Lấy Mạo Phục Người

Chương 10


1 năm

trướctiếp

Biểu cảm trên mặt Ôn Yến Minh lúc này cực kỳ vi diệu. Sắc mặt anh ta thay đổi liên tiếp, cuối cùng nhịn không được dùng tay chỉ Phó Như Niên, dáng vẻ tức đến khó thở.

Trong lòng Phó Như Niên cũng có chút muốn xin lỗi Ôn Yến Minh.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, Phó Như Niên lập tức nhẹ nhõm trở lại.

Lần trước ở nhà vệ sinh, là vì hành động của Ôn Yến Minh thực sự khiến cậu khó chịu, lần này là vì Phó Như Niên nhìn thấy Sầm Dịch Ngạn, hai bên xem như hòa nhau.

Phó Như Niên thầm xin lỗi trong lòng, lông mi liền rũ xuống, một tay cậu túm chặt ống tay áo Ôn Yến Minh, thấp giọng cầu xin: “Cậu chủ Ôn, cầu xin anh buông tha cho tôi…”

Ôn Yến Minh hít sâu một hơi: “Cậu mẹ nó…”

Anh ta chưa kịp nói xong, sau lưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc: “Hai người các cậu đang làm gì thế?”

Ôn Yến Minh vừa nghe liền biết, đây là giọng của Sầm Dịch Ngạn.

Trên mặt Phó Như Niên cũng là một vẻ sửng sốt, ánh mắt vội vàng hoảng hốt nhìn về phía Sầm Dịch Ngạn, như thể chỉ vừa nhìn thấy anh.

Ôn Yến Minh: “...”

Mẹ nó.

Đến thời điểm này, nếu Ôn Yến Minh còn không biết Phó Như Niên đang tính toán cái gì, anh ta sống đúng là uổng phí rồi.

Nhưng có Sầm Dịch Ngạn ở đây, Ôn Yến Minh cũng không thể trực tiếp chỉ trích Phó Như Niên, cũng không thể để suy nghĩ của cậu bị lộ ra — này chẳng phải tương đương với việc chủ động nói với Sầm Dịch Ngạn, anh ta đường đường là cậu cả nhà họ Ôn, so ra còn không bằng Sầm Dịch Ngạn sao?

Việc này tuyệt đối không thể thừa nhận.

Cả đời này cũng không thể.

Mặt Ôn Yến Minh đen như đít nồi, anh ta hạ thấp giọng, hung ác nói bên tai Phó Như Niên: “Về sau lại tìm cậu tính sổ.”

Phó Như Niên chớp chớp mắt, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở: “Tôi, tôi thật sự không phải loại người như thế… Cậu cả tha cho tôi…”

Ôn Yến Minh nghe vậy càng tức hơn.

Phía cuối hành lang, Sầm Dịch Ngạn chậm rãi đi tới.

Ánh mắt anh quét qua Ôn Yến Minh và Phó Như Niên một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Ôn Yến Minh, lạnh nhạt nói: “Vị hôn phu của cậu đang tìm cậu.”

Ôn Yến Minh sửa soạn lại quần áo của bản thân.

Tay của anh ta rất vững vàng, nhưng chỉ anh ta mới biết, lúc này anh ta đã sắp nổi điên, sở dĩ anh ta có thể khống chế được cảm xúc của chính mình, hoàn toàn đều dựa vào ý chí mạnh mẽ.

Cuối cùng, sau khi trừng mắt nhìn Phó Như Niên, Ôn Yến Minh mới bước qua Sầm Dịch Ngạn chuẩn bị rời đi.

Lối đi ở hành lang rất hẹp.

Sầm Dịch Ngạn nghiêng người sang nhường đường cho Ôn Yến Minh, chờ Ôn Yến Minh rời đi, chuyển qua hành lang biến mất, bấy giờ mới quay đầu lại nhìn Phó Như Niên.

Anh đánh giá Phó Như Niên một lượt từ trên xuống dưới, nhướng mày: “Người phục vụ khách sạn?”

Phó Như Niên ho khan một tiếng: “Nghề phụ.”

Cậu nhịn không được chỉnh trang lại quần áo của mình, có cảm giác giấu đầu hở đuôi.

Sầm Dịch Ngạn nhàn nhạt nói: “Cậu vốn là ngôi sao giới giải trí, trước đây còn từng đóng hai bộ phim, lại sa sút tới mức phải một lúc đồng thời kiêm nhiều việc như thế?”

Phó Như Niên giật mình.

Trước kia cậu cũng từng nghĩ tới, sau này Sầm Dịch Ngạn nhất định sẽ điều tra thân phận của cậu, biết cậu là người giới giải trí, chỉ là không ngờ tới, Sầm Dịch Ngạn thế mà ngay cả mặt mũi cũng không cho Phó Như Niên, cứ thế trực tiếp ăn ngay nói thật như vậy…

Lại còn khiến người ta xấu hổ.

Mặt Phó Như Niên đỏ bừng.

Nhưng mà, Sầm Dịch Ngạn nói ra lời này, chính là hoàn toàn không hiểu nỗi khổ nhân gian.

Kỳ thực hầu hết các nghề, chân chính kiếm được tiền chỉ có những người đứng trên đỉnh kim tự tháp, giới giải trí cũng như vậy, thậm chí còn hiểu rõ hơn những ngành nghề khác.

Giống như Phó Như Niên ấy, mặc dù ngoại hình đẹp mắt, diễn xuất trông cũng ổn, nhưng lại không có đủ tài nguyên. Phó Như Niên biết, nên chỉ có thể làm nhiều việc cùng một lúc.

Mà hai cái bộ phim truyền hình Phó Như Niên đóng kia…

Một bộ là phim cổ trang, cậu diễn một nhân vật phản diện vừa lên sàn có hai tập, đã trực tiếp bị nhân vật chính K.O, bộ còn lại là phim kháng chiến, Phó Như Niên nằm trong chiến hào, người đầy bụi đất, mặt trét đến mức mẹ cũng không nhận ra, ống kính chưa quay qua được bao nhiêu, giữa đường đã bị đạn pháo nổ bay.

Mấy vai diễn như này, thế mà cũng được Sầm Dịch Ngạn nói thành quay hai bộ phim.

Thật là một lời khó nói hết.

Phó Như Niên xua tay, thấp giọng nói: “Tôi, tôi thậm chí còn không được tính là diễn viên tuyến 18…”

Giọng cậu càng nói càng nhỏ, cuối cùng thành ra không nghe thấy luôn.

Sầm Dịch Ngạn rũ mắt xuống.

Ánh mắt anh nhìn mặt Phó Như Niên.

Phó Như Niên đang đứng dưới ngọn đèn.

Vị trí cậu chọn rất tốt, ánh đèn mờ ảo khiến xung quanh trở nên mơ hồ, cũng khiến cả người cậu lộ ra một cảm giác thần bí.

Sầm Dịch Ngạn phát hiện, hàng mi dài của Phó Như Niên luôn hấp dẫn ánh nhìn người khác, làm người ta vô thức càng muốn vươn tay trêu ghẹo.

Lại thêm gương mặt cậu gần như không có khuyết điểm, đuôi mắt hơi cong lên rất đẹp.

Cậu cho người khác cảm giác yêu diễm, giống như yêu tinh có thể mị hoặc tâm trí, nhan sắc này ở trong giới giải trí, mặc dù có thể nhờ khuôn mặt nhanh chóng nổi tiếng, nhưng đồng thời cũng bị hạn chế con đường diễn xuất.

Rất nhiều nhân vật cậu không đóng được, nhưng cũng có rất nhiều vai diễn phù hợp với cậu.

Chỉ cần cho cậu một cơ hội.

Về phần tại sao cậu không có được cơ hội này…

Sầm Dịch Ngạn nhớ tới dáng vẻ diễn kịch ban nãy của cậu, nhìn Phó Như Niên đầy ẩn ý.

Sầm Dịch Ngạn nửa ngày không lên tiếng, trong lòng Phó Như Niên không biết đại lão đang nghĩ gì, liền ngước mắt lên, trộm hướng nhìn qua, vừa vặn đối mắt với Sầm Dịch Ngạn.

Cậu ho nhẹ một tiếng, lại vội vàng cúi xuống, nhưng mà ngay sau đó lại dùng ánh mắt thận trọng nhìn Sầm Dịch Ngạn, trong giọng nói mang theo một chút nũng nịu: “Anh Sầm, chuyện hôm nay anh có thể giúp tôi giữ bí mật không? Tôi… Tôi không muốn người khác biết chuyện.”

Sầm Dịch Ngạn nhướng mày.

Anh nhớ lại lúc mới vừa bước qua hành lang này, liếc mắt nhìn qua một chút.

Lúc đó, người trước mặt còn chủ động gối đầu lên vai Ôn Yến Minh…

Tại sao lúc anh đến đây, cậu lại làm bộ vô tội như vậy?

Lần trước cũng thế, anh đưa Phó Như Niên vào phòng mình, chính là ngầm thừa nhận chuyện gì Phó Như Niên cũng có thể làm…

Sầm Dịch Ngạn nhìn ánh mắt đáng thương của Phó Như Niên, khẽ gật đầu: “Được.”

Phó Như Niên ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm

Cậu nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh Sầm.”

Lại tới rồi.

Sầm Dịch Ngạn thầm nghĩ.

Mấy người trong giới giải trí đều diễn như thế sao?

Không, ảnh hậu lần trước gặp mặt, kỹ thuật diễn cực kém, sau khi cố tình té ngã trước mặt anh, khiến anh ngay cả ham muốn đỡ người cũng không có…

Phó Như Niên kia ở trước mặt anh, có thể diễn tới khi nào?

Chất lượng sẽ trước sau như một sao?

Vẻ mặt Sầm Dịch Ngạn lạnh nhạt.

Người ngoài hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy người này sâu không lường được.

Phó Như Niên cũng thấy như thế.

Sau khi hai người nói chuyện xong, Phó Như Niên hơi nghiêng đầu qua, lộ ra chiếc cổ trắng nõn yếu ớt.

Trước đây có một fan cuồng nhan sắc của Phó Như Niên từng nói rằng, mặc dù khuôn mặt cậu về cơ bản 360 độ đều không góc chết, nhưng ba phần tư góc nghiêng nhìn càng đẹp hơn.

Phó Như Niên cố tình lộ ra góc nhìn khiến người ta thỏa mãn nhất này, chính là muốn lúc Sầm Dịch Ngạn nhìn cậu, mỗi giây mỗi phút đều là dáng vẻ đẹp nhất.

Nhưng mà, cậu nhìn Sầm Dịch Ngạn vài lần, Sầm Dịch Ngạn vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng gì, giống như không hề có hứng thú đối với cậu.

Quả nhiên là người ngay cả Thu Triều cũng nắm không được.

Phó Như Niên không khỏi thở dài trong lòng.

Đang nghĩ tới đó, Sầm Dịch Ngạn đột nhiên hỏi: “Không có chỗ tốt sao?”

Phó Như Niên sửng sốt.

Chỗ tốt?

Trong lòng cậu thầm mừng, vội vàng đáp: “Hả, chuyện đó, chuyện đó đương nhiên, nhưng mà tôi… Tôi khá nghèo.”

Lúc Phó Như Niên nói, trên má hiện lên một tầng hồng nhạt, giống như vì hoàn cảnh quẫn bách của bản thân mà cảm thấy xấu hổ.

Cùng lúc đó, nội tâm Phó Như Niên nhịn không được hét lớn: “Đúng vậy! Tôi khá nghèo! Thế nên đến dùng thịt đền bù đi! Mau cười tà ác ấn tôi lên tường đi! Đủ loại tư thế tôi đều nguyện ý vì anh phô bày!”

Sầm Dịch Ngạn nhàn nhạt nói: “Không sao, cậu không cần mời tôi ăn tối. Chỉ là tôi vừa lúc có một công việc, cảm thấy rất hợp với cậu.”

Phó Như Niên: “...”

Không có đập tường, không có bồi thường da thịt, chỉ có Tổng giám đốc Sầm thấy cậu quá đáng thương, thế nên bố thí cho cậu một công việc.

Chậc, Tổng giám đốc Sầm thích mấy bạn nam đơn thuần thật khó hầu hạ!

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Như Niên: Tôi diễn rất là tốt!

Sầm Dịch Ngạn: Vậy tôi xem cậu diễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp