng ta sẽ có một đoạn tương ngộ đầy duy mỹ, dưới ánh mặt trời, bóng cây……”

Lâm Yến nhàn nhạt nói: “Còn có muỗi ôm ấp.”

Lục Tẫn nghẹn một chút.

Lâm Yến: “Anh ngồi ở trên đó không có muỗi?”

Lục Tẫn: “Cũng rất muốn cậu tặng tôi lọ thuốc đuổi muỗi. Sao cậu không phối hợp với tôi một chút.”

Vẻ mặt Lâm Yến lạnh nhạt, dường như không nghe thấy.

Lâm Yến không quá tâm Lục Tẫn muốn làm lại lần nữa, trực tiếp đi vào quán cà phê.

Quán cà phê chỉ có một nhân viên cửa hàng, đứng ở quầy bar bên cạnh chờ cậu.

Lâm Yến đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tới lấy đồ.”

Nhân viên cửa hàng mỉm cười nói: “Nếu muốn lấy đi vật phẩm nhiệm vụ ở chỗ tôi thì yêu cầu phải cùng một người khác hoàn thành nhiệm vụ mới được.”

Cô nói, nước mắt nhìn lên cái cây ở bên ngoài.

Mí mắt Lâm Yến nhảy dựng: “ TTôi phải làm nhiệm vụ cùng với anh ta?”

Nhân viên cửa hàng gật gật đầu: “Bởi vì vị tiên sinh này vừa rồi đã báo danh, cho nên yêu cầu cậu và anh ấy cùng nhau hoàn thành.”

Lâm Yến: “……”

Cậu sốt ruột mà nghĩ, kiểu gì thì cậu cũng có thể đặt một chân vào được.

Lâm Yến trực tiếp quay đầu ra khỏi quán cà phê.

Cậu một lần nữa trở lại dưới cái cây kia, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tẫn: “ Anh có thể xuống dưới không?”

Lục Tẫn cười tủm tỉm nói: “Cậu lấy cái gì hối lộ tôi?”

Lâm Yến suy tư vài giây, sau đó bẻ một trái chuối từ trong túi trái cây màu đỏ, cực kỳ chuẩn xác ném tới trước mặt Lục Tẫn.

Lục Tẫn theo bản năng tiếp được.

Lâm Yến lãnh đạm mà nói câu khách sáo: “Đủ không, không đủ thì vẫn còn nữa.”

Lục Tẫn nắm chuối, trầm mặc một lát: “Sao tôi cảm thấy như vậy không thích hợp lắm……”

Lâm Yến lại móc ra một quả táo.

【 nhan cẩu rất thỏa mãn, hai người này đứng chung một khung hình, tôi đệt quá đẹp mắt đi. 】

【 bọn họ thật sự có mâu thuẫn sao? Sao tôi cảm thấy bầu không khí như vậy có chút không đúng.】

【 rất là không đúng, cái cách Lâm Yến ném chuối kia giống hệt lúc tôi cho Khỉ ăn!! 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp