Lấy Mạo Phục Người

Chương 6


1 năm

trướctiếp

Làm diễn viên, cho dù nghèo như thế nào, cũng phải có một hai bộ tây trang của nhãn hiệu nổi tiếng dùng để giữ thể diện cho chính mình.

Phó Như Niên cũng vậy.

Nhưng mà bộ quần áo này là năm trước Phó Như Niên cắn răng mua để tham gia một buổi họp thông báo, tính tình của cậu lúc đó cũng không được rộng rãi như bây giờ, kiểu dáng của tây trang được mua là kiểu cũ, màu sắc cũng là màu đen thông thường, nói thật ra bộ đồ khi mặc có chút già, thậm chí có chút giống với bảo vệ.

Nếu mặc bộ đồ đó đi tiệc đính hôn, đó chính là tự tìm đau khổ.

Phó Như Niên ngâm nga bài hát, cũng không quá lo lắng.

Cho đến buổi tối lúc sáu bảy giờ, Phó Như Niên vẫn luôn nằm trên sô pha đọc sách, lúc này mới lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Sau khi kết nối, có thanh âm ồn ào từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.

Giọng Phó Như Niên mang theo một chút vui vẻ: "Cậu hai nhà họ Tống, cậu đang chơi ở đâu vậy?"

"Ồ, nhìn xem ai đang gọi điện cho tôi đây? Đã bao lâu rồi cậu chưa liên lạc với tôi." Người được gọi là cậu hai nhà họ Tống chính là Tống Quân đang ngồi ở trong phòng KTV, trái ôm phải ấp: "Đang ở Hoàng Triều, cậu có đến đây không?"

"Chỉ cần cậu hai nhà Tống không chê tôi ở bên cạnh vướng víu với nhàm chán là được."

"Tôi sao có thể nghĩ như vậy, cậu mau tới đây!"

Kết thúc cuộc gọi, Phó Như Niên cào cào lại tóc mình, rồi mang theo chìa khóa ra cửa.

Khoảng cách từ nhà trọ của Phó Như Niên tới Hoàng Triều cũng không quá xa, Phó Như Niên gọi một chiếc xe, khoảng mười phút là có thể tới phòng KTV của Tống Quân.

Tống Quân là một tên con nhà giàu rất biết chơi.

Trong nhà cậu ta rất khá giả, chẳng qua cậu ta có một người anh trai. Cuộc đời của anh trai cậu ta rất thành công, khiến cho cậu ta giống như kẻ kém cỏi, bị người nhà nói mãi, nên tính cách cũng trở nên phản nghịch, cậu ta học theo một đám ăn chơi trác táng, không có việc gì liền bao dưỡng diễn viên nhỏ.

Một năm trước, Phó Như Niên và Tống Quân quen biết nhau trong phim trường. Một người là nam số ba trong phim truyền hình, cả ngày đều bị gọi tới gọi lui, một người là ông chủ nhà đầu tư của phim, ai thấy cũng phải cúi đầu khom lưng, hai bên lại cảm thấy đối phương khá tốt, thường xuyên qua lại, liền trở thành bạn của nhau.

Lúc đó Phó Như Niên có một chút tự cao tự đại, không dễ dàng nhờ cậy bạn bè, cho nên dù biết Tống Quân đã lâu nhưng Phó Như Niên cũng chưa bao giờ nhờ vả cậu ta bất điều gì.

Về sau thì không như vậy.

Có mối quan hệ tốt như thế, là do chính Phó Như Niên tự mình tìm tới, Tống Quân chịu giúp cậu thì đây cũng là bản lĩnh của cậu.

Phó Như Niên đẩy cửa vào phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tống Quân đang ngồi giữa đám người.

cậu ta năm nay đã hơn hai mươi tuổi, một đầu tóc vàng nhưng khuôn mặt lại rất ưa nhìn, cho dù mặc quần áo theo kiểu rock nhưng cũng không giống như trẻ trâu, người ta chỉ biết khen có cá tính. Hai tay của cậu ta mỗi tay ôm một thiếu niên, nhìn thấy Phó Như Niên tới, thì đẩy một người ra, ý bảo người nọ di chuyển sang bên cạnh nhường chỗ cho Phó Như Niên.

Cậu thiếu niên kia không khống chế được cảm xúc, khi đứng lên lén lút trừng Phó Như Niên một cái.

Thấy Phó Như Niên xinh đẹp, nghĩ rằng cậu đến tranh giành tình cảm với mình.

Phó Như Niên cười thầm trong lòng.

Cho đến khi cậu ngồi cạnh Tống Quân cũng không thèm nhìn đến thiếu niên kia.

Ánh mắt của Tống Quân vẫn luôn ở trên người của Phó Như Niên, thấy vậy trên mặt cũng lộ ra một nụ cười, để sát vào cậu nói: "Đã rất lâu rồi cậu không tìm tôi chơi, nhất định phải bị phạt!"

Phó Như Niên nhướn mày: "Cậu hai nhà họ Tống chuẩn bị phạt tôi như thế nào?"

Tống Quân thuận miệng nói: "Tôi cũng không hy vọng gì nhiều với tửu lượng của cậu, một ly đã say, rất mất hứng, tôi còn phải tìm người đưa cậu về, nếu không phạt cậu gọi tôi là anh đi."

Phó Như Niên sửng sốt, nhịn không được liền bật cười nói: "Cậu có cái sở thích lạ thật."

Tống Quân bĩu môi.

cậu ta nâng ly rượu màu đỏ trước mặt lên, uống một ngụm, mơ hồ nói: "Còn không phải do anh trai của tôi ép đến mức này, cậu cũng không phải không biết… Cả ngày anh tôi giống như người bị bệnh tâm thần, tính cách lại hay thay đổi thất thường, tôi cũng không cảm nhận được tình cảm anh em chút nào, hiện tại chỉ chờ mong bố mẹ tôi sinh một đứa em trai để có thể chơi cùng tôi, tiếc là bố mẹ tôi lại không muốn."

Phó Như Niên: "Bố mẹ cậu không chịu sinh, cậu sinh đi."

"Hừ." Tống Quân vẫy vẫy tay.

"Hôm nay tôi… Thực ra tâm trạng không được tốt lắm." Phó Như Niên chậm rãi nói: "Cậu có còn nhớ Thu Triều không?"

"Thu Triều?" Tống Quân nói: "...Đó không phải là người cậu yêu thầm sao?"

Phó Như Niên gật đầu: "Ba ngày sau, cậu ta sẽ đính hôn."

Tống Quân giật mình, đem ly rượu màu đỏ trong tay đặt lại lên bàn, nhíu mày nhìn Phó Như Niên: "Cậu được mời đến dự?"

Nét mặt Phó Như Niên thản nhiên nói: "Đúng vậy. Với lại, ngày hôm qua cậu ta vừa mới từ chối lời tỏ tình của tôi."

"Chuyện này thật không công bằng.”

Tống Quân cười lạnh nói: "Không được, cậu phải đến đó phá hư phong cảnh tươi đẹp đó cho anh! Ngày mai anh sẽ mang theo cậu đi mua một bộ tây trang mới! Dù sao mắt thẩm mỹ của cậu thật sự có chút… Bộ tây trang đen lần trước bị tôi chế giễu cậu đã đem vứt chưa? Dù sao cũng không để cho người kia khinh thường được! Chẳng qua cái này chỉ là tiền lời thôi…"

Tống Quân nhìn Phó Như Niên, giống như đang cười nhạo mà chớp mắt, điên cuồng ra hiệu.

Trong lòng Phó Như Niên có chút ấm áp, ngoan ngoãn kêu: "Anh trai tốt."

Cậu cũng không thấp giọng, nhưng cách đó không xa đúng lúc có một diễn viên mà Tống Quân gọi tới đang hát, cả hai âm thầm hòa vào nhau không hiểu sao lại nghe ra một chút ái muội.

Tống Quân vốn chỉ định đùa với Phó Như Niên, nhưng nghe xong câu này cũng hơi sửng sốt, yết hầu đột nhiên trượt lên xuống một chút.

Ánh mắt của cậu ta nhìn vào mặt của Phó Như Niên. 

Phó Như Niên nói xong câu kia, hình như có chút xấu hổ, lúc này đang cúi đầu.

Ánh sáng mờ tối trong phòng, thỉnh thoảng có vài tia ánh sáng chiếu vào mặt của Phó Như Niên, giống như khoác lên người cậu một tầng màu sắc xinh đẹp, làm cho khuôn mặt vốn dĩ đã rất đẹp của cậu, càng khiến cho người khác không thể rời mắt.

Tống Quân ngồi gần Phó Như Niên càng có thể nhìn rõ hơn một chút.

Phó Như Niên chải ngược tóc lên, lộ ra vầng trán đầy đặn sáng bóng, càng tôn lên hình dáng khuôn mặt cậu. Lông mi của cậu vừa dày vừa đậm, lúc này đang rũ xuống, như một chiếc quạt nhỏ, khiến cho người ta muốn chạm vào.

Trong đầu Tống Quân đột nhiên hiện ra hai chữ yêu nghiệt.

cậu ta có chút suy tư nói: "Tôi chợt phát hiện, dáng vẻ này của cậu rất xinh đẹp."

"...Cậu vừa mới phát hiện?" Phó Như Niên sờ sờ khuôn mặt của mình: "Cái này đã được mua bảo hiểm, cũng là vị trí đáng giá nhất trên người tôi."

Tống Quân nhìn chằm chằm vào mặt của Phó Như Niên, chợt nói sang chuyện khác: "Người trong lòng của cậu phải gả cho ai vậy?"

Phó Như Niên: "Cậu cả nhà họ Ôn."

"Gia đình giàu có?" Tống Quân giật mình: "Cậu ta có thân phận gì?"

Phó Như Niên suy nghĩ: "Vừa mới tốt nghiệp đại học, đang làm ở công ty chi nhánh của nhà họ Ôn, lúc trước làm thực tập, hiện tại có thể đã chuyển qua làm chính thức. Cậu ta… Bố của cậu ta hình như là công nhân, cụ thể thế nào thì tôi cũng không hỏi kỹ, mẹ của cậu ta là nội trợ."

Càng nói, lông mày của Phó Như Niên càng nhíu lại.

Lúc trước Phó Như Niên cũng không để ý, hiện tại suy nghĩ lại đúng thật có chút kỳ lạ.

Gia đình giàu có thực ra vẫn luôn chú ý việc môn đăng hộ đối, điều kiện của nhà Thu Triều cũng không thể xem là tốt được. Cậu cả nhà họ Ôn không để ý, chẳng lẽ những người khác trong nhà họ Ôn cũng không để ý.

Vậy mà lại đính hôn…

Cũng có thể là người ta là tình yêu đích thực.

Tống Quân rõ ràng cũng có suy nghĩ như vậy, nghe xong liền nói: "Đây là tình yêu đích thực sao?"

Phó Như Niên nhún vai nói: "Yêu nhau vô cùng thật lòng."    

Trong bản gốc, Sau khi Thu Triều đính hôn cùng Ôn Yến Minh rất nhanh đã dấn thân vào con đường tán tỉnh đàn ông, liên tục phản bội Ôn Yến Minh. Nhưng Ôn Yến Minh cũng thật sự yêu Thu Triều, sau khi phát hiện còn có thể làm sao bây giờ?

Tất nhiên là lựa chọn tha thứ cho cậu ta!

Thậm chí còn vì Thu Triều khóc mà chấp nhận những người đàn ông khác của Thu Triều.

Chậc chậc chậc.

Kích thích.

Tống Quân bên cạnh nhìn thấy Phó Như Niên giống như đang ngây người, còn tưởng rằng chính mình gợi lên chuyện thương tâm của cậu.

cậu ta nhanh chóng an ủi cậu: "Cậu cũng không cần để ý, ở đâu mà không có hoa thơm cỏ lạ, trên đời này đàn ông tốt không thiếu, cậu thích loại hình nào? Anh tìm cho cậu!"

Phó Như Niên nhướng mi: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật. Tôi quen biết rất nhiều người, chắc chắn sẽ tìm một người một lòng một dạ sinh hoạt với cậu, vẻ ngoài khẳng định so với Thu Triều càng xinh đẹp hơn."

Phó Như Niên suy nghĩ nói: "Tôi thích đàn ông… Phải có một đôi chân dài, dáng người phải tốt, chiều cao như thế nào cũng phải có một mét tám, ít nhất phải cao hơn tôi. Về mặt tính cách tôi nhưng thật ra cũng không quan tâm lắm, nhiệt huyết cấm dục gì gì đó tôi đều có thể chấp nhận, chẳng qua tôi có chút thích vẻ ngoài…"

Phó Như Niên nói xong, trong đầu lại nghĩ tới lần gặp được Sầm Ngạn Dịch trong khách sạn.

Khuôn mặt của Sầm Ngạn Dịch thì không thể bàn cãi, đôi chân dài kia cũng là cặp chân cao cấp nhất trong các loại chân… Đáng tiếc chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.

Tống Quân nghe Phó Như Niên diễn tả, cũng sửng sốt.

Vẻ mặt của cậu ta không thể diễn tả được: "Cậu… Cậu thích kiểu thụ cường tráng sao? Loại hình như vậy giống như rất khó tìm."

Phó Như Niên giật mình.

Cậu quay đầu nhìn về phía Tống Quân, xì một tiếng bật cười.

Tống Quân vẫn luôn nhìn chằm chằm Phó Như Niên, thấy cậu nở nụ cười, lập tức một chút nghẹn lại trong cổ họng. cậu ta thậm chí quên luôn hô hấp, giống như chỉ cần cậu ta hô hấp, sẽ làm phiền Phó Như Niên, mà mọi màu sắc của mọi người trong phòng cũng biến mất, trong mắt cậu ta chỉ còn lại chỉ có màu sắc rực rỡ của Phó Như Niên.

Lúc trước…

Lúc trước sao lại không phát hiện được…

Đầu óc của Tống Quân trở nên trống rỗng, cậu ta không nghĩ ra được bất cứ từ ngữ nào để hình dung Phó Như Niên vào lúc này.

Phó Như Niên lại không phát hiện sự kỳ lạ của Tống Quân.

Ánh mắt của cậu nhìn chăm chú vào vị diễn viên đang ca hát, cơ thể dựa ra phía sau, duỗi tay đặt lên trên ghế, lười nhác nói: "Kiểu thụ cường tráng thì để lại cho cậu tự mình thưởng thức đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp