Lấy Mạo Phục Người

Chương 7


1 năm

trướctiếp

Một lát sau Tống Quân mới phản ứng được Phó Như Niên đang nói cái gì.

Cậu ta bĩu môi: “Nhưng mà tôi không chịu được thụ cường tráng, không phải đây là điều kiện mà cậu nói sao…”

Cậu ta nói xong, lại không nhịn được đảo mắt qua người Phó Như Niên.

Tỉ lệ cơ thể của Phó Như Niên rất khá, dù sao cậu cũng là minh tinh, vì để khi lên hình trông đẹp mắt vẫn luôn phải kiểm soát khẩu phần ăn, đồng thời khung xương của cậu cũng không lớn, nên cả người nhìn khá thon gầy.

Cổ tay của cậu rất tinh tế, ngón tay thon dài, móng tay mượt mà, lộ ra màu hồng xinh đẹp. Tống Quân bỗng dưng nhớ tới trước đó gặp qua một nhà dương cầm, tay của vị đó cũng làm người khác chú ý như vậy.

Nhưng nhà dương cầm kia, dáng dấp nhìn không được đẹp như Phó Như Niên.

Phó Như Niên dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Quân, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cậu ta.

Trong lòng Tống Quân không hiểu sao lại căng thẳng.

Cậu ta vội vàng giương cằm lên, nhìn về phía nghệ sĩ nhỏ đang hát kia: “Làm sao, cậu để ý người ta à?”

Nghệ sĩ nhỏ kia, chính là người trước đó đứng bên cạnh Tống Quân, lúc nhường chỗ cho Phó Như Niên, khi đi qua còn nhân tiện trừng mắt với Phó Như Niên một cái.

Thiếu niên đang hát nghe thấy lời Tống Quân nói, giọng hát có chút bất ổn, đôi mắt lén lút nhìn về phía của Phó Như Niên.

Từ lúc đứng lên, nghệ sĩ nhỏ dứt khoát đi hát.

Cậu ta cách hai người khá là gần, thỉnh thoảng có thể nghe được vài câu đôi chữ, biết được Phó Như Niên không phải đến để tranh giành tình cảm, thậm chí còn có quan hệ bạn bè với Tống Quân, thì cảm thấy hơi sầu não vì việc trước đó đã trừng mắt với Phó Như Niên.

Bây giờ nhận thấy ánh mắt của Phó Như Niên đang đổ dồn về phía mình, tổng giám đốc Tống còn nói ra những lời như vậy, mặt cậu ta ửng hồng lên.

Trước đó nghệ sĩ nhỏ cũng đã được nghe nói về Phó Như Niên, biết cậu cũng giống như mình, là một nghệ sỹ tuyến mười tám, nhưng không nhịn được Phó Như Niên lớn lên đẹp như thế, dáng người cũng không tồi, ngủ cùng cậu thì cũng không có thiệt thòi…

Nghĩ như vậy, nghệ sỹ nhỏ lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Phó Như Niên xua xua tay, cười nói: ‘‘Không phải vậy, tôi không phải kiểu người loại nào cũng ăn.’’

Lời này cậu nói ra thật sự quá thẳng thắn, rõ ràng là đang ghét bỏ nghệ sỹ nhỏ kia, nghệ sĩ nhỏ nghe được rõ ràng câu nói này, bỗng nhiên hát cũng có chút khó khăn.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại nhạc nền nhàn nhạt.

Tống Quân chửi thề một tiếng.

‘‘Cuối cùng tôi cũng biết tại sao lại có cảm giác hôm nay cậu không giống trước đây rồi.’’ Tống Quân nói: ‘‘Cậu của trước kia không độc mồm như vậy.’’

Phó Như Niên nhíu mày: ‘‘Là do trước đây tôi sống quá khó khăn thôi.’’

Trước kia Phó Như Niên phải cẩn thận khắp nơi, sợ đắc tội người khác, đối với ai cũng nhẹ nhàng… Mà bây giờ nghĩ lại, đắc tội người ta thì sao chứ?

Chỉ cần Phó Như Niên cậu sống không thẹn với lòng là tốt rồi.

Tống Quân cảm thán nói: ‘‘Cậu như bây giờ rất tốt. Nhìn cậu như vậy, tôi còn phải cảm ơn người gọi là Thu Triều kia.’’

Phó Như Niên nháy mắt đã hiểu rõ, Tống Quân là đang hiểu lầm.

Nhưng mà, Phó Như Niên cũng lười giải thích.

Dù sao bị tình yêu đả kích đột nhiên tỉnh ngộ đáng tin hơn nhiều so với chuyện nằm mơ thấy đây là một cuốn sách.

Cậu đứng dậy: ‘‘Tôi đi vệ sinh.’’

Tống Quân không biết nghĩ gì bỗng nhiên hỏi: ‘‘Muốn tôi đi cùng cậu không?’’

Phó Như Niên đầu tiên là sững sờ, sau đó bật cười.

Cậu dùng mu bàn tay che miệng, chỉ lộ ra đôi mắt cong cong như ẩn chứa sao trời bên trong: ‘‘Cậu hai Tống đi nhà vệ sinh còn muốn tay trong tay cùng đi? Cậu vẫn còn là học sinh tiểu học sao?’’

‘‘Tôi cũng không nói là tay trong tay, cậu đừng có vu oan cho tôi…’’ Tống Quân ho nhẹ một tiếng, liên tục xua tay: ‘‘Được rồi cậu đi đi, cậu đi đi.’’

Phó Như Niên bước ra khỏi phòng bao.

Hoàng Triều là do người trong giới nghệ sỹ mở ra, nó sử dụng một quy chế đảm bảo cho thành viên, cam đoan sẽ không có bất kỳ người không nên có nào vào được. Cho nên rất được những người trong giới chào đón. Mặc dù Tống Quân ngoài miệng nói là KTV, nhưng nơi này cơ bản có thể gọi là nửa câu lạc bộ, được cung cấp rất nhiều dịch vụ.

Cậu có thể vào được nơi này, là may mắn nhờ vào Tống Quân.

Xắn tay áo lên, Phó Như Niên vừa định đi vào nhà vệ sinh, thì nghe thấy giọng nói của một người đàn ông: ‘‘Ồ, Thu Triều? Nó là cái gì?’’

Giọng nói ngập tràn khinh thường.

Phó Như Niên nhíu mày.

Cậu dừng bước.

Từ vị trí hiện tại của cậu, vừa hay có thể trông thấy một người đàn ông đứng đối diện bồn rửa tay.

Người đàn ông kia đang rửa tay.

Dường như tiếng nước chảy ào ào đã át đi tiếng bước chân của Phó Như Niên, khiến cho người đàn ông kia nhất thời không biết được rằng có người đi đến. Điện thoại di động của anh ta để ở một bên, đang bật loa ngoài.

Bên trong điện thoại truyền đến một giọng đàn ông khác: ‘‘Cậu Ôn, vậy tối nay ngài tới tìm em?’’

‘‘Được thôi.’’ Người đàn ông khẽ vuốt cằm.

Phó Như Niên nghe xong không nhịn được bật cười.

Thật đúng là nghĩ cái gì là gặp cái đó.

Lúc trước cậu còn nói muốn xem mặt của cậu cả Ôn, vậy mà giờ đã gặp được. Nhưng bây giờ cậu không muốn phát triển cái gì đó thực tế với Ôn Yến Minh.

Ít nhất…

Cũng muốn đợi đến khi Thu Triều và anh ta đính hôn.

Phó Như Niên lặng lặng đứng tựa ở một bên nhìn lại.

Nhà họ Ôn là hào môn thế gia điển hình.

Cậu cả Ôn Yến Minh là do người đứng đầu nhà họ Ôn cùng vợ sinh ra, từ khi còn nhỏ đã được bồi dưỡng như người thừa kế của nhà họ Ôn.

Anh ta bây giờ vừa mới tốt nghiệp được ba năm, còn rất trẻ, đang từ tầng chót đi lên, trải nghiệm cuộc sống nhân tiện học tập thêm kỹ năng quản lý, vẫn chưa hoàn toàn tiếp quản tập đoàn nhà họ Ôn.

Anh ta làm người khá khiêm tốn, cơ bản chưa từng lên loại báo kinh tế và tài chính nào, dù cho có lộ mặt cũng chỉ lộ sườn mặt, chưa từng có ảnh HD nào. Vì thế, người ta đều nói cậu cả nhà họ Ôn xấu xí, nhưng bây giờ xem ra không thể tin những câu nói này được.

Ôn Yến Minh dù sao cũng là đối tượng đính hôn của nhân vật chính Thu Triều, điều kiện đương nhiên sẽ không quá chênh lệch.

Anh ta cao gần một mét chín, trong số những nhân vật chủ chốt mà Phó Như Niên từng gặp qua, anh ta là người duy nhất có thể cạnh tranh với Sầm Dịch Ngạn.

Vai rộng, eo hẹp, tóc cắt ngắn, nhìn từ đằng sau vẫn có chỗ giống với Sầm Dịch Ngạn.

Trong lòng Phó Như Niên có chút xúc động, không kiềm chế được liếm môi.

Một người đàn ông như vậy, không quyến rũ một chút sao có thể chịu nổi. Dù sao trong lễ đính hôn hai người sẽ còn gặp mặt, vậy thì coi lần này như một món khai vị đi.

Phó như Niên đợi một hồi, thấy Ôn Yến Minh vươn tay cúp điện thoại thì phát ra một chút âm thanh, đi về phía Ôn Yến Minh.

Ôn Yến Minh ngẩng đầu, từ trong gương nhìn thoáng qua người đang đi tới.

Trong gương người đàn ông bước đi cảnh đẹp ý vui, khi phất tay dù không khác với người bình thường là bao, nhưng lại mang một loại khí chất quỷ dị tự nhiên, giống như là tiểu yêu tinh đã tu luyện thành tinh.

Khuôn mặt của cậu càng đẹp hơn, nhất là cặp mắt kia, khi nhìn chằm chằm vào người khác, giống như là câu đi cả hồn phách của người đó. Cậu rõ ràng cũng không phù hợp với thẩm mỹ đang thịnh hành hiện nay, nhưng lại làm cho người đã từng thấy qua liền nghĩ tới một chữ: Đẹp!

Dung mạo này, dù là người thường xuyên nhìn thấy mỹ nhân như Ôn Yến Minh cũng không kiềm được chăm chú nhìn thêm.

Phó Như Niên thấy thế, biết rằng cá đã cắn câu rồi.

Khóe miệng nhất thời cong lên, vươn tay sang bên cạnh rút ra mấy tờ giấy đưa cho Ôn Yến Minh.

Ôn Yến Minh ngữ khí có chút lạnh nhạt nói: ‘‘Cảm ơn.’’

Cằm anh ta hơi nhếch lên, mang theo một loại cảm giác cao cao tại thượng.

Ngay khi anh ta đưa tay nhận khăn giấy, khi hai người tiếp xúc ngắn ngủi, đột nhiên Phó Như Niên duỗi ngón út ra, nhẹ nhàng gãi gãi vào trong lòng bàn tay của Ôn Yến Minh.

Ôn Yến Minh khẽ giật mình.

Anh ta hơi gục đầu xuống, chậm rãi dùng giấy lau tay, nhất là vị trí bên trong lòng bàn tay còn dùng giấy chà xát thêm hai lần.

Phó Như Niên thấy thế, không nhịn được nhíu mày.

Không nghĩ tới… Ôn Yến Minh này còn dám ghét bỏ cậu?

Phó Như Niên hừ một tiếng.

Thôi vậy, một kích này đã không trúng vậy thì đợi lễ đính hôn lại nói tiếp, cậu không tin Ôn Yến Minh có thể một mực kiềm chế được.

Ngay khi Phó Như Niên xoay người chuẩn bị quay lại phòng, cổ tay bị Ôn Yến Minh níu lại.

Phó Như Niên sững sờ.

Ôn Yến Minh nhướn lên một bên lông mày, hỏi: ‘‘Đi khách sạn?’’

Phó Như Niên:…

Phó Như Niên dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Ôn Yến Minh, có chút không hiểu anh ta đang nghĩ gì. Rõ ràng vừa mới nãy còn thể hiện không quá thích cậu, bây giờ lại có thể trực tiếp hẹn sao?

Cung phản xạ dài vậy sao?

Nhưng mà…

Phó Như Niên căn bản không nghĩ tới trực tiếp lên giường cùng Ôn Yến Minh.

Cậu nhẹ nhàng rút cổ tay lại, cười cười: ‘‘Xin lỗi ngài, tôi không phải người tùy tiện như vậy.’’

Ôn Yến Minh cau mày.

Không phải người tùy tiện như vậy? Vậy vừa nãy ai tự dưng gãi lòng bàn tay của anh ta? Quỷ hả?

Nghĩ tới đây, Ôn Yến Minh thiếu chút không kiềm được biểu cảm trên mặt.

Thật ra, từ sớm khi Phó Như Niên đi vào, Ôn Yến Minh đã cảm thấy vô cùng hứng thú rồi. Mà động tác lau lòng bàn tay trước đó cũng không phải vì ghét bỏ Phó Như Niên, mà là vì bị đầu ngón tay út kia cọ qua, chỗ sâu nhất trong đáy lòng Ôn Yến Minh dường như bị ngứa đến, chỉ có dùng cách như vậy, mới có thể hết ngứa.

Nhưng mà người này, lại giống như đang trêu đùa anh ta vậy…

Nghĩ tới đây, Ôn Yến Minh giận tái mặt, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo cứng rắn: ‘‘Cậu biết tôi là ai không?’’

Nhất định là người này không biết thân phận của anh ta nên mới có thể từ chối.

Nếu như cậu biết anh ta là cậu cả nhà họ Ôn… Chắc chắn sẽ cùng anh ta đi khách sạn. Giống như những người trước kia anh ta gặp vậy.

Nghĩ vậy, Ôn Yến Minh lại nhếch cằm cao hơn một chút.

‘‘Biết chứ.’’ Phó Như Niên có chút kì lạ nhìn sang Ôn Yến Minh ‘‘Chính anh là ai anh còn không biết sao? Còn đi hỏi tôi làm gì?’’

Ôn Yến Minh hít sâu một hơi.

Anh ta cảm thấy trái tim mình bây giờ không phải là ngứa nữa, mà đã biến thành hơi đau rồi.

Phó Như Niên không kiên nhẫn nói: ‘‘Còn có việc gì không? Tôi có chút vội.’’

Ôn Yến Minh nhắm chặt mắt một cái, rồi lạnh lùng nhìn Phó Như Niên: ‘‘Chuyện đêm nay, không được phép nói ra. Nếu để tôi biết bên ngoài có bất kì tiếng gió nào, cậu cứ chờ xem.’’

Phó Như Niên: ‘‘Ồ.’’

Cậu lạnh nhạt lên tiếng, rồi đi về phía một căn phòng.

Ôn Yến Minh nhìn bóng lưng của Phó Như Niên, cắn răng.

Thế mà lấy thân phận của anh ta cũng không ép buộc được chuyện gì, đành phải sửa sang lại quần áo của mình một chút, mặt mày xanh lét, bước nhanh ra ngoài.

Sau khi đến phòng, Ôn Yến Minh rốt cuộc gỡ xuống mặt nạ trên người mình. Anh ta không khống chế được tâm trạng của mình, đột nhiên đẩy mạnh ngăn tủ bên cạnh, ly thủy tinh bên trên đó rơi xuống đất vang lên tiếng lanh lảnh, ly thủy tinh vỡ tan trên mặt đất.

‘‘Mẹ nó.’’ Ôn Yến Minh nới lỏng cà vạt, mắng.

Hơi thở của hắn có chút gấp gáp, hơi thở dốc.

‘‘Sao vậy? Ai dám đụng tới cậu cả nhà họ Ôn vậy?’’

‘‘Một thứ…’’ Ôn Yến Minh muốn nói một thứ không có mắt, nhưng trong đầu hiện lên khuôn mặt của Phó Như Niên, nhất thời phải nuốt cái hình dung kia xuống, nhưng cũng không nghĩ sau khi bị cho leo cây lại khen Phó Như Niên nên đành hàm hồ nói: ‘‘Đừng nói nữa, nhớ đến lại tức. Cậu qua đây xoa bóp cho tôi, tôi sắp nổ tung rồi.’’

‘‘Ô, cuối cùng là ai vậy?’’

Người nói chuyện là một thiếu niên tuổi không lớn lắm, đứng dậy đi đến phía sau lưng Ôn Yến Minh, sức lực trên tay không nhẹ cũng không nặng, xoa ấn huyệt thái dương cho Ôn Yến Minh.

Cậu ta giống như không cho là chuyện gì lớn, nói: ‘‘Thân phận cậu cả nhà họ Ôn của ngài như vậy, chỉ cần nói ra tên thôi nhất định sẽ có người giúp ngài trả thù, có muốn tôi động thủ hay không?’’

Ôn Yến Minh thở phào một hơi.

Anh ta nhắm mắt lại, khẽ nói: ‘‘Quên đi, chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.’’

Nói xong, Ôn Yến Minh liếm môi.

Mặc dù người kia trêu đùa anh ta, nhưng dáng dấp cũng tạm được, nếu bị ép chắc chắn khuôn mặt sẽ lộ ra một vẻ đẹp vô cùng mê người… Nếu sau này có gặp lại, nhất định phải đòi nỗi nhục hôm nay anh ta đã phải chịu.

Mà cậu thiếu niên đang đứng sau lưng Ôn Yến Minh lại khẽ nhíu mày.

Cậu ta đã theo Ôn đại thiếu mấy tháng, biết anh ta mắc chứng nóng nảy, người chọc anh ta tức giận căn bản không có kết quả tốt, vậy mà lần này lại không tính toán như vậy?

Như thế này không hề giống với người vừa keo kiệt, vừa thù dai như cậu cả nhà họ Ôn…

Chẳng lẽ vì sắp đính hôn nên đổi tính sao?

--------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Yến Minh: Không liên quan tới chuyện đính hôn, Thu Triều là cái thá gì? Chỉ bởi vì người chọc tôi quá đẹp thôi! Cậu là đồ ngu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp