Ngôi Sao Trà Chan Canh

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Cảm nhận được ánh mắt sát khí trong mắt đối phương, chú Đông không khỏi lấy lại bình tĩnh, ho nhẹ rồi nói: "Cô ơi, nghe nói M-killer này bây giờ rất nổi, tôi nghe nói một vé như thế bán với giá hai, ba nghìn, chưa kể đó là hàng VIP đầu tiên, không phải bây giờ tất cả những người có đều nhận được hàng chục nghìn trên một vé sao?"

Nói rồi, chú Đông chống tay lên quầy bar, cúi đầu đến gần cô gái nhỏ trước mặt: "Cô bán vé này 500 tệ, không nghĩ lỗ à?"

Cố Trà Trà nghe người chú trước mặt nói, cảm thấy có lý, chóng mặt gật đầu lấy lại vé: "Chú nói đúng, tôi sẽ xem như cá mặn mà tới xem."

Vừa nói, cô vừa bật điện thoại di động nói với chàng trai bên cạnh: “Anh trai à, mới vừa rồi nói 500 anh cũng không đồng ý. Bây giờ đi qua thôn này sẽ không còn quán khác nữa đâu! "

Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chú Đông trong quán bar với khuôn mặt đen kịt.

Chú Đông không nhịn được cười, bộ dạng vẫn như là muốn xem kịch vui.

Cố Trà Trà nhìn chằm chằm vào màn hình và thao tác một lúc, nhưng lúc này, giọng nói của người con trai bên cạnh lại vọng ra: "Không cần, tôi sẽ mua."

Cô vui mừng quay đầu lại, khóe mắt co rụt lại, nói tiếp: "Thật sao? Vì vẻ đẹp trai của anh, tôi sẽ cho anh rẻ hơn một chút, 2.000!"

Chàng trai không nói nên lời.

Chú Đông cũng không nhịn được nói: "Cô ơi, cô đang tăng giá lên trời sao? Vừa rồi không phải chỉ có 500 tệ sao?"

Cô gái cười ranh mãnh như một con hồ ly, vui vẻ quay đầu lại: "Thật là cảm ơn chú đã nhắc nhở, M-killer này rất hot, nhất định sẽ có một hàng dài xếp hàng cho những ai thích anh ta. Nó có thể được bán với giá cao hơn!"

Nói xong, cô lại quay đầu nhìn anh chàng mặc áo đen đẹp trai bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn thông minh, lông mày hơi nhướng lên "Thế nào? Anh trai."

Khóe môi anh khẽ giật, nở một nụ cười âm thầm, giọng nói giống như một quả bom hẹn giờ, trầm giọng nói: "Tôi mua."

Hai mắt Cố Trà Trà đột nhiên mở to, nghĩ rằng tấm vé này đã được bán lại, tổn thất lần này cuối cùng cũng giảm bớt, vì vậy cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở WeChat lên.

Sau một lúc, cô lắc lư đưa mã QR cho bên kia xem.

“Quét mã để thanh toán.” Cô gái nở nụ cười trên môi.

Sắc mặt cô bình tĩnh phối hợp với hoạt động của bên kia, một lúc lâu sau, nửa lông mày bên kia hiển nhiên đã khóa chặt, giọng người đàn ông như kim châm: "Thêm bạn bè, không cần phải như vậy."

Cố Trà Trà lập tức cụp mắt nhìn điện thoại di động, khi nhìn thấy mã QR của danh thiếp hiện lên trên đó, giọng nói của cô vang lên như chuông bạc: "Haha, tôi làm sai rồi, thử lại."

Sau đó, cô mở lại giao diện thanh toán vươn tay về phía anh.

Lần này, cô mong đợi nhìn hoạt động của bên kia, chỉ thấy ánh đèn xanh từ điện thoại di động chiếu vào mặt người bên kia, che đi chiếc khẩu trang đen của anh, chỉ để lộ đôi mắt chiếu sáng rất rõ ràng.

Chỉ thấy con ngươi đen như lưỡi kiếm muốn nghiền nát một chùm ánh sáng lạnh lẽo, dát vàng vào đó, khi anh ngẩng đầu lên và phóng ánh mắt, làm cho trên mặt cô như hằn lên ấn kí.

Một đôi mắt có lực sát thương rất lớn.

Đã gặp qua thì không bao giờ quên.

Một chút bí ẩn, nhưng hoang dã, làm cho Cố Trà Trà đều kinh sợ.

Chỉ dựa vào ánh mắt đặc biệt của người kia, cô có trực giác, nếu người kia cởi bỏ lớp khẩu trang ra, bộ dạng của anh nhất định sẽ khiến người ta kinh ngạc.

Ngay khi Cố Trà Trà đang bàng hoàng, điện thoại đã nghe thấy tiếng thông báo tài khoản.

Giọng bên kia trầm xuống và chỉ phát ra một âm thanh duy nhất: "Vé."

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và đưa cho anh chiếc vé đã bị xé làm đôi, sau đó, cô nhận được tin nhắn từ người bạn thân nhất của mình là Lí Tư Kỳ trên điện thoại.

Lý Tư  Kỳ: Baby, cậu có khỏe không, đã bắt được một anh chàng đẹp trai nào khác chưa?

Cố Trà Trà vội gõ bàn phím và trả lời đầu dây bên kia.

Cố Trà Trà : Có một anh chàng đẹp trai ngồi cạnh mình.

Lý Tư Kỳ: Có ảnh không, cho mình xem!

Tại đây, chú Đông nhìn thấy Tiết Tinh Miên đã mua lại vé với giá cao, nụ cười trên môi không ngừng, ông ấy cảm thấy sự kiện hôm nay có lẽ là giai thoại thú vị nhất trong quán gần đây.

Người đàn ông mặt mày u ám, một tay cầm lấy chiếc chìa khóa ô tô thể thao để bàn, một tay cầm một nửa găng tay đen, đứng dậy 'đột ngột', chuẩn bị rời đi.

Lúc này, cô gái trước mặt đã chặn bước chân của anh.

Cố Trà Trà thấp hơn anh hai cái đầu, ước chừng chỉ cao ngang ngực anh.

Lúc đó cô đang đứng trước mặt anh, camera sau của điện thoại di động nhắm thẳng vào mặt anh, rõ ràng là đang chụp ảnh.

Lúc này, đầu óc cô gái hơi choáng váng vì men rượu, não mất hẳn hoạt động sáng suốt, cô hơi ưỡn người lên, ưỡn mông ra sau rồi chụp thẳng vào mặt anh chàng đẹp trai một cách trắng trợn.

Chú Đông định ngăn Cố Trà Trà lại, chú ấy biết rất rõ về M-killer. Vừa rồi cô gái phàn nàn về âm nhạc của anh chàng này đã chọc giận anh rồi, nhưng suy cho cùng thì cô cũng chỉ là khách qua đường thôi, mà số lượng này quá nhiều, anh sẽ không làm bất cứ điều gì với cô.

Nhưng việc quay phim bí mật đã hoàn toàn vi phạm điểm mấu chốt của anh.

Có một tay săn ảnh đã bí mật chụp ảnh anh trước đó và đã bị trực tiếp ra tòa. Không có bất luận đường sống nào, tuy rằng xâm phạm quyền riêng pháp luật xử phạt không nghiêm trọng lắm nhưng quá trình phức tạp, mà anh vẫn kiện đến cùng và yêu cầu bên kia xin lỗi công khai.

Lúc này giọng nói của chú Đông cũng không nhanh bằng cử chỉ của anh, Tiết Tinh Miên nóng nảy vung tay đánh rơi điện thoại di động của cô gái, khuôn mặt lạnh lùng.

Có lẽ anh di chuyển quá nhanh và quá đột ngột, khuôn mặt của anh ta thay đổi ngay lập tức.

Cố Trà Trà nhìn điện thoại di động của mình lăn trên mặt đất và kêu lên: "A! Điện thoại di động của tôi!"

Sau đó, cô ngồi xổm xuống nhặt nó lên, đúng lúc cô gái duỗi bộ móng năm ngón ra trong sương mù để tìm điện thoại thì một bóng đen chắn ngang ánh sáng trên đầu như bầu trời và mặt trời.

Người đàn ông cũng ngồi xổm xuống, cầm điện thoại di động đi trước cô một bước.

Sau đó, hai người đối mặt nhau, cô nhìn thấy ánh mắt ủ rũ của nhau, một đôi mắt sắc bén lóe lên tia sáng tồi tàn, ôm chặt lấy cô.

Anh nói với một giọng lạnh lùng:  “Chụp lén, đúng không.”

Cố Trà Trà lúc đầu hơi choáng váng, sau đó khuôn mặt như búi tóc dưới mí mắt phồng lên, ngây ngô cười nói: "Thật xin lỗi tiểu ca ca, tại anh đẹp trai quá". 

Anh lạnh lùng nói: "Xóa ảnh đi."

“Được rồi, trả lại điện thoại cho tôi.” Cô nói rồi với lấy điện thoại trong tay người kia.

Bên kia giơ tay lên, cô phất tay trên không trung, anh lắc nhẹ điện thoại, nói: "Tôi cầm cô xóa, mở khóa đi."

Một giây tiếp theo, cô gái ngoan ngoãn duỗi ngón tay ra để làm sáng màn hình.

Anh hài lòng theo dõi hành động của cô.

Nhưng cô gái trước mặt anh đột nhiên nghiêng đầu, trợn mắt lè lưỡi, làm bộ mũi heo nhăn nhó nhìn anh.

Đồng tử của Tiết Tinh Miên đột nhiên thắt lại.

Cố Trà Trà cười và nói: "Tôi thiết lập biểu cảm để mở khóa."

Tiết Tinh Miên"..."

Cô hoàn toàn không để ý đến phản ứng của chàng trai lúc này, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với đôi mắt hạnh nhân, cô đột nhiên dừng lại khi vừa mở album ảnh ra.

Đối mặt với cô gái đột nhiên sững sờ, anh nhíu mày thật sâu: "?"

Lúc này, cô gái trước mặt anh đột nhiên cúi đầu, hai má đầy đặn, làm tư thế thụt lùi từ trên xuống dưới, Tiết Tinh Miên lập tức mở to đồng tử muốn lùi lại, nhưng đầu cô gái đột nhiên hướng về phía trước. Thay vào đó, anh nghe thấy một tiếng 'ọe--', quần áo của anh  đã dính đầy dấu vết sông cuộn biển gầm.

Khuôn mặt đầy chướng khí đen, toàn thân căng chặt.

Trước mặt anh, cô gái liên tục phát ra âm thanh 'nôn ...' vào anh.

Tiết Tinh Miên quay đầu sang một bên, khóe miệng bị che bởi chiếc khẩu trang không ngừng co giật, một tay nắm lấy đầu cô gái, đưa sang bên kia.

Sau đó anh đứng dậy nhanh nhất có thể.

Chú Đông vội vàng đi ra từ phía sau quầy bar, khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Tiết Tinh Miên liền vô cùng sửng sốt. Ông ấy biết anh chàng này mắc chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng, đồ đạc trong nhà anh phải được khử trùng nối tiếp ở nhiệt độ cao khác nhau trước khi sử dụng, anh sẽ dùng thuốc khử trùng để khử trùng nhà cửa hàng ngày.

Lúc này, chỉ nhìn thấy khuôn mặt của đối phương đã biến sắc rồi, gần như là  nghiến răng nghiến lợi nói với ông ấy: "Tôi đi trước."

Sau đó, Tiết Tinh Miên giận dữ rời quán bar như một cơn cuồng phong.

Chú Đông biết phát sinh tình huống như vậy, người nào đó chắc chắn phải trở về để tắm rửa và thay quần áo càng sớm càng tốt.

Ông ấy cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, liền nhìn thấy cô ngồi xổm bên quầy bar, trên tay cầm điện thoại di động cười nói: "Chú ơi, chúng ta chụp ảnh chung nào!"

Chú Đồng Tử"..."

Hai ngày sau.

Trời lóa sáng, ánh sáng tràn vào từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của văn phòng, Imie cầm trên tay một tách cà phê bốc khói bước vào cửa và cầm theo một túi giấy đựng bánh mì.

Khi đi ngang qua dãy giữa, cô ấy theo thói quen nhìn về phía trước, hầu như ngày nào Cố Trà Trà cũng là người đến công ty đầu tiên, có khi cô còn làm thêm cả đêm không về.

Ngoại trừ việc cô gái nhỏ đã đi nghỉ Giáng sinh hai ngày trước không đến làm việc như một ngoại lệ.

Lúc đó, nhìn thấy bàn làm việc của cô trống trơn, không có ai ở đó.

Đúng lúc Imie nghĩ là không nên thì cánh cửa kính của công ty từ từ mở ra, một cô gái mặc áo sơ mi trắng và quần yếm đen bước vào, vừa ngáp vừa cầm Cốc nước trên tay.

Imie không thể nhịn được cười, hóa ra là một thanh niên im lặng.

Khi Cố Trà Trà quay trở lại bàn làm việc của cô, Imie bước đến gần cô, bưng một tách cà phê trên tay, cong môi nói chuyện: "Thế nào rồi, Giáng sinh cùng với bạn trai có vui vẻ không? Không khí nhìn trực tiếp M-killer như thế nào?"

Cố Trà Trà sửng sốt, sau đó nghiến răng nghiến lợi, lấy ra một gói trà trái cây trong lon trà trái cây bên cạnh máy tính, bỏ vào trong Cốc nước, chuyển đề tài: “Em đi lấy nước trước."

Nói xong, cô đứng dậy và đi đến phòng trà.

Trong phòng đựng nước trống rỗng, Cố Trà Trà khẽ thở dài sau khi nhận được nước, cô nghĩ chắc không ai phải khốn khổ hơn mình trong Giáng sinh này.

Cô đã tận mắt chứng kiến ​​bạn trai lừa dối mình, thậm chí còn đến bar uống rượu say, may mà chủ quán bar có lòng tốt nên nhờ nhân viên đưa vào khách sạn gần đó, nếu không thì .. . hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Cố Trà Trà cảm thấy kinh khủng khi nghĩ đến điều đó, cô không nhịn được đưa tay ra vỗ nhẹ vào má mình.

Trở lại bàn làm việc một lần nữa, Imie vẫn đứng đó không rời, cô không khỏi có chút nặng nề ngồi xuống, nhưng Imie đang cầm điện thoại nở nụ cười trên môi: “Chị nhìn thấy trên Weibo có nhiều đăng video buổi hòa nhạc này, không khí thật tốt, em có quay video không chị cũng muốn xem."

Vừa nói, cô ấy vừa nghiêng người về phía Cố Trà Trà, cúi đầu tràn ngập húng thú nhìn cô: "Nhiều video của mọi người rất mờ. Em ngồi hàng đầu tiên có chụp được hình M-killer không?"

Cố Trà Trà lúng túng cắn môi dưới và nói: "Em ... không đi xem buổi hòa nhạc."

“Không đi?” Imie kinh ngạc nhìn cô: “Không phải em hao tâm tổn huyết nhờ chị lấy vé sao? Tại sao không đi?

Trước câu hỏi của Imie, Cố Trà Trà cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, sau đó cô nhanh chóng viện ra một lý do vớ vẩn và nói: "Ồ, hôm đó em có việc quan trọng khác nên không có thời gian đi."

"Còn gì quan trọng hơn xem một buổi hòa nhạc sao? Chị phải rất vất vả mới mua được tấm vé này đấy." Trái tim của Imie trùng xuống, không buông tha.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Imie vang lên, cô ấy đi nghe máy.

Cố Trà Trà thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi vừa mở máy và chuẩn bị bắt đầu làm việc, Imie cúp điện thoại lại ngẩng đầu lên: " Cố Trà Trà, em có bức ảnh nào về triển lãm quảng cáo tại chỗ mà chúng ta đã chụp tại A □□ vừa rồi trong sự kiện ở đấy không?"

Cố Trà Trà gật đầu: "Hình như là trong điện thoại có."

Imie lại nói: "Lý Tổng nhờ chị gửi cho cô ấy, em thử tìm xem."

Nghe vậy, Cố Trà Trà lập tức mở điện thoại lật xem album, lúc này, cô chợt phát hiện trong album của mình có một bức ảnh lạ.

Cô mở bức ảnh ra ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc đồ đen với mái tóc màu xám bạc, đeo một chiếc khẩu trang phong cách anime và khuyên tai có hình thánh giá trên tai. Điều nổi bật nhất là đôi mắt phượng rực lửa đó, trong mắt có lửa nhưng mí mắt lại chìm sâu trong quầng mắt màu tím như một vũng đen.

Giống như lửa và băng, cả thăng hoa và suy tàn.

Cố Trà Trà nhìn chằm chằm vào bức ảnh này, ngay lập tức nhớ đến anh trai mà cô gặp trong quán bar đêm hôm đó, mặc dù rượu đổ dồn vào não khiến cô choáng váng, nhưng cô sẽ không bao giờ quên được ánh mắt khi gặp nhau.

Đôi mắt đặc biệt của anh thật khó quên.

Ngay khi Cố Trà Trà còn đang ngẩn ngơ, đầu Imie khẽ cúi xuống, bên kia mỉm cười nói: "Đây là bạn trai của em sao? Anh ấy trông rất đẹp trai và hợp thời trang."

Cố Trà Trà sững sờ một lúc, cô quay đầu nhìn Imie.

Nhìn thấy mắt đối phương chợt cong lên, nhìn cô cười mập mờ: "Có bạn trai đẹp trai như vậy, tự nhiên có nhiều chuyện quan trọng hơn. Chị đây là người đã từng trải, rất biết cách thấu hiểu."

Cố Trà Trà: "Hả?"

Chị Imie kể tiếp: "Chị đây lúc còn trẻ, có một lần bạn trai chị đi công tác. Bọn chị đã không gặp nhau trong hai tháng. Khi anh ấy về nhà tìm chị, bọn chị đã đại chiến mấy trăm hiệp, ba ngày không có ra cửa.”

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp