Bất Tuần

Chương 15


1 năm

trướctiếp

Thiệu Tuân trở lại chỗ ở của mình, nhào đầu lên giường, hung hăng thở hổn hển vài hơi.

Mấy nha hoàn hai mặt nhìn nhau, Ngọc Bình thăm dò nói: "Cô nương, ngươi là mệt mỏi? Không có chuyện gì xảy ra trong cung điện, phải không? ”

Thiệu Tuân quần áo cũng không cởi, trực tiếp xoay người nằm ngửa trên giường: "Ta rất mệt rồi, đợi lát nữa nói sau, hai người đi xuống trước đi, để cho ta nghỉ ngơi một mình."

Ly Châu nhìn vẻ mặt Thiệu Tuân có chút không đúng, thật cẩn thận nói: "Ta thay tẩm y cho cô nương đi, ngủ cũng thoải mái."

Thiệu Tuân kỳ thật căn bản không giống ngủ, mà rốt cục rảnh rỗi để chải chuốt suy nghĩ, liền lắc đầu: "Hai người đi ra ngoài đi."

Chờ mấy người bất đắc dĩ rời đi, Thiệu Tuân nằm ở trên giường nhắm mắt lại.

Tin tức nàng có thể thu thập được không tính là nhiều, bởi vì sau khi làm Trắc phi của Ngô vương, cơ hội có thể ra ngoài rất ít, cơ hồ bị Ngô vương phi khóa chặt ở hậu viện, cơ bản không thể động đậy.

Ngẫu nhiên vài lần ra ngoài, đều là Triệu Ngôn Huyên bên kia chủ động muốn dẫn nàng hoặc là Thục phi trong cung triệu kiến, Tề thị tìm không được lý do từ chối.

Nhưng khi đó Thiệu Tuân từng ngây ngô, thầm nghĩ một mình tìm thanh tịnh, vừa không muốn gặp Triệu Ngôn Huyên, cũng không muốn ứng phó Thục phi, nếu không phải xuất phủ có thể tạm thời tránh được Tề thị, nói không chừng nàng một bước cũng không muốn động.

Nhưng cho dù như thế, đại sự trong triều đình vẫn là nghe Triệu Ngôn Huyên nói qua vài lời.

Nàng thấy Tam hoàng tử có một đoạn thời gian rất dài đều là Thái tử nóng bỏng, đặc biệt là sau khi Đại hoàng tử xảy ra chuyện, lại càng nóng bỏng, nhưng không qua vài năm tình huống liền nổi lên biến hóa.

*Nóng bỏng: Theo nguyên tác Thiệu Tuân bị hãm hại nên phải gả cho Đại hoàng tử làm lẽ. Bị nhốt trong cung. Mà trước đó cô cô của Thiệu Tuân đã cố tình giới thiệu nàng cho Tam hoàng tử, sau vụ việc đó giống như Thiệu Tuân đội mũ xanh cho Tam hoàng tử. Sau vụ việc bắt gian Đại hoàng tử không được chọn làm thái tử. Nên chỉ còn Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nên Tam hoàng tử nóng lòng chờ đợi.

Nguyên nhân chính là Ninh Hi Đế vẫn không tỏ thái độ.

Dựa theo lệ cũ, nếu Hoàng đế thật sự hài lòng với một vị hoàng tử, muốn lập hắn làm Thái tử, như vậy vô luận như thế nào cũng phải có ám chỉ, hoặc là mẫu tộc Đại Phong, hoặc là nhổ diệu kỳ sư, hoặc là gia phong mẫu thân, lần thứ nhất cũng phải cách năm lần bảy lượt trước mặt mọi người khen ngợi một phen, nói vài câu "Loại trẫm này" linh tinh.

Nhưng đến chỗ Tam hoàng tử không có gì cả.

Không có sắc phong, không thăng tiến, thậm chí ngay cả khen ngợi cũng không có, bình thường giống như đối xử với bất kỳ đứa con nào.

Theo thời gian trôi qua, Thục phi bắt đầu sốt ruột, khẩn cấp muốn chọn phi cho nhi tử, một mặt tuyên bố Tam hoàng tử thành gia lập nghiệp đã hoàn toàn trưởng thành, mặt khác cũng là mẫu tộc Thiệu thị của nàng thủy chung không có ở trên lập Thái tử biểu hiện ra quá lớn ủng hộ, có lẽ ở trong ngầm có chút thiên vị, nhưng phần lớn thời gian, trên mặt vẫn làm được đối với mấy vị hoàng tử không thiên vị, nàng vốn nên trung thành nhất minh hữu không quá đắc lực, tự nhiên sẽ tìm kiếm người khác.

Nàng chọn mấy người xuất thân từ những Đại tộc*, trong nhà có thể nhân thế xuất hiện, tổ phụ hoặc là phụ thân đều thân ở địa vị cao, nắm có thực quyền nữ hài tử, nói bóng nói gió muốn Hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, đáng tiếc mị nhãn ném cho người mù nhìn, lưỡng nghi điện bên kia cũng không để ý tới, mà là sau khi Tam hoàng tử đầy mười tám tuổi, không nhanh không chậm chọn một nữ hài tử tướng mạo phẩm hạnh đều không tồi chỉ cho hắn, đồng thời hạ phong hắn làm Sở vương, làm hắn xuất cung kiến phủ thánh chỉ.

*Gia tộc lớn.

Sở vương phi gia thế cũng không xấu, tổ phụ là phó đô ngự sử của Đô sát viện, đáng tiếc chức quan mới tam phẩm thật sự rất khó làm Thục phi hài lòng, điều này thậm chí so với Ngô vương phi Tề thị xuất thân thấp hơn.

Không ai là kẻ ngốc, một thời gian dài, mọi người cũng hiểu, Hoàng đế hoặc là không hài lòng với Tam hoàng tử, hoặc là hoàn toàn không có ý định sắc phong thái tử.

Tam hoàng tử bị mọi người chờ mong cùng tâng bốc ở giữa không trung, nghĩ cũng không xuống được, tình cảnh cũng bắt đầu xấu hổ, so với Đại hoàng tử không tốt hơn bao nhiêu.

Trí nhớ của Thiệu Tuân dừng lại ở bốn, năm năm sau, khi đó nàng và Tề thị có một chút tranh chấp nhỏ, Tề thị lại một lần nữa lấy cớ làm khó dễ, chỉ là lần này đánh nặng hơn một chút, mặt nàng cơ hồ bị mấy cái tát kia cào nát, đau đến không đứng vững từ trên bậc thang ngã xuống ngất đi.

...... Nói không chừng không phải ngất đi, mà là thật sự chết cũng nói không chừng.

Thiệu Tuân lúc này có chút mê mang, nàng đương nhiên cảm tạ ông trời cho nàng thời cơ kịp thời —— được rồi cũng không phải hoàn toàn kịp thời... Nhớ tới những chuyện này, chân chính tránh né một lần tai họa đổ trời, nhưng sau đó thì sao, nàng nên làm cái gì?

Trả thù Tề thị?

Nhưng Tề thị hiện tại cái gì cũng không làm, dựa theo tình huống hiện tại phát triển, Thiệu Tuân tuyệt đối sẽ không trở thành thiếp thất của Đại hoàng tử, nếu Đại hoàng tử làm việc lại kiểm điểm một chút, không nên chủ động trêu chọc, Tề thị đối với nữ nhân không phải tình địch đều tương đối hiền lành, đối với Thiệu Tuân nàng không chỉ không khó xử, nói không chừng còn muốn dễ nói lung lạc, cầu giao hảo công phủ Anh Quốc.

Người như vậy, trả thù có ý nghĩa gì?

Trả thù Thục phi?

Không nói tay nàng có thể tiến vào trong cung hay không, cho dù Thiệu Tuân có năng lực kia, biện pháp duy nhất để trả thù Thục phi là xuống tay với Tam hoàng tử, tốt nhất là để cho hắn vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành Thái tử.

Nhưng biểu ca này trên thực tế đối với Thiệu Tuân rất tốt, người rất hiền lành, cũng không khó hầu hạ, thấy Thiệu Tuân nói không được hai câu sẽ đỏ mặt.

Kiếp trước Thiệu Tuân xảy ra chuyện như vậy, hắn không khinh bỉ như những người khác, ngược lại có nhiều thương tiếc, còn từng vụng trộm chạy tới đặc biệt an ủi nàng, sau đó càng đau khổ cầu xin Thục phi, cầu xin nàng không nên gả Thiệu Tuân cho Đại hoàng tử, dưới tình huống đó còn nói muốn cưới nàng làm vợ, trong lời nói không có nửa phần ghét bỏ, việc này đương nhiên không có thành công, nhưng có thể có trái tim này cũng thực sự hiếm.

Thục phi quả thật đáng hận, nhưng đánh chuột nhất định sẽ tổn hại đến bình ngọc, điều này làm cho Thiệu Tuân... Làm thế nào để xuống tay?

Còn có quan hệ thân thích trong nhà cùng Thục phi, tương lai tất nhiên sẽ nhen nhóm tranh đoạt đích, Chư hoàng tử cùng Thiệu gia vi diệu quan hệ, mỗi một chuyện đều có liên hệ phức tạp lằng nhằng, muốn khoái đao chém loạn, chọn ra Thục phi mà không tạo thành ảnh hưởng đối với những người khác quả thực là ý nghĩ khác thường.

Thiệu Tuân càng nghĩ càng đau đầu, về sau dứt khoát không muốn, dù sao phần ký ức này đã khiến nàng đã tránh được một lần hoạn nạn lớn nhất, như luận như thế nào cũng là kiếm được, lại suy nghĩ nhiều hơn những thứ khác, bất quá là tự tìm phiền não.

Sau khi suy nghĩ, chỉ chốc lát sau nàng mặc nguyên y phục ngủ thiếp đi.

Nhóm nha đầu tiến vào nhìn, cho rằng nàng rất mệt mỏi, cũng không dám kinh động, thay nàng đắp chăn một chút, liền đi ra ngoài.

*

Cơn ác mộng quấy nhiễu Thiệu Tuân hồi lâu rốt cục cũng chấm dứt, nàng kinh hồn táng đảm cả ngày, lại dưới tác dụng của dược lực làm... Một số điều, tất cả đều làm cạn kiệt sức mạnh thể chất của nàng.

Thiệu Tuân mơ màng ngủ cả đêm, đến sáng hôm sau vẫn chưa tỉnh, Ngọc Hồ vừa muốn thay nàng đi chính viện xin nghỉ, bên kia liền phái người đến truyền lời.

Thì ra Thiệu Quỳnh ngày hôm qua cũng nhận được chút kinh hách, nửa đêm canh ba lại bị sốt bừng bừng, nháo Thiệu Chấn Ngu cùng Trịnh thị một đêm không ngủ, sáng nay miễn thỉnh an mọi người.

Vừa nghe lời này, Ngọc Bình suy nghĩ một chút còn ngủ trên giường không có nửa phần ý thức, lập tức mời người tới chờ một chút, nàng tự mình cầm chìa khóa mở khố phòng lang tiểu trúc, chọn một ít dược liệu quý trọng bổ dưỡng lại không ăn được đi ra, giao cho người của chính viện.Zz

"Cô nương chúng ta vừa nghe Nhị tiểu thư bị bệnh, giống như vội vàng cái gì, lập tức muốn đứng dậy thăm, nhưng sau khi nàng ấy từ trong cung trở về trên người cũng không tốt lắm, ta khuyên nàng hơi chậm rãi, đừng mang theo bệnh đi Vinh An Đường, nếu qua bệnh khí đi, chẳng phải là hại Nhị tiểu thư bệnh thêm bệnh sao? Lúc này mới khuyên nàng, nhưng vẫn lo lắng bảo ta cầm mấy gói dược liệu đưa cho Nhị tiểu thư, ngàn vạn lần để thái y xem có cái gì có thể dùng được, lúc này mới lại nằm xuống. ”

Nói xong đưa cho người nọ một thanh tiền lớn, lúc này mới đem người tiễn đi.

Thiệu Tuân một giấc ngủ này ngủ hẳn đến trưa, lúc tỉnh lại cả người đau nhức, suýt nữa không xuống được giường, liền phân phó Ly Châu gọi nước ấm đến tắm rửa, thuận tiện thay quần áo từ hôm qua.

Trong thùng gỗ cao nửa người có thêm nước nóng hổi, phía trên nổi lên một tầng cánh hoa thật dày, ly châu đem dầu thơm màu hổ phách đắt tiền nhỏ nhỏ vào hai giọt, hít sâu một hơi nói: "Dầu này chủ yếu là thư kinh hoạt lạc, hương vị tuy thơm, nhưng vẫn không bằng hương vị trên người ngươi, muốn không phải là anh không khỏe, ta cũng sẽ không dùng nó. ”

Nói xong ôm y phục Thiệu Tuân cởi ra lấy ra sửa sang lại.

Thiệu Tuân đang ngồi trong nước nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên nghe Ly Châu ở phía sau bình phong ngậm một tiếng: "Quần áo này, sao lại không đúng?"

Thiệu Tuân Đằng thoáng cái mở mắt ra, nắm lấy thùng duyên xoay người: "Cái gì!?"

"Kiểu dáng nửa cánh tay này..." Ly Châu có chút nghi hoặc, "Sao ta lại nhớ không giống trước kia? ”

Trong lòng Thiệu Tuân lộp bộp một tiếng, nghĩ đến mình xem nhẹ cái gì đó.

Áo sơ mi của nàng nguyên bản bị rách nát, đã nhờ đại nội tổng quản Hà Tấn Vinh giúp đỡ xử lý xong, mà cái này mặc trở về... Nó ở trong cung điện!

Trong lòng nàng có chút bối rối, nhưng giọng nói vẫn cố gắng bảo trì trấn tĩnh: "Vốn là như vậy, có lẽ là ngươi nhớ lầm."

Ly Châu mờ mịt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng không nhớ tới đến tột cùng nên có kiểu dáng gì, chỉ có thể bỏ qua.

Mà Thiệu Tuân thì trong lòng nghĩ, lát nữa nhất định phải giấu bộ quần áo này đi, ít nhất không thể để cho Lưu Thúy ngày thường chuyên quản vải vóc quần áo nhìn thấy, trên người nàng mặc từng sợi từng sợi, không phải Lưu Thúy tự tay làm, chính là được nàng ấy lựa chọn kỹ càng, cũng sẽ không giống Ly Châu dễ dàng bị lừa như vậy.

Trải qua chuyện như vậy, Thiệu Tuân cũng không có tâm tình tắm rửa, tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng liền đứng lên đi ra khỏi thùng tắm.

Ly Châu vội vàng đến gần lau giúp nàng, không muốn lau khăn tay dừng lại ở bả vai liền không nhúc nhích. Thiệu Tuân đợi một hồi, không thấy Ly Châu tiếp tục lau xuống, vừa định mở miệng hỏi, đã bị nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bên vú.

Nơi này tương đối mẫn cảm, Thiệu Tuân suýt nữa bị đụng phải cười ra tiếng, nàng theo bản năng né tránh một chút, cười nói: "Ngươi làm cái gì?"

Ly Châu nhíu mày hỏi: "Cô nương, sao nơi này ngươi có mấy dấu đỏ... Còn một người khác đều xanh tái. ”

Nói xong nàng xoay Thiệu Tuân lại tỉ mỉ nhìn sang một bên, phát hiện không chỉ chỗ này, bả vai cùng eo cũng có mấy dấu ấn nông cạn thật sâu.

"Đây là làm sao?"

Thiệu Tuân vốn mờ mịt như Ly Châu, nhưng khi tay nàng phất qua thắt lưng, nàng chợt nhớ tới một đoạn clip.

......

Mặt Thiệu Tuân bất tri bất giác ửng đỏ một mảnh, không biết là do ngâm nước nóng hay là nguyên nhân khác, trong lòng xấu hổ đến cực điểm, chỉ có thể liều mạng nghĩ cái gì khác để bao trùm đoạn ký ức không chịu nổi nhìn lại kia, ngoài miệng còn giống như Ly Châu rất bình thường: "Ngươi có biết không?"

"Ta ở ngự hoa viên bị té ngã, đụng phải hòn non bộ giả, có thể là lúc đó lưu lại."

Ly Châu đơn thuần không biết cô nương mình đang lúng túng ngẩng đầu lên, rất dễ dàng tin tưởng lời giải thích này.

*

Lại qua hai ngày, Thiệu Tuân rốt cục sửa sang lại tâm tình, quyết định nên sống như thế nào thì sống như thế nào, nên buông xuống, nên cảnh giác cảnh giác, nên quên... Coi như chưa từng xảy ra, lúc này mới cảm thấy trong lòng hoàn toàn thoải mái.

Hôm nay nàng đang luyện chữ, bên ngoài tiểu nha đầu cao hứng phấn chấn thông báo: "Cô nương, biểu thiếu gia đến phủ, hiện tại ở trong viện Thế tử, Thế tử phái người đến mời cô nương đi nói chuyện."

Thiệu Tuân sửng sốt, phát hiện mình lại dễ dàng quên sạch chuyện còn chưa giải quyết này như vậy.

Nàng dừng lại, không nhanh không chậm nói: "Hôm nay trên người ta không tốt, ngươi báo đại ca đi về đi, nói hôm khác đi."

Ngọc Bình ở bên cạnh vốn cũng đang cao hứng, lúc này khó hiểu nhìn Thiệu Tuân: "Cô nương..."

"Được rồi, Ngọc Bình tỷ tỷ." Thiệu Tuân lắc đầu: "Trong lòng tôi biết rõ."

Kỳ thật hiện tại trong lòng nàng một chút cũng không có.

—— Dù sao thiếu chút nữa làm vị hôn phu của nàng, sau đó trở thành muội phu của nàng, hiện tại thời gian đảo ngược, hết thảy khôi phục nguyên bản, nhưng nàng có thể làm sao bây giờ? Tiếp tục nói chuyện với anh rể về tình yêu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp