Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Một Mất Một Còn Nói Anh Ta Là Chồng Tôi

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Editor: Kim

Sau khi ngồi lên xe taxi và nói địa chỉ cần đến, trong lòng Du Sướng vẫn không khỏi lo lắng. Cô y tá vừa rồi nói không đầu không đuôi, đến khi ngắt điện thoại Du Sướng vẫn không biết người bị thương là ai.

“Đến bệnh viện thăm người thân sao?” Lái xe thấy sắc mặt lo lắng của Du Sướng, cũng đoán sơ được hoàn cảnh của cậu, ông ấy an ủi: “Đừng quá lo lắng, người nhà bị bệnh, chúng ta là người thân của họ cần phải kiên cường hơn nữa, thế mới có thể làm chỗ dựa cho họ”.

Lái xe liếc nhìn sắc mặt tái nhợt và quầng thâm quanh mắt của Du Sướng thông qua gương chiếu hậu, thấy tuổi tác của cậu không lớn hơn con trai của mình là bao, ông ấy không khỏi khuyên nhủ thêm mấy câu nữa: “Trước hết cậu nên chăm sóc bản thân thật tốt, sau đó mới có thể chăm sóc tốt cho họ. Nếu như ngay cả cậu cũng trở thành bệnh nhân thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn, người trẻ tuổi nên biết tự chăm sóc sức khỏe đàng hoàng.”

“Cảm ơn chú, con sẽ chú ý.” Thiện ý của một người lái xe xa lạ khiến hai mắt Du Sướng cay cay. Lúc trước cậu nhất quyết đòi ở lại trong nước làm phim điện ảnh, bố mẹ khuyên không được cậu, nên rất không hài lòng về cậu, mấy năm gần đây họ căn bản không hề quan tâm tới cậu. Trong lòng cậu cũng có chút nghẹn ngào, cho nên đã rất lâu rồi cậu không được nghe người lớn chỉ bảo dặn dò.

Chờ chút…

Bố mẹ của cậu đang ở nước ngoài, họ rõ ràng không có về nước, cho dù có bị bệnh cũng không thể ở bệnh viện Thánh Hoa trong nước được?

Hơn nữa nếu suy nghĩ cẩn thận thì với tính cách của bố mẹ cậu, họ sẽ không xin lỗi cậu thế này?

Vậy thì người ở bệnh viện là ai? Không phải là một trò đùa chứ?

Đầu óc Du Sướng dần bình tĩnh lại, cậu gọi điện thoại cho người anh họ cũng đang ở nước ngoài, xác nhận bố mẹ cậu vẫn đang bình an nghỉ phép ở nước ngoài, sự lo lắng trong lòng cậu bây giờ mới có thể buông xuống.

“Anh nói này Tiểu Sướng, khi nào thì chú mới chịu thua chú Sướng và dì Sướng đây, chú cứ cứng đầu như vậy cũng không phải cách đâu. Rõ ràng là rất quan tâm đến họ, trực tiếp gọi cho họ không phải được rồi sao.”

Thư Lâm cảm thấy lần này chính là một cơ hội tốt, anh ấy cũng không biết tại sao Tiểu Sướng vì phim ảnh mà xảy ra tranh chấp, vì làm phim điện ảnh mà không tiếc cắt đứt với gia đình. Những năm gần đây, cứ có tiền là cậu sẽ đem đi đầu tư vào làm phim, không tiền thì đến chỗ khác kiếm tiền. Nếu không phải việc cậu làm là đầu tư vào quay phim, thì thật sự chẳng khác gì là loại bại gia chi tử trong truyền thuyết.

“Tiểu Sướng, tài sản trong tay chú đã vung đi không ít rồi đúng không? Là lúc nên suy nghĩ về nhà rồi”. Hồi lâu Thư Lâm không nghe thấy tiếng Du Sướng, biết rõ trong lòng cậu hiện tại cũng không dễ chịu gì, có điều những lời này phải nói ra vào lúc này thì mới có hiệu quả.

Du Sướng cầm chặt điện thoại, sắc mặt không được tự nhiên: “Anh, anh biết cả rồi à?”

Cậu không ngờ tin tức phim điện ảnh của mình bị thất thu lại truyền đến tai người nhà nhanh như vậy, cậu ra vẻ không để tâm nói: “Thật ra vẫn ổn, anh cũng biết em vẫn đầu tư để kiếm tiền mà, cho nên em còn kiên trì được.”

Kỳ thật là cậu không kiên trì nổi nữa, không thì cậu cũng không suy nghĩ đến việc chuyển nhượng lại phòng làm việc, cậu thừa nhận cậu đang giả bộ kiên cường, chỉ là sau khi xem xong “Thanh xuân còn mãi”, nếu cứ như vậy mà tự bỏ thì cậu thật sự không cam lòng! Thế nhưng cậu không có mặt mũi nào nói với người nhà của mình, vì làm phim mà cậu mắc nợ 200 triệu nhân dân tệ.

Du Sướng nghe điện thoại, trong đầu không biết tại sao lại nhớ tới câu mà trợ lý của Starlight Entertainment đã nói, ngành công nghiệp giải trí hiện tại thật sự đã tiến vào “thời đại của nhan sắc” và “thời đại thù lao đóng phim khủng”, có lẽ cậu thật sự có thể suy nghĩ đến việc đổi một cách khác để tiến vào giới giải trí, dù sao lúc này cậu cũng phải đối mặt với một sự thật chính là phải trả nợ!

“Tiểu Sướng, chú nói những lời này nghe thật khách khí.”

Du Sướng ngắt lời Thư Lâm, trước kia cậu còn chưa hạ được quyết tâm, sau khi nói chuyện điện thoại với Thư Lâm xong, cậu thật sự đã quyết định tiếp tục liều mạng vì điện ảnh. Nếu như cậu từ bỏ vào lúc này, cậu thực sự sẽ có lỗi với bản thân sáu năm về trước.

“Em thật sự không sao.” Du Sướng hít một hơi thật dài, giúp giọng nói có sức sống hơn đôi chút. Cậu đã hạ quyết tâm cho nên không muốn tiếp tục nghe những lời khuyên bảo từ Thư Lâm nữa, dứt khoát chuyển để tài: “Nếu như không phải mọi người xảy chuyện thì em yên tâm rồi. Nhưng mà cuối cùng là ai thế nhỉ?”

Trước đó Du Sướng cũng thử gọi lại cho cô y tá nọ nhưng không có ai nghe máy, có lẽ bệnh viện quá bận rộn.

Thư Lâm nghĩ đến tin tức vừa nãy, thuận miệng nói: “Không phải là Chu Minh Thần đó chứ? Anh vừa mới xem tin tức, hình như cậu ta đã xảy ra chuyện ở trên phim trường.”

Du Sướng từ trên ghế sau ngồi dậy, nói đến Chu Minh Thần gặp nạn, cậu lập tức lấy lại tinh thần.

“Chu Minh Thần bị thương? Sao em lại không biết, em đợi lâu như vậy, cuối cùng ông trời cũng có mắt. Nhìn xem, quả báo không phải không tới mà là chưa tới lúc mà thôi”. Du Sướng vui vẻ nói khi nghe tin Chu Minh Thần gặp họa.

“Ừm, nghe nói phần đầu bị đập xuống đất, xem ảnh trên tin tức có thể nhìn thấy khá nghiêm trọng.”

Ân oán giữ Du Sướng và Chu Minh Thần thì Thư Lâm cũng từng nghe qua, anh ta lướt xem tin tức trên ipad, chỉ biết diễn viên nam này đã được Tiểu Sướng nhà mình lăng xê và bây giờ đang rất nổi tiếng, nhưng không ngờ lại nổi tiếng thế này. Chỉ bị thương trên phim trường thôi, vậy mà chưa được bao lâu tin tức đã phủ sóng toàn mạng. Phía đoàn làm phim cũng lập tức bày tỏ thái độ xin lỗi chân thành, độ nổi tiếng và địa vị của người này hoàn toàn không thể đánh đồng với diễn viên nam mới nổi đã từng chơi khăm em họ của anh ta trước kia. Nhớ lại có lần anh ta về nước, nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người, anh ta thật sự có chút ghen tị sự thân mật cũng như ăn ý giữa họ.

“Trùng hợp như vậy? Không lẽ nào thật sự là Chu Minh Thần?”. Lần này Thư Lâm lại không giống như đang nói giỡn.

Du Sướng nghe thấy Chu Minh Thần bị thương nghiêm trọng, đã không còn tâm tình vui vẻ trên nỗi đau của người khác nữa. Hiện tại quan hệ giữa cậu và Chu Minh Thần không tốt, nhưng cậu cũng không quên được những ngày khi hai người bắt đầu quay “0714”, đó là lúc cậu mới bắt đầu đi theo con đường đạo diễn, còn Chu Minh Thần thì bước chân vào nghiệp diễn. Bộ phim đầu tiên chưa chắc sẽ là tốt nhất, nhưng chắc chắn có những ký ức sâu đậm nhất.

“Cuộc gọi đó nhất định không phải là Chu Minh Thần kêu người gọi đến đâu, anh cũng biết bọn em là đối thủ một mất một còn cả đời không muốn qua lại với nhau mà. Hơn nữa với tính khí của Chu Minh Thần, anh cảm thấy anh ta sẽ xin lỗi em sao?” Tuy rằng việc Chu Minh Thần gặp nạn rất trùng hợp nhưng Du Sướng không bao giờ nghĩ đến lời xin lỗi kia sẽ xuất phát từ Chu Minh Thần.

Xác định được những người bên cạnh không xảy ra chuyện gì, Du Sướng cũng yên tâm phần nào, dù sao cũng chỉ còn ít phút nữa là đến bệnh viện rồi, có phải trò đùa dai hay không sẽ có kết quả ngay thôi.

Khi Du Sướng đến bệnh viện, phát hiện xung quanh bệnh viện có rất nhiều phóng viên và các trang truyền thông. Trong lòng cậu càng cảm thấy kỳ quái, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Sau đó thực tế đã chứng minh thật sự rất trùng hợp, cậu giả bộ làm người đi đường đi vào bệnh viện, nghe được đám phóng viên đang nghị luận về thương tích của Chu Minh Thần, nói rằng anh bị đưa tối bệnh viện không lâu thì hôn mê rồi. Nghe có vẻ thật sự rất nghiêm trọng?

Du Sướng mím môi, tâm tình có chút phức tạp, tuy cậu chán ghét Chu Minh Thần, nhưng cũng không đến mức muốn anh thật sự xảy ra chuyện gì. Cho dù nhân phẩm Chu Minh Thần rất tồi tệ, song kĩ thuật diễn xuất của anh cũng rất đáng để người ta kính nể. Du Sướng vừa cầm điện thoại di động tra tin tức Chu Minh Thần gặp nạn thì bị một người nhanh chóng kéo đến cầu thang bộ.

“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, cẩn thận một chút đừng để phóng viên nhận ra, theo tôi tới chỗ thang máy chuyên dùng rồi cùng nhau đi lên”. Vu Lực đi theo Chu Minh Thần bốn năm, ước chừng chính là lúc Chu Minh Thần rời khỏi phòng làm việc của Du Sướng, anh ta đã trở thành trợ lý của Chu Minh Thần. Trong bốn năm qua, anh ta luôn cảm thấy bản thân hiểu rất rõ về Chu Minh Thần, nhưng không ngờ Chu Minh Thần vẫn luôn giấu kín anh ta chuyện lớn thế này, hơn nữa còn che giấu rất thành công.

Du Sướng bị Vu Lực lôi kéo có chút hoảng loạn, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra người này là trợ lý của Chu Minh Thần, hơn nữa anh ta còn đi theo Chu Minh Thần một khoảng thời gian khá dài. Có điều cho dù là nhận ra người này là ai, thì cậu vẫn cảm thấy kỳ quái với cách nói chuyện của anh ta.

“Chờ một chút, sao anh biết hôm nay tôi sẽ đến bệnh viện?” Du Sướng do dự một hồi rồi hỏi.

Vu Lực nhìn thái độ bình thản của Du Sướng, anh ta nghĩ có lẽ không phải do bản thân quá “chậm tiêu”, mà là hình tượng đối thủ một mất một còn của Chu Minh Thần và Du Sướng quá mức hoàn mỹ. Xem điệu bộ không hề sốt ruột của Du Sướng, cho dù Chu Minh Thần ở trước mặt anh ta thể hiện rõ tình yêu, chắc chắn anh ta cũng sẽ không tin hai người bọn họ có quan hệ yêu đương. Hai người bọn họ giấu giếm thật kỹ, nếu không phải lần này anh Thần xảy ra chuyện, thì dù có cho anh ta thêm vài năm nữa, có khi anh ta cũng không thể phát hiện ra.

“Mối quan hệ của hai người tôi đã biết cả rồi, không cần phải che giấu nữa. Anh Thần vẫn đang đợi cậu, cậu mau đi theo tôi.” Khi phải đối mặt với Du Sướng, thật ra Vu Lực hơi mất tự nhiên. Suy cho cùng, lúc trước hai người bọn họ luôn tỏ ra căm thù đối phương, anh ta nghe lời của Chu Minh Thần đã làm không ít chuyện. Ai mà biết được ngày xưa anh ta nghe lời sếp, thật ra là cùng sếp chống lại vợ sếp cơ chứ? Thảo nào lại nói làm trợ lý khó, anh Thần rất độc lập, mấy năm gần đây đều trôi qua một cách êm đềm, anh ta cứ tưởng rằng bản thân là một trường hợp ngoại lệ, cuối cùng thì ra là mấy năm nay anh ta vẫn luôn ở trong trạng thái nằm không cũng trúng đạn.

“Không phải chứ, người anh nói là Chu Minh Thần? Anh ta thật sự kêu người gọi điện thoại cho tôi? Còn nữa, anh biết quan hệ gì của chúng tôi cơ?” Trong đầu Du Sướng có rất nhiều nghi vấn, Chu Minh Thần chủ động gọi điện thoại cho cậu?

Hơn nữa nếu cậu không nhớ sai lời của cô y tá kia thì Chu Minh Thần còn xin lỗi cậu!

Lẽ nào sau khi bị ngã đập đầu Chu Minh Thần lòng dạ sắt đá đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận thức được bản thân đã làm sai?

Tuy trong lòng Du Sướng còn chút hoài nghi, nhưng vừa nghĩ đến việc sau khi nhìn thấy Chu Minh Thần, anh sẽ tự thừa nhận lỗi lầm rồi xin lỗi mình, trong lòng cậu liền có chút lâng lâng. Tâm tình kích động khiến cậu bỏ qua những điểm đáng ngờ trong câu nói của Vu Lực.

Trước khi đẩy cửa bước vào phòng bệnh, Du Sướng còn có chút rối rắm. Nếu lát nữa Chu Minh Thần xin lỗi, cậu rốt cuộc có nên tha thứ cho anh hay không?

Nếu như dễ dàng tha thứ như vậy, thì mấy năm cạnh tranh với Chu Minh Thần không phải chờ thành trò cười sao. Nhưng nếu không tha thứ… qua lời của Vu Lực thì lần này có vẻ Chu Minh Thần bị thương rất nghiêm trọng, chỉ cần chỗ bị thương lệch vị trí một chút thôi thì rất có khả năng tính mạng của Chu Minh Thần bây giờ đang ngàn cân treo sợi tóc. Có lẽ trong thời khắc đứng giữa sự sống và cái chết, Chu Minh Thần đã buông bỏ mọi chuyện. Cậu cứ để bụng không bỏ thì hình như có chút không có có tình người.

Du Sướng đẩy cửa bước vào, Chu Minh Thần đang nằm trên giường bệnh, trên đầu anh quấn băng gạc. Có thể vì đau, hai mắt anh nhắm nghiền lại, đôi lông mày lúc nào cũng thờ ơ với đời nay khẽ cau lại, không nhìn thấy đôi mắt màu nâu sẫm bên dưới. Đường cong trên gò má cũng bớt phần sắc bén, thoạt nhìn gần gũi hơn trước. Du Sướng mở to hai mắt, cậu và Chu Minh Thần đã có ba bốn năm không gặp nhau thì phải. Đương nhiên mỗi ngày cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta chán ghét này trên bảng quảng cáo, Du Sướng không đến mức quên luôn bộ dạng của Chu Minh Thần. Có điều người trên màn hình và người thật đúng là không hề giống nhau chút nào, chả trách mà có người nói Chu Minh Thần là kiểu người có ngoại hình ăn ảnh, cũng xứng với cái danh vẻ đẹp xưng bá của anh.

Có vẻ đã nghe thấy tiếng động, Chu Minh Thần nằm trên giường hơi nghiêng đầu. Khi nhìn thấy Du Sướng, khuôn mặt đang cố chịu đựng đau đớn giống như sương trên núi tuyết của anh biến thành nước suối chảy róc rách, chỉ còn lại niềm vui, ánh mắt thậm chí còn dịu dàng hơn cả ánh trăng.

“Sao bây giờ em mới đến?”

Sự thờ ơ và kiêu ngạo ở trên mặt Chu Minh Thần đã hoàn toàn biến mất, giọng nói có phần tủi thân, xen lẫn yếu ớt nhưng cũng kèm theo sự mừng rỡ kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp