Lấy Mạo Phục Người

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Phó Như Niên ôm một bó hoa hồng, đẩy cửa tiệm cà phê ra.

Chuông gió bằng vỏ sò treo trên cửa vang lên tiếng leng keng leng keng, âm thanh êm tai dễ nghe. Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua chuông gió rực rỡ sắc màu kia, trên mặt lộ ra một nụ cười không quá rõ ràng.

Tiệm cà phê không đông người lắm.

Mắt Phó Như Niên nhìn thẳng, đi thẳng về vị trí bên trong cùng, trên đường đi vừa lúc có một người đàn ông đứng dậy, hai người đột nhiên không kịp đề phòng lập tức đụng phải nhau.

Người nọ phản xạ có điều kiện, nói: “Xin lỗi.”

Phó Như Niên không nói gì, chỉ cười như không cười nhìn về phía người đàn ông.

Dáng vẻ của người đàn ông này không tệ. Ngũ quan anh ta rất ngay ngắn, thuộc kiểu không thể moi ra được khuyết điểm, nhưng diện mạo cũng không đến mức quá xuất sắc, chẳng qua giá trị nhan sắc tuyệt đối trên mức trung bình. Đôi mắt anh ta thoạt nhìn rất dịu dàng, thuần khiết, khí chất toàn thân cũng thiên về ôn hòa…

Vẫn tính là phù hợp khẩu vị của cậu.

Đôi mắt hẹp dài của Phó Như Niên hơi nhíu lại, đột nhiên cảm thấy miệng có hơi khô. Cậu lè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm một cái lên môi mỏng hồng nhạt, làm ướt đôi môi khô nẻ.

Vốn chỉ là một cử chỉ vô ý nhưng người đàn ông kia thấy có hơi sửng sốt.

Phó Như Niên không tiếp tục nhìn người đàn ông kia nữa mà cúi đầu, dùng đôi tay trắng trẻo xinh đẹp như ngọn hành xếp chỉnh lại hoa hồng vừa mới bị xô nghiêng.

Làm xong mọi thứ, Phó Như Niên mới nhấc chân, tiếp tục đi về phía trước.

Mà ánh mắt của người đàn ông va vào Phó Như Niên kia cứ lưu luyến trên bóng lưng của Phó Như Niên, mãi đến khi đồng nghiệp gọi mới hoàn hồn, giọng nói trầm thấp, đáp: “Tôi đi toilet lát.”

Một bên khác.

Phó Như Niên đã đi tới chỗ trong cùng của tiệm cà phê.

Nơi đó có một học sinh nam đang ngồi một mình, thoạt nhìn vừa mới hai mươi, lộ ra vẻ ngây thơ chưa hết, vừa nhìn là biết vẫn chưa bước vào xã hội. Trong tay học sinh nam đó cầm di động, đang gõ từng cái xuống, rõ ràng là đã chờ đến mức mất kiên nhẫn.

Phó Như Niên vừa nhìn thấy học sinh nam kia, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười giả tạo hoàn mỹ.

Nụ cười ở góc độ này, Phó Như Niên đã luyện tập qua rất nhiều lần, nó sẽ làm cậu thoạt nhìn càng thêm vô hại.

Cậu đi qua đó, nhẹ giọng nói: “Thu Thu, chờ sốt ruột rồi sao?”

Học sinh nam tên Thu Triều quay đầu lại, nhìn thấy Phó Như Niên lúc này tức khắc nhíu mày lại: “Phó Như Niên, anh có ý gì?”

Trên mặt Phó Như Niên đỏ ửng, cúi đầu, làm ra dáng vẻ ngại ngùng, đồng thời cũng che giấu đi sự lạnh lẽo trong mắt mình: “Thu Thu, thực ra tôi…”

Cậu nói, đưa hoa hồng trong tay ra.

“Anh đừng nói cái gì cả!” Ánh mắt Thu Triều nhanh chóng nhìn ngó xung quanh, có cảm giác chột dạ.

Cậu ta giống như là đang che giấu gì đó, đột nhiên đứng lên, đưa tay hất bó hoa hồng kia sang một bên: “Tối nay tôi phải đính hôn với cậu cả nhà họ Ôn, hiện tại anh đến thổ lộ với tôi là muốn hãm hại tôi sao?”

“Làm sao cậu có thể nghĩ như vậy?” Phó Như Niên trừng lớn mắt, trên mặt làm ra vẻ đau lòng.

Thu Triều cũng đã không muốn nghe Phó Như Niên nói chuyện, cậu ta lạnh lùng nói: “Tóm lại, cho dù là anh có suy nghĩ gì thì về sau anh cũng đừng đến tìm tôi nữa.”

Nói xong lời này, Thu Triều giống như bị bắt nạt, hốc mắt đỏ ửng, bước nhanh đi ra ngoài tiệm cà phê.

“Thu Triều —” Giọng Phó Như Niên khàn khàn, ngụ ý đau khổ, còn mang theo một chút nghẹn ngào.

Quả thực là hoàn mỹ!

Nếu như ở phim trường, chắc chắn một lần là có thể qua!

Quả nhiên, âm thanh này vừa phát ra, Thu Triều giống như đang bị quái vật truy đuổi, bước nhanh rời khỏi tiệm cà phê.

Phó Như Niên đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Thu Triều, cũng không đuổi theo.

Chờ Thu Triều đẩy cửa tiệm cà phê ra rời đi, sự đau khổ và phiền muộn trên mặt Phó Như Niên đã biến mất không thấy tăm hơi.

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Phó Như Niên không nhịn được cười thầm.

Cậu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua hoa hồng trên mặt đất, nghĩ ngợi một chút, vẫn nhặt lên.

“Thật đáng thương.”

Phó Như Niên khẽ nói, chậm rãi bóp hoa hồng kia.

Vài cánh hoa hồng mỏng manh rơi xuống, rơi bên cạnh trên mặt đất thoạt nhìn trơ trụi, màu sắc dường như cũng không tươi đẹp bằng lúc trước.

“Tiên sinh… Ngài vẫn ổn chứ?” Khuôn mặt người phục vụ đứng bên cạnh lộ vẻ khó xử.

Phó Như Niên lại đeo lên chiếc mặt nạ ôn hòa một lần nữa: “Cảm ơn, tôi không sao.” Cậu nói, từ chối món ăn của người phục vụ, cầm hoa hồng đi ra ngoài.

Người đàn ông nhỏ quyến rũ lúc trước cũng không còn ở đây nữa, trong lòng Phó Như Niên có phần tiếc nuối.

Bằng không thì vẫn có thể xin phương thức liên hệ gì gì đó…

Nghĩ vậy, Phó Như Niên đi ra khỏi cửa tiệm cà phê.

Bên cạnh có ngay thùng rác.

Trên mặt Phó Như Niên lười giả bộ làm tiếp biểu cảm kia. Cậu lạnh nhạt ném thẳng bó hoa hồng kia vào thùng rác.

Phó Như Niên đứng dưới ánh nắng, lấy di động ra.

Trên tin nhắn hiển thị mới nhất là của người đại diện gửi thông tin tới: Tám giờ rưỡi tối nay, cổng khách sạn Duyệt Thượng, tôi đưa thẻ phòng cho cậu.

Phó Như Niên nhìn chằm chằm tin nhắn kia trong chốc lát, cười cười, cúi đầu trả lời tin nhắn của người đại diện: Được.

Gõ chữ xong, Phó Như Niên bỏ điện thoại di động vào túi, định về nhà ngủ bù một giấc.

Đã nhiều ngày liền, Phó Như Niên căn bản chưa từng ngủ ngon. Mỗi đêm, cậu đều sẽ mơ thấy bộ tiểu thuyết này.

Đúng vậy, tiểu thuyết.

Phó Như Niên là người lớn lên ở nơi này.

Từ nhỏ, bố mẹ cậu đều đã qua đời, một người đấu tranh giành sự sống, nhưng cũng chưa bao giờ từ bỏ hi vọng, nỗ lực vươn lên từng ngày, từ đó gặt hái được rất nhiều. Sau này lại bởi vì có giá trị nhan sắc cao nên cậu tiến vào giới giải trí, tuy rằng vẫn luôn là một người ở tuyến mười tám nhưng cuộc sống đã có cải thiện rất lớn, sau đó nữa, cậu quen biết Thu Triều, ngay lập tức đâm đầu vào trong tình yêu.

Nhưng mấy ngày trước, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một cuốn sách xuất bản của Tấn Giang, trong quyển sách kia ghi chép rất tỉ mỉ về cuộc đời hạnh phúc sung sướng của một cậu thiếu niên tên là Thu Triều.

Thu Triều là vai chính của thế giới này.

Từ nhỏ, cậu ta đã trưởng thành không cần lo nghĩ, tính cách đơn thuần lương thiện, lớn lên người lại đẹp, có vô số kẻ mến mộ.

Trong sách, cốt truyện ban đầu là Thu Triều đính hôn với cậu cả nhà họ Ôn, mà sau đó, dưới tình huống ‘bị ép buộc’ cậu ta cùng lúc dây dưa một cách không rõ ràng với mấy người đàn ông, mà những người đàn ông đó cho dù là gia cảnh hay tính cách đều thuộc hàng thiên chi kiêu tử. Cuối cùng, Thu Triều thành công thu nạp bọn họ vào hậu cung, cải tạo làm chó ngoan.

Phó Như Niên cũng là một người trong hậu cung của Thu Triều, cũng là người bị làm bia đỡ đạn nhiều nhất trong đó.

Trong nguyên tác, ban đầu Thu Triều cũng không có thiện cảm gì đối với Phó Như Niên, cũng giống như ngày hôm nay, từ chối lời tỏ tình của Phó Như Niên, sau này, là Phó Như Niên dùng sự chân thành của mình làm Thu Triều cảm động, mà lúc ấy, Phó Như Niên đã có một vị trí nhỏ trong giới giải trí, khác hẳn với ngày hôm nay.

Cuối cùng thì Thu Triều cũng gật đầu, cùng dã chiến 3P một trận với Thu Triều và cậu cả nhà họ Ôn.

Hồi hộp lại kích thích.

Ban đầu Phó Như Niên vẫn không muốn tin. Dù sao nơi này cũng là nơi cậu sống từ nhỏ đến lớn, cũng vô cùng quen thuộc, quyến luyến thế giới này, nhưng trải qua mấy cái cốt truyện tương đối quan trọng, đặc biệt là hôm nay tỏ tình bị từ chối, sau khi Thu Triều nói lời thoại kịch bản giống y như đúc với tiểu thuyết, cuối cùng Phó Như Niên mới chịu tin sự thật này.

— Cậu không phải người.

Cậu chỉ là một nhân vật trong một quyển sách, mà toàn bộ mọi hành động lúc trước của cậu đều do kịch bản khống chế, ngay cả yêu Thu Triều cũng vậy.

Rõ ràng Thu Triều căn bản không phải mẫu hình cậu thích, căn bản cậu cũng không thích… Ở trên.

Phó Như Niên vươn tay vẫy một chiếc xe taxi.

Cuốn tiểu thuyết kia chủ yếu xoay quanh Thu Triều, về cốt truyện của Phó Như Niên cũng không phải quá nhiều, chỉ những lúc cần thiết, Phó Như Niên mới có thể xuất hiện. Chẳng qua, nội dung đề cập trong tiểu thuyết đã quá nhiều, ví dụ, địa vị về sau của cậu ở giới giải trí hoàn toàn là vì được vị tổng giám đốc Trần bao nuôi với kỳ hạn là một năm…

Tổng giám đốc Trần cũng không phải là một người lương thiện gì.

Chẳng qua, vận mệnh của loại người này dù thế nào nhất định cũng phải nằm trong tay cậu, cậu quyết sẽ không có kết cục giống như trong tiểu thuyết.

Khóe miệng Phó Như Niên phác họa ý cười, đôi mắt cũng trở nên sáng lấp lánh.

Cậu có chút hưng phấn.

Nếu chỉ là tiểu thuyết, vậy Phó Như Niên cảm thấy, cậu không cần tiếp tục tạo áp lực cho mình nữa.

Vị trí thế giới của cậu là một quyển văn hậu cung chủ thụ, Thu Triều ngủ với tổng cộng bảy người đàn ông, từ mỗi lần một người đến một lần bảy người, đủ mọi loại tổ hợp quả thực khiến người ta trố mắt cứng họng, mà trong nguyên tác, cậu cũng là một trong số đó.

Chẳng qua là hiện tại… Đoán xem ai ngủ nhiều hơn?



Phó Như Niên ở trong một căn chung cư mà công ty bố trí. Căn chung cư này là phòng hai người, cũng không lớn, nhưng đối với Phó Như Niên thân là trẻ mồ côi mà nói đã là phúc lợi rất tốt rồi.

Bạn cùng phòng của cậu vẫn chưa trở về.

Phó Như Niên nắm chắc thời gian mà ngủ bù.

Có lẽ vì lần ngủ bù này đang là ban ngày, nên Phó Như Niên cũng không mơ thấy cuốn tiểu thuyết kia nữa.

Gần tối, Phó Như Niên bị cuộc điện thoại của người đại diện đánh thức.

Cậu mơ mơ màng màng trở mình, dùng tay sờ di động trên đầu giường, sau khi điện thoại được kết nối thì ngáp một cái: “Ừm, tôi biết rồi, tôi lập tức dậy đây.”

Phó Như Niên cúp điện thoại, lại nằm trên giường thêm mười phút nữa, lúc này mới chậm chạp từ từ bò dậy.

Cậu đi vào phòng tắm, rửa mặt cho tỉnh ngủ.

Phó Như Niên ngẩng đầu nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương.

Có lẽ là mấy ngày nay tinh thần không tốt, mặt anh có phần trắng quá mức, trước mắt có quầng thâm xanh, có điều may mà không nổi mụn, làn da cũng vẫn căng mọng như cũ.

Không thể không nói, khuôn mặt và làn da của Phó Như Niên vẫn rất tốt.

Chỉ là khuôn mặt cậu không phù hợp để làm ra nét mặt ôn hòa.

Đôi mắt của Phó Như Niên tương đối hẹp dài, đuôi mắt chếch lên trên, nếu chỉ nhìn phần đôi mắt thì sẽ khiến cho người ta có loại cảm giác có phần lẳng lơ. Đôi môi cũng khá mỏng, thoạt nhìn bội tình bạc nghĩa, ngũ quan kết hợp lại với nhau không hiểu sao lại có cảm giác như đôi mắt sáng lên, làm cho người ta vô thức muốn đuổi theo.

Ở giới giải trí này, dưới tình huống tuấn nam mỹ nữ nhiều như chó, giá trị nhan sắc của cậu vẫn có thể đốn tim như cũ, chỉ thiếu một cơ hội thích hợp là lập tức có thể một bước lên trời.

Chỉ tiếc người đại diện của cậu không có tài nguyên, tài nguyên cần, tối nay Phó Như Niên cần phải tự mình đi tranh thủ.

Dùng chính thân thể của cậu.

Phó Như Niên dùng tay lau lau lau gương, nháy mắt một cái với bản thân mình trong gương, sau đó chỉ dùng sữa rửa mặt để rửa mặt, lại giấu dao gọt hoa quả sớm đã chọn xong, bút ghi âm, mặt mộc ra cửa.

Cửa khách sạn Duyệt Thượng.

Người đại diện Tiền Văn Truất đã đợi không biết bao lâu, vừa thấy bóng dáng Phó Như Niên thì nhất thời nhíu mày: “Không phải nói mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi cho thật tốt sao? Không trang điểm một chút mà lại ra khỏi cửa? Không sợ tổng giám đốc Trần người ta chán ghét cậu sao?”

Phó Như Niên cười cười, không trả lời.

Tổng giám đốc Trần trong miệng Tiền Văn Truất lúc trước Phó Như Niên có gặp qua vài lần, bụng bia cao to vạm vỡ, trên khuôn mặt toàn bộ đều là thịt, cười rộ lên hơi run run, ánh mắt khi nhìn người vô cùng bỉ ổi, là tai họa của không biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ trong giới giải trí.

Quan trọng nhất chính là, lối đi của tổng giám đốc Trần này tương đối hoang dã, nếu như nhìn trúng người không muốn chủ động hiến thân, ông ta sẽ hạ thuốc mạnh, dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ khi thực sự nắm trong tầm tay, chơi đến chán ngấy rồi mới có thể buông tay, bị xem như là một khối u ác tính của giới giải trí.

Mà chỗ dựa của ông ta lại vững vàng, trước giờ không ai dám chọc vào.

Dựa theo tình cảnh trong nguyên tác, trong thời gian ngắn, tổng giám đốc Trần sẽ không chán Phó Như Niên.

Phó Như Niên hoàn toàn không muốn chiều theo tổng giám đốc Trần như trong tiểu thuyết, nhưng chỉ đơn thuần từ chối lại không đủ để Phó Như Niên thoát thân, vì đề phòng về sau bị trùm bao tải hoặc là hạ thuốc, Phó Như Niên chỉ có thể chiều theo lối chơi hoang dã của tổng giám đốc Trần.

—— Tìm một chỗ dựa càng vững chắc hơn so với tổng giám đốc Trần, hoặc là làm bộ mình có một chỗ dựa vững chắc hơn so với tổng giám đốc Trần.

Trong nguyên tác từng đề cập qua, giao dịch giữa Phó Như Niên và tổng giám đốc Trần vô cùng bí mật, chỉ có một người biết chuyện này, đó chính là chủ tịch tập đoàn Sầm thị Sầm Dịch Ngạn.

Sầm Dịch Ngạn này là một tên rất cuồng công việc, mấy chỗ bất động sản với chỗ ở yên tĩnh đều cách công ty khá xa, đi đi về về rất tốn thời gian, chỉ có duy nhất một căn nhà tương đối gần. Bố mẹ ở nhà vừa về là lại thúc giục kết hôn, phiền không chịu nổi, Sầm Dịch Ngạn lập tức dứt khoát thuê một căn phòng lâu dài ở trong khách sạn gần đó, đi làm cũng thuận tiện.

Một ngày nọ, anh ta vừa lúc lười trở về thì gặp được Phó Như Niên.

Mà Sầm Dịch Ngạn này, trong nguyên tác cũng xem như là một trong số ít người không bị Thu Triều mê hoặc.

Quan hệ giữa anh ta và Thu Triều chỉ có thể được coi là bạn bè, sau này thấy Thu Triều và Phó Như Niên ở cùng nhau, vì đề phòng Thu Triều chịu thiệt, lúc này mới nói chuyện này với Thu Triều.

Tính cách của Sầm Dịch Ngạn đã định sẵn anh ta không phải người dễ bắt quàng như vậy, nhưng nếu có thể mượn gia thế, làm bộ hai người có quan hệ mờ ám…

Phó Như Niên cụp mắt xuống, suy nghĩ xẹt qua rất nhanh.

Huống hồ, cứ cho là không mượn oai được đi, dù sao thì chân trần không sợ mang giày, trong túi Phó Như Niên còn giấu một con dao gọt hoa quả, cũng không phải sợ gì cả.

Nghĩ vậy, Phó Như Niên đột nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng qua cảnh đêm của thành phố.

Trên trời không có ánh trăng, chỉ có mấy ngôi sao lác đác treo trong không trung, bị ánh đèn của thành phố chiếu rọi, thoạt nhìn có phần mờ mịt.

Phó Như Niên quay đầu lại trong tiếng thúc giục của người đại diện.

Mặt cậu không đổi sắc, cầm lấy thẻ phòng từ trong tay người đại diện, chậm rãi đi lên tầng.

Cô gái trẻ phục vụ ở quầy lễ tân nhìn Phó Như Niên, hai người đối diện nhau, cô sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên một tầng ửng đỏ mỏng: “Tiên sinh…” Cô ấy vừa mới cất tiếng thì thấy thẻ phòng trong tay Phó Như Niên, lại vội vàng ngại ngùng cúi đầu.

Phó Như Niên cũng cúi đầu, khóe miệng mang theo một nụ cười nhạt.

Cậu lên tầng ba mươi, nhưng thẻ phòng không cách nào mở cửa ra được, rồi lại quay người, nhìn về phía thang máy.

Nếu đúng theo như trong nguyên tác kể, e rằng Sầm Dịch Ngạn cũng sẽ xuất hiện…

Quả nhiên.

Phó Như Niên gần như vừa mới quay người lại thì thấy một người đàn ông vóc người cao lớn đi ra từ thang máy bên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp