Xuyên Thành Nam Thê Nhân Ngư Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 7: Món quà tặng khác người


1 năm

trướctiếp

Nghiêm Mẫn Hành kinh ngạc nhìn về phía Hạ Tuyên Dương dám mắng anh là "đồ dê xồm".

Cái tên này ở trước mặt anh càng ngày càng làm càn.

Một tháng trước, vào hai lần đó, điệu bộ thiếu niên này lúc đối mặt với anh rõ ràng là khiếp sợ và thận trọng, thỉnh thoảng nhìn về phía hai chân của anh, trong ánh mắt còn hiện ra vẻ không tình nguyện và ghét bỏ.

Nghiêm Mẫn Hành hiểu rất rõ, người này đồng ý kết hôn với anh chỉ là bởi vì Hạ gia rất cần tiền, trong lòng đối phương còn không chừng ngóng trông cái tên bệnh tật là anh chết sớm một chút.

Nếu không thì sau một tháng nhận giấy chứng nhận kết hôn, Nghiêm Mẫn Hành cũng không bỏ bơ người ta, chẳng quan tâm như vậy.

Nếu không phải tối hôm qua ngẫu nhiên bắt gặp, bất ngờ phát hiện anh ta và người trong ấn tượng hoàn toàn khác biệt thì sự lơ đẹp này có thể sẽ còn tiếp tục.

Nhìn thiếu niên kia giận đến mức khuôn mặt đỏ lên, dáng vẻ tràn đầy sức sống, Nghiêm Mẫn Hành tuy bị mắng là "đồ dê xồm", còn bị nói thẳng là "chân đã què" lại không cảm thấy tức giận, đã vậy không hiểu sao còn cảm thấy có chút vui vẻ.

Dù hai chân anh tàn phế là cố ý và giả vờ, nhưng anh cũng không thích mọi người ở trước mặt anh đều mang theo bộ dáng thận trọng, khiêm nhường như vậy.

Nghiêm Mẫn Hành nhẹ nhàng nhếch môi lên, nhạt tiếng nói: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn rồi đó."

Hạ Tuyên Dương đột nhiên ngừng lại.

Anh hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Nghiêm Mẫn Hành, chồng bóp mặt vợ, cái đó gọi là tình thú phu thê, không thể gọi là dê xồm được.

Nghiêm Mẫn Hành tiếp tục nói: "Hoá ra, cậu chê tôi già..."

Hạ Tuyên Dương: "Không có không có, chồng năm nay mới hai mươi lăm mà, còn trẻ lắm đó!"

Lời này vừa nói ra, Hạ Tuyên Dương và Nghiêm Mẫn Hành đều sửng sốt.

Hạ Tuyên Dương đột nhiên nhớ tới Nghiêm Mẫn Hành chính là trùm phản diện đánh thắng cả nam chính, mà thân phận của anh bây giờ là nam thê của đối phương, lời nói vừa rồi quả thực hơi quá mức.

Anh vốn chỉ muốn nói hai câu tốt đẹp, cứu vãn một chút quan hệ của hai người, kết quả ai ngờ, vừa mới mở miệng thì đã không uốn lưỡi, còn gọi người này là "Chồng" nữa chứ...

Chuyện này thật sự là quá xấu hổ rồi!

Nghiêm Mẫn Hành cũng vô cùng bất ngờ với tiếng "Chồng" này.

Cuộc đối thoại giữa hai người tựa như là bị ai đó nhấn vào nút tạm dừng.

Hạ Tuyên Dương xấu hổ đến nỗi hai đôi tai đỏ ửng lên, điên cuồng chửi thầm.

Mà Nghiêm Mẫn Hành thì vô cùng hứng thú đánh giá thiếu niên mặt đỏ tới mang tai trước mặt...

Không ngờ anh lại cảm thấy bộ dáng của thiếu niên này có chút đáng yêu, rốt cuộc là sao vậy?

Hơn nữa, nghe thấy tiếng "Chồng" kia, Nghiêm Mẫn Hành phát hiện mình cũng không ghét, còn như bị gãi vào trong lòng một cái, rất muốn nghe thêm mấy lần nữa.

Sau một lúc lâu, thang máy "Đinh" một tiếng mở ra, ông cụ Nghiêm và quản gia Trần Bá đi ra từ trong thang máy, phá vỡ bầu không khí trầm mặc kỳ lạ giữa hai người.

Ông cụ Nghiêm năm nay đã bảy mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn khá là khỏe khoắn, tinh thần mạnh mẽ, dù đã là một ông già thì cũng là một ông già đẹp trai.

Ông nhìn thấy trưởng tôn ở trong phòng khách cùng với nam thê của anh đang đứng cách xa nhau mấy mét, mắt lớn trừng mắt nhỏ không nói gì, lập tức hiếu kỳ hỏi: "Mấy đứa đang làm gì đó?"

Lúc này trên tay Hạ Tuyên Dương còn cầm một nửa túi quà tặng bị mở mất một nửa, anh ấp úng nói: "Con có... mua một món quà cho anh ấy, không biết anh ấy có thích hay không?"

Sau khi lỡ mồm "gọi chồng", Hạ Tuyên Dương lúc này chắc chắn không thể nào tiếp tục gọi như vậy nữa. Nếu gọi là "anh Nghiêm”, người bên ngoài không biết được trong nhà Nghiêm Tu Lãng còn có một anh trai nữa, có khi còn tưởng là gọi Nghiêm Tu Lãng nên Hạ Tuyên Dương cũng không muốn gọi như vậy.

Cho nên anh chỉ có thể xưng hô với Nghiêm Mẫn Hành là “anh ấy”, hàm hồ cho qua chuyện.

Nghiêm Mẫn Hành rất nhẹ nhàng, điều khiển xe lăn tới gần Hạ Tuyên Dương, nhận lấy món quà đã bị mở ra một nửa từ trên tay cậu, tiếp tục mở ra nốt phần còn lại.

Ông cụ Nghiêm ở bên vui vẻ nói: "Tiểu Dương có lòng trở về ăn một bữa cơm, còn biết mua quà cho A Hành nữa."

Hạ Tuyên Dương nhìn cái tay trống không, nhẹ nhàng thở ra, cầm một túi quà tặng khác trên bàn trà lên: "Con cũng mua cho Nghiêm gia gia một món quà."

Ông cụ Nghiêm càng vui hơn: "A, thật sao? Ta cũng có quà ư!"

Trần Bá tiến lên, thay cụ ông nhận món quà.

Sau khi được Hạ Tuyên Dương đồng ý, ông cụ Nghiêm đã bảo Trần Bá giúp ông mở món quà.

Món quà được mở ra, là một thùng ngâm chân có chức năng xoa bóp, còn bổ sung thêm một túi thuốc ngâm chân dưỡng sinh lớn, khá là thích hợp với độ tuổi này của ông cụ Nghiêm.

Ông cụ Nghiêm từng nhận rất nhiều lễ vật quý giá, đồ uống trà quý báu trong thư phòng còn có mấy chục bộ, nhưng đây là lần đầu tiên nhận được một món quà... giản dị tự nhiên, có suy nghĩ khác người như thế.

Ông ha ha ha cười to, nói: "Không tệ, không tệ, ha ha ha, lễ vật này vô cùng... thực dụng. Lão Trần, ông nhớ phải nhắc nhở tôi, tối nay tôi sẽ thử nó."

Trần Bá cũng cười nói: "Được, tôi đã nhớ."

Nghiêm Mẫn Hành cũng đã mở xong món quà, anh nhìn thùng xoa bóp ngâm chân trong tay mình và ông cụ Nghiêm giống y hệt nhau, vẻ mặt không biết nói gì.

Hơn nữa, vì sao anh không có gói thuốc, thùng mát xa còn là màu... hồng phấn.

Ông cụ Nghiêm là màu gỗ thô, nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.

Anh mặt không biểu tình, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương chân thành, tỏ ra vô tội nói: "Thế nào, anh không vui sao? Đừng nghĩ rằng anh còn trẻ thì không cần thứ này, chân của anh phải chịu tổn thương nên càng phải chú trọng vào việc bảo dưỡng và dưỡng sinh. Nhưng mà em không mua thêm cho anh túi thuốc là bởi vì em cũng không hiểu rõ tình huống chân của anh, thuốc gì có thể sử dụng, thuốc gì không thể dùng, anh nên đi hỏi bác sĩ thì hơn." (ở trước mặt ông cụ Nghiêm nên hai người giả vờ xưng anh-em)

Nghiêm Mẫn Hành mấp máy môi, không cách nào đối mặt với một cái thùng ngâm chân màu hồng mà trái lương tâm nói ra một câu "rất thích món quà này" được.

Nhưng cũng không tiện "từ chối" món quà giống với quà của ông nội mình.

Anh mặt không thay đổi, nói: "... Cảm ơn."

Ông cụ Nghiêm hiếm khi nào nhìn thấy cháu trai nhà mình có dáng vẻ kinh ngạc như thế, cười vô cùng lớn tiếng: "Ha ha ha ha ha! A Hành, tối nay con cứ ở lại nhà chính, cùng ông nội ngâm chân nhé!"

Nghiêm Mẫn Hành lập tức cự tuyệt: "Không được đâu, ông nội, tối nay con còn có việc."

Ngâm chân chắc chắn là không thể nào, lát nữa đi về anh sẽ lập tức ném món đồ cay mắt này đi!

Hạ Tuyên Dương giống như đã nhìn ra được dự định của Nghiêm Mẫn Hành, lập tức nói bằng giọng tà khí: "Nghiêm gia gia, có phải là con chọn quà không tốt hay không, anh Hành hình như rất không thích nó, nói không chừng lúc về anh ấy sẽ ném nó đi mất... Đều tại con, là do con ngốc, con không chịu tìm hiểu xem thứ anh Hành thích là gì..."

Bắt chước theo ông cụ Nghiêm gọi Nghiêm Mẫn Hành là "A Hành", Hạ Tuyên Dương liền gọi anh ta là "anh Hành" .

Anh tặng cho Nghiêm Mẫn Hành và ông cụ Nghiêm cùng một món quà, chủ yếu là bởi vì mấy cái như khuy măng sét, cà vạt quá là đắt, anh tiếc tiền nên không lỡ bỏ ra.

Về phần cố ý chọn màu hồng phấn... Chủ yếu là muốn thăm dò xem độ tha thứ của Nghiêm Mẫn Hành dành cho nam thê là anh có thể đạt được đến mức nào.

Nếu như Nghiêm Mẫn Hành hoàn toàn không tức giận, thì nói rõ sau này anh ở trước mặt anh ta, có thể tùy tính nhiều hơn, biểu hiện ra tính cách chân thực của mình nhiều hơn.

Nếu như Nghiêm Mẫn Hành tức giận thì anh ta cũng không thể bởi vì một món quà không hợp ý mà nổi trận lôi đình, nhưng về sau ở trước mặt Nghiêm Mẫn Hành, Hạ Tuyên Dương sẽ phải chú ý cẩn thận một chút.

Ông cụ Nghiêm cười nói: "A Hành, cái này không thể ném đâu nha, đây là tấm chân tình Tiểu Dương dành cho con. Con phải cố mà trân quý, đã nghe chưa?"

Nghiêm Mẫn Hành nhìn về phía cái người nào đó đang rất là vui vẻ, nghĩ thầm, ‘tháng sau chắc chắn phải trừ một nửa tiền tiêu vặt của cậu ta’.

Nhưng đối diện với ông nội cố ý lấy anh ra làm trò cười, Nghiêm Mẫn Hành chỉ có thể bất đắc dĩ đáp lại: "Vâng, con biết rồi."

Ông cụ Nghiêm bỗng dưng đanh mặt lại: "Còn nữa, Tiểu Dương, tại sao con vẫn còn gọi ta là Nghiêm gia gia, con và A Hành đã là vợ chồng, về sau con phải đổi giọng gọi ta là ông nội mới đúng."

Hạ Tuyên Dương nghĩ thầm, vừa rồi đến cả chữ “chồng” anh cũng có thể vô tình kêu lên, gọi là ông nội thì đã là gì, anh liền nở nụ cười nói: "Ông nội."

Ông cụ Nghiêm lập tức lại cao hứng trở lại, móc ra một cái lì xì từ trong túi, đưa cho Hạ Tuyên Dương.

Hạ Tuyên Dương nhận lấy, phát hiện lì xì khá là cứng, anh khẽ nhấn nhấn vào, bên trong đựng một tấm thẻ thô sáp, hẳn là thẻ ngân hàng.

—— Có thể thấy được, mức tiền lì xì này chắc chắn sẽ không quá nhỏ.

Nụ cười trên mặt Hạ Tuyên Dương lập tức trở nên rõ ràng sáng lạng: "Ông nội thật là tốt, con cảm ơn ông nội, chúc ông nội thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi!"

Ông cụ Nghiêm nở một nụ cười tươi như hoa: "Ài, tốt lắm tốt lắm. Nếu như Tiểu Dương có thể sớm sinh cho ta và A Hành hai đứa cháu, vậy thì sẽ càng tốt hơn! Nhưng mà Tiểu Dương, con cần phải chú ý, nếu con có muốn mang thai thì đừng ra bệnh viện bên ngoài tự ý mua kim châm thai, phải bảo A Hành sắp xếp cho con một vị bác sĩ có thể tin tưởng."

Trên mặt Hạ Tuyên Dương xuất hiện vẻ ngỡ ngàng và chấn kinh...

Sinh sinh sinh, sinh cái gì? !

Anh là đàn ông, làm sao có thể sinh con được? !

Hơn nữa, kim châm thai là cái quỷ gì! !

Cẩn thận tìm kiếm trong đầu những ký ức liên quan đến phương diện này, Hạ Tuyên Dương nhớ lại. Đây là một thế giới huyền huyễn tồn tại nhân ngư, nam nam sinh tử chắc chắn có tồn tại.

Sau khi phân hoá thành hình thái nhân ngư, bất luận là nam nữ đều có thể mang thai sinh con, đồng thời tỉ lệ mang thai tương đối còn cao hơn người bình thường một chút, con cái hậu đại sinh ra cũng sẽ ưu tú hơn.

Mà kiểu người giống như anh, thuở thiếu thời kiểm tra sức khoẻ có tỉ lệ phân hoá thành nhân ngư vượt qua 60, nhưng cuối cùng đã qua 20 tuổi mà vẫn không thể phân hoá, mặc dù về sau gần như không có khả năng phân hoá ra hình thái nhân ngư, nhưng trong cơ thể vẫn có túi mang thai chưa trưởng thành, nên chỉ có một tỉ lệ cực nhỏ có thể dùng thân phận đàn ông để mang thai.

Nếu như dùng kim châm thai thì tỉ lệ mang thai sẽ nhiều hơn không ít.

Thế nhưng ở trong đó cũng có rất nhiều nhân ngư phân hoá thất bại, nên nhằm vào thể chất của những nhân ngư đó mà những nguyên liệu làm kim châm thai luôn vô cùng trân quý hiếm có, giá cả cũng rất là cao, một cái đã ba trăm vạn, mà cũng chỉ tăng cao tỉ lệ mang thai trong vòng một tháng, chưa chắc đã có thể mang thai.

Thiếu gia nhà có tiền thích đàn ông, lại muốn có dòng dõi thì đều muốn cưới nam ngư.

Thời đại này, nhân ngư rất là hi hữu, nam ngư thì lại càng hiếm hơn.

Nhưng mà, với tài lực của Nghiêm gia, dù Nghiêm Mẫn Hành là một tên què thì cũng không khó để anh ta có thể lấy được những nam ngư điều kiện xuất sắc.

Chỉ là, mỗi tháng nhân ngư đều sẽ có vài ngày có nhu cầu mãnh liệt cần tìm phối ngẫu...

Nhân ngư trong thời kì tìm phối ngẫu, chỉ số lý trí sẽ hạ xuống rất nhanh, căn bản không nghĩ gì đến sĩ diện, trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh cấm trẻ con.

Ông cụ Nghiêm cũng đã cân nhắc đến điểm này, nên cũng rất sợ trưởng tôn què chân nhà mình không ứng phó được với nhân ngư đang trong kỳ phối ngẫu...

Đến lúc đó đứa con lại không phải là của Nghiêm Mẫn Hành thì thật là mất mặt.

Cho nên, ông cụ Nghiêm mới đồng ý nghe theo Đái Anh Huệ lựa chọn Hạ Tuyên Dương cho Nghiêm Mẫn Hành, một kiểu người đã từng có tỉ lệ phân hoá thành nhân ngư rất cao, nhưng lại phân hoá thất bại.

Dù sao Nghiêm gia cũng không thiếu tiền, hoàn toàn có thể cung cấp mỗi tháng một cái kim châm thai cho cậu.

Tiêu hóa xong thiết lập "Nam nam sinh tử" trong thế giới này, lại nghĩ tới cấu tạo thân thể của mình, là một thể chất có cực ít khả năng mang thai, cả người Hạ Tuyên Dương đều không có nhiều cảm xúc tốt đẹp!

Khó trách quan hệ giữa anh và Nghiêm Mẫn Hành không phải gọi là phu phu, mà là phu thê.

Lọt hố rồi!

May sao anh là thẳng nam!

Ở trong nguyên văn, Nghiêm Mẫn Hành trong suốt quá trình làm vợ chồng đều không chạm vào Hạ Tuyên Dương, cho nên vào mấy tháng sau ly hôn, quan hệ vợ chồng của hai người mới là hữu danh vô thực.

Mặc dù thân thể hiện tại của anh cũng không giống "nam nhân chân chính" là bao, nhưng chỉ cần anh không tiến hành mấy “công cuộc tạo ra sinh mệnh” với một người đàn ông nào thì anh cũng không có khả năng mang thai được.

Nghĩ tới chỗ này, trái tim đang rối loạn như cào cào của Hạ Tuyên Dương mới thoáng an định lại mấy phần.

"Tiểu Dương, Tiểu Dương, con làm sao vậy?"

Đắm chìm vào trong suy nghĩ là "tôi có khả năng có thể mang thai ", ông cụ Nghiêm phải kêu to mấy lần Hạ Tuyên Dương mới lấy lại tinh thần.

Hạ Tuyên Dương vội vàng nói: "Không, không có gì... Chỉ là con nhất thời còn chưa thể tiếp nhận... Nghi ngờ, nghi ngờ..."

Ông cụ Nghiêm cũng hiểu được, Hạ Tuyên Dương mới hai mươi tuổi, vẫn là một thanh niên, anh lại là một người con trai không thể phân hoá được thành hình thái nhân ngư, muốn mang thai sẽ rất là gian nan, cho nên việc anh kháng cự với chuyện mang thai cũng tương đối bình thường.

Chỉ là, ông năm nay đã hơn bảy mươi, đã không còn trẻ nữa. Bởi vì một vài nguyên nhân mà thân thể Nghiêm Mẫn Hành mới càng ngày càng kém, tốt nhất là nên có trẻ con sớm hơn một chút, nếu không về sau sẽ chỉ càng thêm gian nan.

Nhưng mà những lời này, quả thực không hợp để nói với Hạ Tuyên Dương vào lần đầu anh đến Nghiêm gia ăn cơm được.

Sinh hay không sinh, hoặc là lúc nào sinh, dù sao cũng là chuyện tư mật của đôi phu thê.

Hơn nữa, với sự hiểu biết của ông cụ Nghiêm đối với trưởng tôn nhà mình, việc Nghiêm Mẫn Hành có nguyện ý đụng vào nam thê của anh hay không cũng còn là một chuyện chưa thể chắc chắn được.

Nhưng tại vì thấy bầu không khí giữa hai người không tệ nên ông cụ Nghiêm mới nhắc đến chuyện này.

Ông cụ Nghiêm: "Xin lỗi con, tại ông già ta nhiều lời. Thôi, tới đây, ăn cơm ăn cơm đi."

Dì Vương nấu cơm bưng canh ra, đang gọi mọi người vào ăn cơm.

Ông cụ Nghiêm và Trần Bá dẫn đầu đi vào phòng ăn.

Nghiêm Mẫn Hành giống như đã nhìn ra được nỗi lo lắng trong lòng Hạ Tuyên Dương, đè thấp giọng nói: "Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cậu trên phương diện kia đâu, cậu cũng không phải dùng kim châm thai."

Trái tim lo lắng của Hạ Tuyên Dương cuối cùng cũng an định lại được, anh nhỏ giọng nói: "Vậy tôi an tâm rồi, anh nhớ nói lời giữ lời, đổi ý là chó con nha!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp