Lấy Mạo Phục Người

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Phó Như Niên nghe được trong âm thanh của Thu Triều mang theo sự đương nhiên, cậu có chút bất lực mà xoa ấn đường.

May mà cậu đột nhiên biết được sự thật, đồng thời cũng thoát khỏi sự khống chế của thế giới, nếu không bị ép buộc ở cùng một chỗ với người như vậy, chỉ có thể nói đúng là một loại bất hạnh.

Còn đối với tiệc đính hôn…

Cậu đương nhiên muốn đi.

Nếu không đi, cậu làm sao có thể tiếp cận vị hôn phu của Thu Triều?

Cũng không biết cậu cả nhà họ Ôn, Ôn Yến Minh, có phải kiểu người mà cậu thích hay không. Nếu không phải, vậy tiện thể chúc anh ta và Thu Triều trăm năm hạnh phúc, nếu phải thì...

Phó Như Niên theo bản năng liếm môi.

Cậu nghĩ như vậy, thuận miệng nói: "Thiệp mời tôi sẽ trực tiếp đến tìm cậu để lấy."

"Anh… Tại sao anh vẫn không chịu buông tha tôi! Tôi đã nói với anh, tôi không có cảm giác gì với anh. Trước lúc tổ chức tiệc đính hôn, tôi không muốn gặp mặt anh, tôi sẽ nhờ người trực tiếp gửi thiệp mời đến nhà trọ của anh."

Thu Triều vừa nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Phó Như Niên sững người một chút.

Tại sao lúc trước cậu không phát hiện Thu Triều là một người tự cao tự đại? Cậu ta cho rằng cậu tự mình đi lấy thiệp cưới chính là vì để có thể gặp mặt cậu ta… Cậu ta lấy đâu ra mặt mũi lớn như vậy?

Phó Như Niên cảm thấy Thu Triều làm cho người ta có chút khó mà nói nỗi.

Càng đáng sợ là, trước khi ' thức tỉnh', Phó Như Niên chưa bao giờ cảm thấy trên người Thu Triều có điểm nào không tốt.

Cậu vô cùng say đắm Thu Triều.

Trong mắt cậu, Thu Triều là một thiếu niên đơn thuần, thẳng thắn, không một chút giả dối, cậu ta có khuôn mặt đáng yêu, một đôi mắt ngập nước nhìn cậu, giống một con hamster đáng yêu, làm cho người ta chỉ muốn vuốt ve.

Nhưng mà hiện tại…

Phó Như Niên lắc đầu.

Cậu thức dậy rửa mặt, thay quần áo, vừa ra khỏi phòng ngủ thì thấy hai người trong phòng trọ, một người là người đại diện hôm qua vừa gặp mặt Tiền Văn Truất, người còn lại là trợ lý của Nhiếp Khiêm Hạo.

Phó Như Niên lười biếng mà chào hỏi hai người.

Trợ lý Nhiếp Khiêm Hạo cũng gặp Phó Như Niên vài lần, nhưng vẫn rất cẩn thận, nghe vậy chỉ hơi chuyển động cơ thể, dáng vẻ cũng không biết có nên hay không mở miệng nói chuyện.

Người như vậy thật ra cũng không thích hợp với giới giải trí, cũng không đủ tinh tế, bản thân là trợ lý của Nhiếp Khiêm Hạo lại không thể giúp cậu ta, nhưng Nhiếp Khiêm Hạo trước sau chưa bao giờ sa thải anh ta.

Về phía Tiền Văn Truất có vẻ niềm nở hơn nhiều.

Anh ta đứng lên, trên mặt nở nụ cười: "Như Niên dậy rồi? Tôi mua đồ ăn sáng cho cậu và Khiêm Hạo, để ở trên bàn cơm, cậu mau qua ăn đi."

Phó Như Niên đồng ý.

Cậu nhìn về phía bàn ăn.

Cháo gạo kê, bánh bao. Bánh bao được đặt trên đĩa, cháo thì được cẩn thận đổ vào trong chén.

Được chứ, cũng có thể chắp vá ăn.

Phó Như Niên kéo ra ghế chỗ bàn ăn, mới vừa ngồi xuống thì Nhiếp Khiêm Hạo từ trong phòng đi ra.

Sắc mặt của cậu ta có vẻ không được tốt lắm, ánh mắt đảo quanh những người trước mặt, đầu tiên dừng lại trên người của Phó Như Niên, nhưng mà rất nhanh đã dời đi.

Giống như là sợ bị Phó Như Niên phát hiện.

Trợ lý không chú ý tới sự khác thường của Nhiếp Khiêm Hạo, cậu ta bước tới chào hỏi rồi bắt đầu báo cáo hành trình hôm nay một cách máy móc. 

Tiền Văn Truất đi lại gần Nhiếp Khiêm Hạo ân cần hỏi: "Khiêm Hạo dậy rồi? Khí sắc của cậu nhìn không được tốt mau qua đây ăn sáng đi."

Câu nói nghe rất tự nhiên trôi chảy.

Nhiếp Khiêm Hạo hơi gật đầu, đi đến bên cạnh bàn ăn.

Phó Như Niên uống nửa chén cháo, vẻ mặt cậu tự nhiên.

Tiền Văn Truất thực ra cũng không phải là người đại diện của Nhiếp Khiêm Hạo.

Tiền Văn Truất trước nay là người luôn biết theo thời thế.

 Từ khi Nhiếp Khiêm Hạo leo lên vị trí tiểu thịt tươi, Tiền Văn Truất càng ngày càng chân chó đối với cậu ta, trước mặt Tiền Văn Truất phần lớn đãi ngộ mà Nhiếp Khiêm Hạo nhận được đều cao hơn Phó Như Niên.

Loại chó này phải nghĩ cách đá đi.

Phó Như Niên cắn một cái bánh bao.

Nhiếp Khiêm Hạo ngồi vào chỗ đối diện với Phó Như Niên.

Công việc của cậu ta tương đối nhiều, trợ lý nói chuyện không nhanh không chậm, đọc liên tục nhưng mà đến lúc này vẫn chưa đọc xong, vẻ mặt của Nhiếp Khiêm Hạo có chút không vui, nghe xong thì có chút đau đầu, nhíu mày nói: "Được rồi, chút nữa nói sau, đừng làm ảnh hưởng tôi ăn sáng."

Trợ lý nghe vậy liền không nói nữa, yên tĩnh đứng cạnh Nhiếp Khiêm Hạo, nhìn chằm chằm hai người ăn sáng.

Phó Như Niên thật sự rất ngạc nhiên.

Cậu thấy vậy, thì ăn không nổi nữa, cũng không hiểu Nhiếp Khiêm Hạo làm sao có thể chịu nổi loại áp lực như vậy.

Phó Như Niên đem chén đũa đẩy đến phía trước, nói: "Cậu rửa chén."

Nhiếp Khiêm Hạo sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Như Niên: "Bữa sáng hôm nay cũng không phải là do anh làm, vì sao tôi lại phải rửa chén?"

Phó Như Niên chỉ vào Tiền Văn Truất.

Nhiếp Khiêm Hạo nhướng mày: "Thì sao?"  

"Người đại diện của tôi mua, cảm ơn." Phó Như Niên nói xong, lau miệng một cách ưu nhã rồi đứng lên.

Nhiếp Khiêm Hạo không chịu phối hợp, trợ lý bên cạnh vội nói: "Tôi rửa cho."

Phó Như Niên thấy vậy cũng không ngăn cản.

Nhiếp Khiêm Hạo thì lại lộ ra một nụ cười vô cùng đắc ý, ánh mắt sáng rực, giống như đang nói, nhìn thấy không, cho dù anh bắt tôi rửa chén, tôi không muốn rửa thì vẫn sẽ có người giúp tôi rửa.

Cậu ta thật ấu trĩ.

Chờ trợ lý rửa chén xong, Nhiếp Khiêm Hạo liền cùng trợ lý nhanh chóng rời khỏi, công việc của cậu ta rất nhiều, hôm qua là ngày nghỉ nên mới có thời gian trở về nhà trọ nghỉ ngơi.

Trong phòng lập tức chỉ còn lại Phó Như Niên và Tiền Văn Truất.

Phó Như Niên cầm lấy một cái ly đổ một ly nước rồi thong thả uống, cậu cũng không chủ động bắt chuyện, cậu đang đợi Tiền Văn Truất mở miệng trước.

Không được bao lâu, Tiền Văn Truất đã không chịu đựng được nữa.

Mặt của anh ta hướng về phía Phó Như Niên, làm ra dáng vẻ muốn tâm sự: "Như Niên, cậu xem… Lịch trình hiện giờ của cậu so với Khiêm Hạo thực sự là một trời một vực, chẳng lẽ cậu không cảm thấy lo lắng sao?"

Anh ta nói tới đây không đợi Phó Như Niên trả lời, liền nói tiếp: "Cậu và tổng giám đốc Trần không có duyên phận, bộ phim do tổng giám đốc Trần đầu tư cậu cũng đừng hy vọng, nhưng mà nếu có thể bắt được số liên lạc của tổng giám đốc Sầm, không bằng trong hai ngày này thử liên lạc với tổng giám đốc Sầm, nhờ anh ta giới thiệu công việc cho cậu? Cậu đừng vội từ chối ý kiến của tôi, cậu thử suy nghĩ lại, tổng giám đốc Sầm là người có địa vị như thế nào? Trăm công ngàn việc, không biết khi nào đã quên cậu, cậu nên thừa dịp này mà vớt một ít chỗ tốt, bằng không đến cuối cùng người bị tổn thất chính là cậu!"

Phó Như Niên nhướng mày.

Rõ ràng là bản thân Tiền Văn Truất không kiên nhẫn nhưng một hai phải nói thành là vì tốt cho Phó Như Niên, hơn nữa anh ta còn bày ra bộ dáng vô cùng đau xót làm cho Phó Như Niên cảm thấy có chút buồn cười.

Những người trong quyển sách này thực thú vị.

Bất quá tục ngữ nói rất đúng, một ngày không thấy như cách ba năm.

Phó Như Niên trong đầu nhớ tới Sầm Dịch Ngạn, thật sự là có chút nhớ anh.

Đây là một người đàn ông có phẩm chất hàng đầu, khuôn mặt cùng với dáng người đều ưa nhìn, địa vị của anh còn rất cao, điều quan trọng nhất ở trong nguyên tác, mối quan hệ của anh cùng với Thu Triều chỉ là bạn bè, anh còn trở thành bạch nguyệt quang trong lòng của Thu Triều.

Nếu người như vậy mà bị cậu giành được…

Mặc kệ thấy thế nào, đều cảm thấy được cực kỳ hưng phấn.

Phó Như Niên suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, một lát nữa tôi sẽ liên lạc với tổng giám đốc Sầm, chỉ là hai ngày nay tôi có chút việc riêng, tôi muốn đi tham gia một bữa tiệc đính hôn, chờ tôi trở lại rồi sẽ bàn lại, bằng không tôi sẽ có vẻ như là rất sốt ruột đúng không?"

Tiền Văn Truất nghe vậy lâp tức yên tâm.

Từ khi Phó Như Niên gia nhập giới giải trí cho tới nay đã gần một hai năm, anh ta đều chịu đựng được, hiện tại cũng không để ý phải chờ vài ngày.

Lại dặn dò vài câu, Tiền Văn Truất mới rời đi trong vui sướng.

Phó Như Niên đưa Tiền Văn Truất, đi đến cạnh ban công, duỗi lưng một cái để thả lỏng, lấy ra bóp tiền của bản thân nhìn một chút.

Tiền mặt chỉ còn lại mấy trăm, trong thẻ ngân hàng còn có chút số dư nhưng cũng không nhiều lắm.

Chỉ là nếu muốn đến tiệc đính hôn, không có một bộ quần áo tốt làm sao có thể đi được?

Dù sao đây cũng là… Lần đầu tiên cậu gặp mặt Ôn Yến Minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp